“Cuối cùng ngươi cũng đi ra.
Trong mắt Ngân Cơ ngấn nước mắt.
“Nàng là con gái ngươi đấy, thả nàng ra.
La Thu vung cánh tay lên, La Phương Phỉ lảo đảo ngã ngồi trên đất, nàng choáng váng, ngơ ngác nhìn Toa Như Lai chảy đầy máu, nhìn Toa Như Lai dần dần không động tĩnh.
Là mơ sao? Nàng từ từ giương mắt nhìn La Thu và Ngân Cơ, không nói câu nào, mong rằng đây là mơ, bởi vì nàng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Trên mặt La Thu hiện lên sự đau lòng nhức óc, tiếng nói đau khổ.
”Nếu như ngươi còn sống, trốn tránh được nhiều năm như vậy rồi, vì sao không tiếp tục trốn? Vì sao phải đi ra gây chuyện? Vì sao phải ép ta?
Ngân Cơ cũng đau buồn nói.
“Vậy thì sao ngươi vẫn tiếp tục tàn sát tộc nhân của ta? Tộc nhân của ta bị các ngươi dồn đến tình trạng này, ở đây kéo dài hơi tàn, vì sao các ngươi không cho bọn họ một con đường sống, vì cái gì không cho bọn họ chút ánh sáng, một cơ hội thở ra cũng không cho, vì sao mỗi năm lại không ngừng đồ sát? Ta là tộc trưởng Hồ Tộc, ngươi nói ta sao có thể trốn ở nơi đó không ra được? La Thu, ngươi đã đồng ý với ta, sẽ bảo vệ con gái thật tốt!
La Thu giận dữ mắng mỏ.
“Ngươi còn biết bảo vẹ con gái? Ngươi chạy ra gây sự, bại lộ thân phận, chẳng phải cũng biết những người khác sẽ làm thế nào sao, nếu như ta ngã xuống, chẳng lẽ ngươi không biết con gái ngươi sẽ có kết cục thế nào? Đó là cái mà ngươi gọi là bảo vệ con gái sao?
Con gái? Mẹ? Là mơ sao? La Phương Phỉ ngạc nhiên nhìn Ngân Cơ, ánh mắt trở nên mê mạng.
Ngân Cơ nức nở nói.
”Đó là lý do ngươi muốn tự tay giếmt chết con gái mình sao? Vì quyền thế, ngươi không quan tâm đến gì khác nữa sao?
La Thu nói.
“Không để ý cái gì cả? Ngươi biết sau khi Trưởng Tôn Di chết thì bọn chúng có kết cục gì không? Ngươi có biết nếu ta mất đi những quyền thế này, phía dưới có bao nhiêu người phải chết không? Người chết không chỉ có con gái ngươi, cũng không chỉ có đứa đồ đệ này của ta.
“Đi đến tình trạng này, có nhiều thứ không thể làm chủ được, không còn đường quay đầu, khó mà vẹn toàn tất cả, cho dù ta có đồng ý quên đi, những người khác cũng sẽ không tha cho ta, vì vậy ta phải bỏ qua một phía. Có lẽ theo ý của ngươi, ta đây máu lạnh, không từ thủ đoạn, nhưng ngươi có biết trên tay ta đang chống cho mạng sống của bao nhiêu người không? Lòng người khác nhau, d,ục vọng nhiều không thỏa mãn, nếu không có thủ đoạn thiết huyết thì không chấn nhiếp nổi, đó là kinh nghiệm mà phải qua mấy trăm năm dùng xương máu để tổng kết lại!
“Nếu ngươi không hiểu, vậy thì hãy nghĩ lại đi, giống như ngươi dùng hết mọi thứ để giữ Hồ Tộc lại, hai ta đều có cùng một đạo lý giống nhau. Không có ai đúng ai sai, chỉ là thủ đoạn khác nhau mà thôi! Uổng cho ngươi là tộc trưởng Hồ Tộc, chẳng lẽ chút đạo lý đó cũng không biết sao?
Ngân Cơ đau lòng, nên tiếng chỉ trích.
“Vô tình vô nghĩa, không từ thủ đoạn, lấy cớ!
La Thu nổi giận, nói.
“Ta vô tình vô nghĩa? Năm xưa ta vì ngươi, bỏ ra nhiều thế nào? Nhưng ngươi đang làm gì? Ngươi muốn ta phải làm gì? Ngươi vì Hồ Tộc của ngươi, không tiếc giấu giếm thân phận để lừa gạt đến bên cạnh ta là có mục đích gì? Ngươi biết rõ ta không phải là đối thủ của bọn họ, vậy mà còn muốn ta đi làm, đó là cái lý do có tình có nghĩa của ngươi sao? Được, xem như ta vô tình vô nghĩa, cứ xem như ta không từ thủ đoạn đi.
Bỗng nhiên hắn đưa tay chỉ.
“Ngươi tự nhìn lại mình đi, nếu nói đến không từ thủ đoạn, ngươi thua kém ai? Ngươi có lỗi với Hồ Tộc, có lỗi với trượng phu, cũng có lỗi với con gái mình. Ngươi không chỉ có nhiêu đó thủ đoạn, vậy thì cứ xem kết cục của Hồ Tộc các ngươi đi! Ngươi thân là tộc trưởng lại không bảo vệ được tộc nhân, làm cho bọn họ phải ở đây kéo dài hơi tàn. Ngươi thân là mẹ, lại không bảo vệ được con gái mình!
Bỗng nhiên hắn gầm thét.
“Ngươi có tình có nghĩa sao? Không bỏ lớn, lại cũng không bỏ được nhỏ, cái gì cũng muốn, nếu như ngươi mới đúng, vậy thì nói cho ta biết, trong thiên hạ này tìm được chỗ nào tốt như vậy? Ngươi làm như thế mới gọi là tư lợi, ngươi có tư cách gì để nói chuyện tình nghĩa với ta?
Trong giọng nói lại kèm theo mấy phần rên rỉ.
Ngân Cơ lại bị nói đến không chối cãi được, chỉ cầu xin.
“La Thu, buông tha cho con gái!
La Thu giận dữ mắng mỏ.
“Ta là vì muốn cứu nàng, mới đưa nàng đến đây! Nam nhân trong thiên hạ nhiều, trượng phu không có còn có thể tìm người khác, chỉ cần nàng còn sống sót, cho dù hôm nay nàng hận ta cả đời! Đó là ta không từ thủ đoạn, đáp án này ngươi có hài lòng không?
Ngân Cơ hai mắt đẫm lệ, cười thảm.
“Vì vậy, tình cảm vợ chồng nhiều năm có cũng được, mà không có cũng không sao, đây là cái bẫy của ngươi, không tiếc giết đệ tử cũng là con rể của mình, cũng phải đưa ta vào chỗ chết đúng không?
“Ngươi nói tình cảm vợ chồng với ta? Có người muốn đưa ta vào chỗ chết, sao ngươi không suy nghĩ vì ta chứ?
Sau khi La Thu hỏi lại, bỗng nhiên lớn tiếng hơn.
“Không phải là không có cơ hội, phải nhìn ngươi lựa chọn thế nào nữa. Ngươi có thể cho ta một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội, từ bỏ Hồ Tộc, phối hợp với chúng ta, giọn sạch những kẻ vọng tưởng quấy rối phía sau!
Ngân Cơ lắc đầu, nói.
“Năm xưa ta đã lựa chọn
Khuôn mặt La Thu trở nên dữ tợn, nói.
“Đừng có ép ta!
Ngân Cơ không nói thêm lời nào, lách mình bay lên, đối phương đã nói là đảm bảo cho con gái nàng, nàng cũng không cần phải nói nhiều lời vô nghĩa nữa.
Phí nhiều công phu như vậy, ngay cả Toa Như Lai cũng gimết chết, sao La Thu để cho nàng chạy thoát được, hắn lắc mình đuổi theo.
Hai người ra tay với nhau ầm ầm trong nháy mắt, Ngân Cơ cố gắng chạy trốn, La Thu dây dưa không thả.
Thực lực của nàng không bằng La Thu, Ngân Cơ khó thoát thân được, đã bị cuốn lấy, nhưng La Thu vẫn chưa ra tay độc ác.
Hai người đánh nhau một chỗ, trong đầm lầy có ba cái đầu nhô ra, đó là Hắc Vân, còn có Côn Lâm Thụ và Ngao Phong bị Hắc Phong kéo đến.
Không kéo thêm hai người này không được, Hắc Vân sợ Ngân Cơ gặp nạn, trước đó mấy người này ngăn cản không cho Ngân Cơ tùy tiện đi ra, sau đó Ngân Cơ thấy Toa Như Lai bị giết, thấy con gái sắp mất mạng, nên không quan tâm gì nữa, nàng xông ra ngoài.
Thấy được Ngân Cơ đã bị cuốn lấy, rơi vào tình hình nguy hiểm, Hắc Vân cầu xin hai người bên cạnh.
“Hai vị, nếu ta đi lên thì sẽ không chịu nổi một kích, không thể giúp lão tộc trưởng, ngược lại còn trở thành đá cản chân, vì vậy xin hai vị giúp lão tộc trưởng của ta chút sức.
Trong mắt Côn Lâm Thụ lộ ra chiến ý, nhưng bị Ngao Phong kéo cánh tay lại, Ngao Phong nói.
“Tộc trưởng, ngài tỉnh táo lại đi! Không phải chúng ta không muốn giúp, mà là chúng ta ra tay cũng vô dụng, ba người chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của La Thu!
Hắc Vân lo lắng không thôi, rất muốn nói, các ngươi cuốn La Thu lại, để cho lão tộc trưởng thoát thân cũng được mà.
Nhưng loại lời nói không quan tâm đến sự sống chết của người khác thế này, sao có thể nói ra miệng được? Chỉ có thể cầu xin.
“Nhờ hai vị phối hợp tác chiến một chút đi!
Bỗng nhiên, trên không trung có tiếng phá vỡ không gian, ba người trong bùn ngẩng đầu lên nhìn.
Trên một đám mây trên không, có hai bóng người hiện thân, đang bay xuống dưới, chính là Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm.
Hai người ẩn thân trên không đã lâu, lén lút đến đây, ít nhất chỉ chậm hơn La Thu nửa ngày mà thôi, đến rồi thì vẫn luôn ẩn thân trên đám mây, thi pháp khống chế đám mâu này.
Cũng chỉ có đám người có thực lực như bọn họ, mới có thể ở trên không trung lâu như thế, những tu sĩ khác không thể làm được.
Nơi hai người đứng quá cao, không thấy rõ phía dưới, chỉ có thể nhìn bóng người mơ hồ, nên đã hẹn La Thu từ trước, đến lúc có tiếng đánh nhau, bọn họ sẽ lập tức nhúng tay vào.