Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y thừa cơ hội phá không lao lên, cuối cùng thoát khỏi ma trảo bao vây và hét lên một tiếng: “Kìm chế hắn ta!"

Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy y nhanh chóng lao lên trời, hóa thành một chấm đen.

Quản Phương Nghi rơi xuống đất và che phần vai đang trào máu, lảo đảo lui về phía sau, trong mắt đầy vẻ thê lương, nhìn chăm chú về phía Ô Thường đang bị bao vây, hình như còn muốn liều mạng.

Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn nàng, đột nhiên giơ tay ngăn cản Vân Cơ bên cạnh muốn ra tay.

Vân Cơ liếc mắt nhìn hắn và theo thuận thế ngẩng đầu nhìn lên.

Ô Thường cũng ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy một đường ánh sáng máu từ trên cao tập kích bất ngờ đến, mang theo khí thế sấm sét. Lúc này, hắn ta thu lại ma trảo và muốn thoát thân.

Đám người Nguyên Tòng vừa nhìn lên không trung thì lập tức hiểu rõ, biết cơ hội giết Ô Thường đã tới. Cuối cùng bọn họ lại thừa cơ dùng toàn lực xông tới, từ chống lại lúc trước đã biến thành áp chế.

Mấy người hợp lực, pháp lực với các màu đè ép Ô Thường ở bên trong.

"À a..." Thân hình Ô Thường điên cuồng vung vẩy giống như phát điên, khiến người lắc lư kịch liệt.

Viên Cương mắt mù tai điếc lại tìm được cơ hội thả lỏng chân, chân vừa được thả lỏng thì lập tức lại thừa cơ nhanh chóng đá một cước.

Trong miệng Ô Thường có máu phun ra, văng lên trên mặt Viên Cương, lại thêm mọi người thi pháp cưỡng chế khiến hắn ta dường như muốn quỳ xuống.

Không đợi Viên Cương đá lần nữa, hắn ta lại thi pháp trấn áp y.

Mọi người xung quanh lập tức nhân cơ hội Ô Thường lại bị thương nặng, liều mạng thi pháp ngăn chặn hắn ta.

Quản Phương Nghi mất đi một tay chợt xuất hiện, cánh tay cụt đẩy ra pháp lực hùng hậu, gia nhập vòng vây áp chế Ô Thường.

Trong mắt Ô Thường lộ ra sự tàn khốc nhìn chằm chằm vào Viên Cương, dường như hận không thể nuốt sống y vậy. Hắn ta cố chịu vài đòn mạnh mẽ của y và biết mình bị thương quá nặng, đối mặt với những tạp chủng này liên thủ đã khó có thể thoát thân.

Hắn ta chợt ngẩng đầu, nhìn chăm chú về phía không trung, trong mắt nhanh chóng tràn ngập sắc máu.

Hai mắt hắn nhanh chóng đỏ lên, dưới da dần dần hiện lên hoa văn như giun, dường như có con rắn nhỏ đang nhanh chóng bò dưới da vậy. Hắn ta ngửa mặt lên trời, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, ánh mắt điên cuồng.

Ngưu Hữu Đạo dùng pháp nhãn quan sát cuộc chiến liền vô cùng kinh ngạc, không ngờ Ô Thường cuối cùng lại tu luyện Bạo Thể Thuật trên Ma Điển. Người này bị điên rồi, không ngờ lại tu luyện pháp thuật tự sát. Lúc này hắn thi pháp hô to: “Mau rút lui!"

Rút lui? Mọi người quay đầu nhìn, nhất thời không biết hắn có ý gì thì đã muộn rồi!

Duy nhất chỉ có Quản Phương Nghi theo Ngưu Hữu Đạo lâu như vậy nên hiểu rõ hắn, vừa nghe cảnh báo thì lập tức không nói hai lời đã nhanh chóng tránh ra.

Trong không trung, Triệu Hùng Ca giống như Thiên Ngoại Lưu Tinh đánh về phía mặt đất, trong chớp mắt khi tới gần Ô Thường, thấy rõ gương mặt của hắn ta liền vô cùng kinh ngạc, cũng lập tức hiểu rõ hắn ta muốn làm gì.

Nhưng khoảng cách đã quá gần, tốc độ lao xuống quá nhanh nên muốn tránh cũng không thể tránh được.

Những người khác thấy Quản Phương Nghi nghe được tiếng hô đột nhiên bỏ chạy thì trong lòng cảnh giác, lập tức chạy ra bốn phía.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Ô Thường đột nhiên chia năm xẻ bảy, Hổ Phách Cự Kiếm đỏ như máu từ trên cao lao xuống lập tức vỡ ra.

Ầm! Sóng công kích và bụi bặm nổ tung ra, gần như cắn nuốt tất cả mọi người.

Vân Cơ lập tức thi pháp chắn ở trước người Ngưu Hữu Đạo. Ngưu Hữu Đạo lại nhanh chóng xoay người chắn cho Thương Thục Thanh, thi pháp che cho nàng và Ngân Nhi.

Tất cả thôn trấn lập tức bị san thành bình địa, Nha Tương ở bốn phía bị gió mạnh thổi bạt ra phía sau.

Tiếng gió vù vù thổi qua, bụi bặm cuốn lên, tiếng động cũng không còn. Vân Cơ xoay người vung tay áo, thiên địa trước mắt hình như bị bụi bặm che khuất.

"Ngươi không sao chứ?"

Đợi bụi bặm dần dần lắng xuống, Ngưu Hữu Đạo hỏi Thương Thục Thanh ở trong lòng mình.

Trong mắt Thương Thục Thanh đầy vẻ kinh hoàng nhưng lắc đầu, nàng được bảo vệ rất tốt nên không có việc gì.

Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới xoay người, chỉ thấy cả thôn trấn đã không còn bóng dáng, mặt đất chỉ là một hố sâu thật lớn, ngay cả một bóng người cũng không thấy, hoàn toàn hoang vắng.

Bên hố sâu cực lớn kia có một bóng người lảo đảo từ trong bụi bặm bò ra ngoài, nhìn kỹ thì chính là Quản Phương Nghi đã chạy trước một bước.

Vân Cơ lập tức lao tới đỡ.

Ngưu Hữu Đạo đặt Ngân Nhi đang hôn mê xuống trên mặt đất, chậm rãi tháo mặt nạ và đi tới mép hố to, phóng tầm mắt nhìn lướt qua xung quanh, sắc mặt không hề thay đổi, trong mắt ẩn giấu sự bi thương.

Thương Thục Thanh đi tới bên cạnh hắn, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Vân Cơ nâng Quản Phương Nghi bay tới gọi: “Đạo gia."

Ngưu Hữu Đạo không quay đầu: “Hồng nương, nàng không sao chứ?"

Quản Phương Nghi vẫn còn sợ hãi nói: "Không chết được, may là ta phản ứng nhanh, Ô Thường vừa sử dụng..."

Ngưu Hữu Đạo cắt ngang lời của nàng: “Quận chúa, phát động tất cả Nha Tương tìm người, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."

"Ừ." Thương Thục Thanh liên tục gật đầu và đang muốn nhắm mắt, chợt nhìn chằm chằm về phía bên cạnh hố to bên kia.

Ánh mắt đám người Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn chăm chú qua, chỉ cần một người từ trong bụi bặm bò dậy, quần áo tả tơi, tóc tai bù xù nhưng đứng yên tại chỗ. Đó chính là Viên Cương.

"Là Hầu Tử!" Vân Cơ vui mừng kêu to, không ngờ được Viên Cương quấn chặt lấy Ô Thường và ở trung tâm vụ nỏ lại là người đầu tiên đứng lên.

Ngưu Hữu Đạo dường như rất bình tĩnh: “Ngươi đi xem đám người Vương gia."

Vân Cơ thầm rùng mình, uy lực vụ nổ lớn như vậy, sợ rằng đám người Thương Triều Tông ẩn nấp ở dưới đất khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nàng vội vàng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo bay qua hố to đi tới trước mặt Viên Cương thì mới dừng lại.

Khi đến gần, hắn cũng thấy rõ ràng, thật ra trên thân Viên Cương đã xuất hiện tình trạng máu thịt nhầy nhụa, chẳng qua bởi vì dính đầy bụi bặm mà thôi.

Viên Cương rõ ràng không biết có người tới gần. Y đang dò từng bước và thử chân đi về phía trước, hai tay thử thăm dò giống như một người mù vậy.

Y lại sờ lần đi qua bên cạnh Ngưu Hữu Đạo. Hắn nhìn thấy y máu me nhầy nhụa, hai mắt đã lún vào trong, cũng nhìn thấy trong lỗ tai của y đều là máu.

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn Viên Cương đang muốn đi về phía hố sâu, lặng lẽ nói: "Hầu Tử, phía trước có hố."

Viên Cương không nghe thấy vẫn còn đang lần tìm, đi về phía trước.

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đi tới trước mặt y, đứng chặn ở trước hố, hai tay cầm kiếm ở trước người.

Viên Cương tới gần và sờ được hắn. Có người à? Y dừng lại một chút lại xoa xoa mặt thứ ngăn cản bước chân của mình, sờ thấy hai thanh kiếm phía trước mới khàn giọng gọi: “Đạo gia."

Ngưu Hữu Đạo nhìn y, thấy bộ dạng y thê thảm người không ra người quỷ không ra quỷ nhặt được một mạng trở về.

Viên Cương có thể xác định được Ngưu Hữu Đạo nhưng không biết hắn có nói gì hay không nên nhắc nhở: “Đạo gia, ta không nghe thấy, cũng nhìn không thấy."

Ngưu Hữu Đạo: "Ta biết ngươi không nghe thấy, cũng biết ngươi nhìn không thấy, ngươi có thể nghe, có thể nhìn thấy lại thế nào? Ta nói phía trước có hố nhưng nào lần ngươi chẳng phải cũng điếc, mù như bây giờ, cứ nhất quyết đi vào trong hố chứ? Hầu Tử, không có người nào có thể vĩnh viễn ngăn cản trước hố cho ngươi cả đời được, luôn luôn có lúc không để ý tới."

Viên Cương nói cho hắn biết: “Đạo gia, Ô Thường chết rồi."

Ngưu Hữu Đạo: "Đúng, Ô Thường chết, ngươi làm tốt lắm. Có lẽ mỗi lần ngươi đều làm đúng, nhưng đây không phải là cách ta muốn. Có rất nhiều chuyện không cần thiết phải cực đoan như vậy, chúng ta còn có thể đổi một cách khác để giải quyết, vì sao lần nào ngươi cũng không cho mình có lối thoát? Ta không sợ Ô Thường, ta sợ ngươi như vậy thôi!"

Hắn thật sự không ngờ được mình từng nghĩ các cách ứng phó, thậm chí từng nghĩ nếu thật sự không được lại nghĩ cách phong ấn Ô Thường ở vực thứ năm, nhưng tuyệt đối chưa từng nghĩ tới cuối cùng sẽ giải quyết hắn ta theo cách này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK