“Ta nào biết La Phương Phỉ lại có thực lực giao thủ chính diện với ngươi chứ. Thực lực của La Phương Phỉ tột cùng là như thế nào, ta không thấy được, còn không phải là do ngươi nói sao, thật hay giả hoặc là có phải do ngươi ôm ý đồ gì đó không, chỉ có chính ngươi rõ ràng nhất.”
Bên cạnh, đang xem tình báo, Hắc Thạch nhìn thấy ba người nghị sự thì tạm thời dừng ở bên cạnh, sau khi nghe được nội dung ba người nói chuyện thì âm thầm thổn thức không ngớt, cho tới bây giờ, giữa ba người vẫn còn đang đề phòng lẫn nhau, không tin tưởng lẫn nhau, vẫn coi đối phương là đại họa lớn nhất.
Gã biết rõ, nếu không phải vậy thì chỉ cần cửu Thánh đoàn kết, thiên hạ này không có ai có thể lay động địa vị của cửu Thánh được.
Nếu không như vậy thì Tuyết bà bà sẽ không chết, ở Hoang Trạch tử địa sợ là cũng đã liên thủ giải quyết Côn Lâm Thụ kia rồi.
La Thu cũng sẽ không chết, ở Hoang Trạch tử địa sợ là cũng đã giải quyết xong được La Phương Phỉ rồi.
Nếu không có La Thu và Nguyên Sắc bị người ta lợi dụng nội đấu, Nguyên Sắc cũng sẽ không chết.
Thậm chí là Lữ Vô Song, nếu Lữ Vô Song bí mật phối hợp hành sự với mọi người, chỉ sợ cũng sẽ không xảy ra chuyện đó.
Nếu cửu Thánh cùng tiến lùi, có thể Trưởng Tôn Di và Mục Liên Trạch cũng sẽ không chết, chín người đồng tâm vào Điệp Mộng Huyễn giới, có thể đã làm thịt Thánh La Sát rồi.
Nói chung cửu Thánh điêu linh thành như bây giờ, xét đến cùng đều là kết quả nội đấu.
Ô Thường:
“Ngừng lại đi! Việc đã đến nước này, nói những chuyện này nữa cũng không có ý nghĩa gì. Vấn đề bây giờ là đối phương từ một nơi bí mật, chúng ta ở ngoài chỗ sáng, chúng ta làm tất cả cũng là vì tìm ra được bọn họ, chỉ cần khóa được mục tiêu, những thứ khác đều không thành vấn đề.”
Chuyện này không cần hắn nhiều lời, đạo lý này Lam Đạo Lâm và Đốc Vô Hư đều hiểu, nếu không phải Phiêu Miểu Các đã bị phế, đã không còn cách nào tiến hành khống chế thiên hạ nữa thì cũng chẩng cần phải lợi dụng Tấn quốc để thêm vòng vo làm gì.
Lam Đạo Lâm:
“Ta đề nghị xử trí đám Thương Triều Tông đi.”
Ô Thường:
“Là ta chưa nói rõ ràng hay là đầu ngươi bị nước vào rồi?”
Đốc Vô Hư:
“Ta và Lam Đạo Lâm hoài nghi Thương Triều Tông kia có vấn đề, sớm không chỉnh hợp, muộn không chỉnh hợp, cố tình ngay lúc này tiến hành chỉnh hợp Yến quốc.”
Ô Thường:
“Tấn quốc nhất thống tây tam quốc, vì ứng phó với Tấn quốc đông chinh, hắn chỉnh hợp lúc này cũng là chuyện rất bình thường.”
Lam Đạo Lâm:
“Chuyện chúng ta lo lắng chính là đối phương đã biết ý đồ của chúng ta rồi, phía sau Thương Triều Tông này rất có thể chính là những người đó.”
Đốc Vô Hư:
“Động thủ với đám Thương Triều Tông nói không chừng có thể ép đám đó ra ngoài.”
Ô Thường lạnh nhạt nói:
“Các ngươi suy nghĩ nhiều rồi.”
Lam Đạo Lâm trầm giọng nói:
“Ô Thường, hiện tại hai chũng ta muốn không nghĩ nhiều cũng khó, sao bọn ta lại cảm thấy ngươi đang che chở cho Thương Triều Tông vậy?”
Ô Thường:
“Không sai, các ngươi có thể nói ta đang che chở, bởi vì người đứng phía sau ra lệnh Thương Triều Tông chỉnh hợp không giống các người nghĩ, phía sau Thương Triều Tông chỉnh hợp Yến quốc, là ta!”
Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm đồng loạt nhìn về phía hắn.
Ô Thường:
“Bên Thương Triều Tông các ngươi cũng không cần quá lo lắng, đang âm thầm nằm trong sự khống chế của ta rồi.”
Hắc Thạch khẽ nâng mắt nhìn hắn, biết vị này phải nói ra lời như thế, hẳn là bị ép.
Đốc Vô Hư:
“Có ý gì?”
Ô Thường:
“Tấn quốc vừa mới nhất thống tam quốc, hiện tại cần thời gian thu thập chỉnh đốn, đất chiếm được bất ổn lại vội vàng xuất binh đông chinh, nội bộ dễ xuất hiện phản loạn. Chúng ta không thể ngồi chờ, chậm rãi đánh tiếp thì phải đánh tới khi nào? Nói ngắn gọn, chuẩn bị kỹ càng trước, một khi Tấn quốc đông chinh, Thương Triều Tông thống lĩnh Yến quốc tất bại!”
Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm nhìn nhau, đại khái đã hiểu ý của hắn, Thương Triều Tông là nội ứng của vị này...
Thật vất vả mới ổn định được hai người đó rồi đuổi đi, nhìn theo, Ô Thường cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Thạch tới gần:
“Thánh tôn, nếu như Tấn quốc xua biinh đông chinh gặp phải Thương Triều Tông kịch liệt phản kích, thì sẽ ăn nói như thế nào?”
Ô Thường:
“Bọn họ không nên động thủ với Thương Triều Tông, nếu không tạm thời ổn định thì bọn họ có thể làm sao được? Hiện tại khẽ động, liền đánh rắn động cỏ, chúng ta còn chưa nắm được tung tích của những người đó, ngay cả rốt cuộc là người nào cũng chưa làm rõ được, trước làm thế đã rồi sẽ giải quyết sau.”
Trong lòng Hắc Thạch biết rõ, không muốn đánh rắn động cỏ chỉ là một trong những nguyên nhân, không nói cho Đốc Vô Hư và Lam Đạo Lâm tình hình thực tế, chỉ sợ là muốn mượn tay bên kia để diệt trừ hai vị này.
Chỉ có điều gã tới là vì muốn bẩm báo việc này:
“Thánh Tôn, chặn thư từ gửi tới Mao Lư sơn trang, sau khi tìm hiểu đã tìm ra một vài đối tượng liên hệ chủ yếu. Có Thiên Hành tông, căn cứ vào truy tung còn có người giám thủ ở đó phối hợp, trên cơ bản có thể xác định, người liên lạc với Mao Lư sơn trang là Thái Thượng chưởng môn Văn Hoa của Thiên Hành Tông!”
Ô Thường trầm mặc:
“Đúng là lão nhân kia.”
Hắc Thạch:
“Còn có cả Vạn Thú môn, tin tức làm giả chính là chưởng môn Tây Hải Đường của Vạn Thú Môn.”
“Còn cả Linh Tông, làm giả tin tức chính là chưởng môn Yến Trục Thiên của Linh Tông.”
“Còn cả Ma giáo, liên hệ truyền thư không phải ai khác, chính là Triệu Hùng Ca.”
“Còn có bên kinh thành Tống quốc nữa, chính là vị Giả Vô Quần sau khi gây ra việc kia, Mao Lư sơn trang đã nhiều lần liên hệ, xem nội dung thì dường như Mao Lư sơn trang có ý định thông qua đối phương để khống chế cục diện Tống quốc. So sánh với tin tức trước đó người dịch ghi lại, trong đó sợ rằng có người đáng phải quan tâm đấy.”
Ô Thường:
“Người nào?”
Hắc Thạch:
“Trong thư định kỳ đều sẽ xuất hiên “Thay mặt Hướng tiên sinh vấn an” ở trong nội dung, xét kỹ thì là người bên cạnh Giả Vô Quần, hoài nghi là Nguyên Tòng, hộ vệ bên cạnh Giả Vô Quần, cũng chính là Giản Sơn Nguyệt kia.”
“Giản Sơn Nguyệt...”
Ô Thường lẩm bẩm, thần sắc suy tư:
“Lần trước ngươi báo người này đã từng lên giọng, sau đó lại đột nhiên lặng đi à.”
Hắc Thạch:
“Không sai, hiện tại Giả Vô Quần liên hệ với Mao Lư sơn trang, người này lại xuất sơn rồi, rất khả nghi, đang quan sát tỉ mỉ.”
Ô Thường:
“Còn gì nữa không?”
Hắc Thạch:
“Còn có một nội dung đáng xem xét, có thể xác định có liên hệ với Hồ tộc trong nội bộ Thánh Cảnh, hiện nay chỉ khóa được người truyền thư ở cửa ra vào Thánh Cảnh, để tránh đánh rắn động cỏ nên tạm thời không động vào hắn. Chỉ có điều kỳ lại là thư hắn truyền ra dường như không phải hướng tới Hồ tộc, căn cứ vào quan sát, sau lưng của hắn khả năng còn có mạng lưới khác, đã bí mật bố trí nhân thủ đợi khi có thư qua lại nữa sẽ cố gắng mò ra được mạng lưới kia.”
“Hồ tộc?”
Ô Thường khẽ gật đầu:
“Càng ngày càng rõ ràng, Mao Lư sơn trang này quả nhiên có cấu kết với Hồ tộc!”
Hắc Thạch:
“Còn có một bên nữa chỉ có thể xác định là Tử Kim Động, bởi vì cơ sở ngầm của Phiêu Miểu Các bên trong Tử Kim Động hầu hết đều đã bị thanh trừ nên người truy lùng cũng không tiện đuổi vào nội bộ của Tử Kim Động, không có cách nào xác định người nhận thư là ai. Trong thư cũng không để lộ thân phận của đối phương, tạm thời không có cách nào xác nhận thân phận của người liên lạc.”
Ô Thường hơi suy tư:
“Từ tình huống của những nhà khác thì đều là tầng lớp cao nhất trong môn phái, sợ là Tử Kim Động này cũng không ngoại lệ, chỉ sợ không phải chưởng môn Cung Lâm Sách thì chính là những Thái Thượng trưởng lão kia.”
Hắc Thạch:
“Thánh Tôn minh giám, ta cũng có suy đoán này.”
Ô Thường:
“Thảo nào Tử Kim Động có thể bỏ qua quyền lợi giúp Thương Triều Tông khống chế Yến quốc.”
Hắc Thạch:
“Dựa theo lệ quyết sách cũ của nội bộ Tử Kim Động, Thái Thượng đã thoái vị sợ là không tiện mạo muội can thiệp vào chuyện lớn như vậy, sợ rằng Cung Lâm Sách có khả năng lớn hơn chút.”