Dường như muốn nói, mặc dù xếp hạng của ông ta trên Đan bảng không bằng Nhan Bảo Như, nhưng khi đánh nhau, còn chưa biết ai thắng ai thua.
Vân Cơ nói: “Nếu thật sự tìm đến, cứ giao cho ta thử một chút. Ta ngược lại muốn xem thử vị trí thứ hai Đan bảng có bản lĩnh lớn bao nhiêu.”
Vân Cơ nói xong, Vu Chiếu Hành có chút ngoài ý muốn, vô thức liếc nhìn Vân Cơ. Vân Cơ cũng vừa lúc liếc nhìn ông ta, mắt hai người chạm vào nhau.
Từ ánh mắt của đối phương, Vu Chiếu Hành cảm giác lời này giống như đang cảnh cáo ông ta đừng làm loạn.
Ngưu Hữu Đạo cũng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ đến Vân Cơ lại dám chủ động xin giao thủ với Nhan Bảo Như, không khỏi mỉm cười. Xem ra xà yêu kia cũng có chút nắm chắc, nếu không sẽ không dám nói ra những lời như vậy. Nhưng chuyện này đối với hắn cũng là chuyện tốt, cho nên hắn chỉ cười.
Vân Hoan cũng bất ngờ. Sau khi mẫu thân giao mọi chuyện cho hắn ta xử lý, đã rất nhiều năm chưa từng thấy bà chủ động qua như vậy.
Nhưng hắn ta rất nhanh hiểu ra, mẫu thân tiềm ẩn nhiều năm, mắt thấy tâm nguyện sắp hoàn thành, không cam tâm chết ở đây. Nếu không ra sức đảm bảo cho Ngưu Hữu Đạo an toàn trở về, mẫu thân sẽ không chịu được những gì mà Ngưu Hữu Đạo đã chuẩn bị sau đó. Một khi tin tức bị truyền ra, cửu đại Chí tôn truy sát đến chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua cho mẫu thân. Chuyện cho đến nước này, mẫu thuẫn cũng chỉ có thể chủ động đánh ra.
Vân Cơ không nói đến vấn đề này nữa: “Nhan Bảo Như chỉ là quá trình, đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói không phải là kết quả. Quá trình không quan trọng. Nếu như gặp phải, nắm trong tay kết quả mới là việc mà ngươi cần phải đối mặt.”
“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nói có lý, không biết cô có cao kiến gì không?”
Vân Cơ nói: “Có
Vân Cơ nói: “Có hai con đường bày ra trước mặt ngươi, hoặc liên hệ với Chử Phong Bình để xin lỗi. Đối mặt với lợi ích to lớn, Chử Phong Bình sẽ bỏ qua cho ngươi, sự tình có thể vãn hồi. Ngươi trở về, có thể thu thập ba phản đồ kia. Ba ả tiện nhân đó, ngay cả ta cũng muốn làm thịt bọn họ.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bọn họ chỉ là cầu sinh, còn ta sao lại không phải chứ? Ta và bọn họ không oán không cừu, so đo với bọn họ cũng không có ý nghĩa, cứ xem như vứt bỏ mấy thứ vướng víu. Vân Cơ, con đường thứ nhất này không thích hợp cho ta đi, cô hãy nói ra con đường thứ hai.”
Vân Cơ nói: “Con đường thứ hai còn muốn ta nói sao? Nó nằm ngay trước mắt ngươi, không cần lề mề, mọi người vất vả chút, tranh thủ thời gian tìm kiếm, nghĩ hết biện pháp tìm linh chủng, hy vọng vận khí của mọi người tốt, có thể tìm được một rừng rậm linh thụ, có thể thu được càng nhiều linh chủng càng tốt, xem như qua được cửa ải Toa Như Lai.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chúng ta chỉ có mấy người có thể tìm được bao nhiêu? Chỉ sợ chạy gãy chân cũng tìm không được nhiều, xác suất lấy được vị trí thứ nhất không cao. Biện pháp này của cô là biện pháp ngu xuẩn, không thể làm được.”
Vân Cơ nói: “Vậy thì ngươi hãy nói ra biện pháp thông minh đi.”
Hai tay Ngưu Hữu Đạo chống kiếm, chọc chọc trên mặt đất mấy lần, sau đó ngửa mặt lên trời thở dài, lẩm bẩm: “Tìm thì có được bao nhiêu đâu, cướp vẫn tốt hơn.”
“Cướp?” Vân Hoan chỉ vào mọi người: “Chỉ dựa vào mấy người chúng ta mà đi cướp được sao? Bây giờ ngươi né tránh thế lực khắp nơi còn không kịp, lại còn dám chủ động dâng mình đến cửa?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không cướp thì làm sao bây giờ? Có một số việc, chăm chỉ cũng vô dụng thôi. Ngươi sẽ không thật sự cho rằng chúng ta cố gắng tìm kiếm thì có thể giành được vị trí thứ nhất chứ? Tìm cây không bằng tìm người.”
Vân Cơ hỏi: “Tìm người? Ngươi có kế hoạch gì rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Chưa nói đến là kế hoạch hay không, hoặc tìm người cướp đồ, hoặc đoàn kết những người có thể đoàn kết. Nhiều người nhiều lực. Ngoại trừ hai biện pháp này, ta thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào khác.”
Ba người nghĩ lại thấy cũng đúng. Vu Chiếu Hành nói: “Muốn liên lạc nhân thủ... có thể tìm thử những người đứng ở phe trung lập.”
Vân Hoan nói: “Ví dụ như Vạn Thú môn, Thiên Hành tông, Khí Vân tông, Linh tông, những nhà này tương đối trung lập.”
“Vạn Thú môn...” Trong đầu Ngưu Hữu Đạo thoáng hiện lên hình ảnh Triều Kính. Có mối quan hệ với Triều Kính, hắn ngay cả Ma giáo còn uy hiếp được, sao có thể buông tha cho Vạn Thú môn. Nhưng quan hệ giữa hắn và Triều Kính chỉ là quan hệ lén lút, không cách nào chi phối quyết định của Vạn Thú môn.
Không có tác dụng gì chính là đồng nghĩa với việc chưa dùng đến, còn phải giữ lại cho sau này.
Hắn lắc đầu nói: “Nước Tống bị Nam châu ta đánh thảm. Vạn Thú môn còn muốn đặt chân ở nước Tống, sẽ không muốn bị cuốn vào chuyện của ta. Khí Vân tông đã sớm liên lạc với ta, ta không nể mặt hoàng đế nước Tấn là Thái Thúc Hùng, Khí Vân tông giết ta còn không kịp, làm gì có chuyện giúp ta chứ, tìm bọn họ là chịu chết. Linh tông nước Tề cũng không đáng tin cậy. Ta đánh bị thương đệ tử ba Đại Phái nước Tề, không biết có tránh né ta hay không. Còn Thiên Hành tông, haiz, phu nhân Chưởng môn Thiên Hành tông Đỗ Vân Tang trành giành tình nhân với Hồng Nương bên cạnh ta, gây náo loạn một thời gian. Mặt mũi Chưởng môn phu nhân bày ra đó, đệ tử Thiên Hành tông giúp ta mới là lạ. Ta không trông cậy vào những người này được.”
Vân Hoan không biết nên nói cái gì cho phải: “Ngưu huynh, ngươi đắc tội đúng là không ít người.”
“Ai bảo chứ, ta cũng không muốn mà. Haiz, giang hồ tẩu mã, đắc tội với người là không thể tránh được. Ta không biết từ lúc nào đạp lên địa bàn của người ta, đắc tội với người ta. Nếu không, làm gì có chuyện mười hai người đề cử ta vào danh sách tán tu chứ.” Ngưu Hữu Đạo cũng là bất đắc dĩ, quay sang nhìn Vu Chiếu Hành: “Tán tu giống như ngươi, cao thủ có chút khí khái, không chịu thế lực khác mời chào, nếu cố gắng có thể thử một chút.”
Vu Chiếu Hành hỏi lại: “Ngươi cảm thấy người như vậy có cần phải vì ngươi mà đắc tội với các thế lực khác không?”
Vân Cơ chợt hỏi một câu: “Vu Chiếu Hành, ngươi thật sự là bạn của Nghiêm Lập sao?” Nếu là bạn, tại sao ông ta không đến giúp Nghiêm Lập mà lại chạy đến giúp Ngưu Hữu Đạo. Nàng ta luôn cảm thấy có chỗ không ổn. Lời này giống như đang nói, chẳng lẽ ngươi không sợ đắc tội với các thế lực khác?
Vu Chiếu Hành đáp: “Ta chưa hề nói qua ta là bạn của Nghiêm Lập. Từ đầu đến cuối đều là hắn nói.” Sau đó hất mặt về phía Ngưu Hữu Đạo.
Hai mẹ con đều quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, đại khái hiểu được chuyện gì, nhưng lại cảm thấy nghi ngờ. Nếu không phải bạn của Nghiêm Lập, Nghiêm Lập giúp Ngưu Hữu Đạo giảng hòa, tình huống là như thế nào?
“Chuyện ở đây rất phức tạp. Trong thời gian ngắn không thể nói rõ ràng được.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, sau đó thở dài: “Xem ra, chỉ có thể tìm tu sĩ hải ngoại liên thủ.”
Vân Hoan nói: “Người bốn biển và người ở đại lục không phải cùng một đường, bọn họ sẽ đồng ý sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu như cùng một đường với tu sĩ bảy nước, ta tìm bọn họ để làm gì? Có đồng ý hay không thì phải nhìn tình huống. Ta giúp bọn họ thu hoạch linh chủng, bọn họ sẽ có ý kiến sao?”
Vu Chiếu Hành nói: “Bản thân ngươi còn đang thiếu linh chủng, còn đi giúp bọn họ thu hoạch?”
Ngưu Hữu Đạo trêu chọc: “Ngài đấy, làm tán tu đã lâu, đầu óc lại chậm chạp. Chuyện cấu kết lợi ích cứ để ta thao tác, ngài phụ trách làm tay chân là được rồi.”
Vân Hoan liếc nhìn phản ứng của Vu Chiếu Hành. Nói như vậy, người này sẽ không trở mặt chứ?
Vu Chiếu Hành cũng không phản ứng: “Làm tay chân cũng phải biết mình làm cái gì chứ, cũng không thể tùy ý để ngươi vô duyên vô cớ bắt ta đi chịu chết.”