“Ngưu Hữu Đạo không nói cho ngươi biết sao?
Sa Như Lai nhìn về phía Hắc Vân, không biết có chuyện gì xảy ra, trong lòng cũng xuất hiện nghi ngờ, không biết phía sau Ngưu Hữu Đạo còn có bao nhiêu bí mật.
Ngân Cơ:
“Căn bản không có ý định lộ diện, nghe nói ngươi qua đây, biết ngươi đã cưới Phỉ nhi nên muốn thăm ngươi một chút, ngươi và Phỉ nhi vẫn ổn chứ?
Trong đầu Sa Như Lai trong chốc lát không rõ đến cùng là có chuyện gì, thỉnh thoảng nháy mắt với Hắc Vân nhưng Hắc Vân không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
“Vẫn tốt.
Ngân Cơ than thở:
“Thật không ngờ, hạt cát nhỏ thích khóc nhè năm đó lại lấy nữ nhi của ta, vậy mà đã thành con rể của ta rồi. Sau khi ta rời khỏi Đại La Thánh Địa, mấy năm nay Phỉ nhi sống thế nào, có thể nói cho ta một chút không?
Sa Như Lai khựng lại một hồi, hỏi:
“Sư phụ biết ngài còn sống không?
Ngân Cơ:
“Vốn hẳn cho là ta đã chết, nhưng lần trước Phỉ nhi tới cứu nữ nhi của ngươi, nói vậy chắc là hắn cũng đã đoán được ta còn sống.
Lần trước? Sa Như Lai nhớ lại chuyện lần trước, lần trước Ngưu Hữu Đạo nói để La Phương Phỉ tới cứu người, nói La Thu nhất định sẽ bằng lòng. Lúc đó hắn đã cảm thấy kỳ quái, hiện tại dường như đã hiểu ra chút gì đó, thử hỏi:
“Mấy năm nay ngài vẫn trốn ở Hoang Trạch tử địa sao?
Ngân Cơ nở nụ cười:
“Coi là vậy đi! Nếu có một số việc Ngưu Hữu Đạo không nói cho ngươi, vậy thì chờ có cơ hội thích hợp sẽ nói cho ngươi biết thôi! Chuyện giữa ngươi và Ngưu Hữu Đạo ta đều biết, ta cũng có tham dự, ngươi yên tâm, ta không phải là người ngoài. Hạt cát nhỏ, nói cho ta biết, sau khi ta rời khỏi Đại La Thánh Địa, mấy năm nay Phỉ nhi sống thế nào, ngươi không phải đã định cưới người khác sao? Sau tại sao lại lấy Phỉ nhi?
Sa Như Lai lại nhìn Hắc Vân một cái, rốt cục Hắc Vân cũng lên tiếng:
“Yên tâm đi, là người một nhà, cũng là người mà Ngưu Hữu Đạo tín nhiệm.
Sa Như Lai trầm mặc một chút, từ từ nói:
“Sau khi sư nương rời đi, hầu như ta vẫn ở bên cạnh sư muội...
Liên tục kể lại những chuyện cũ, quá trình trưởng thành của hắn dường như là lớn lên cùng La Phương Phỉ. Sau khi Ngân Cơ rời đi, có thể là vì vấn đề tuổi tác làm La Phương Phỉ cứ tập tễnh đi theo phía sau hắn. La Thu liền sắp xếp cho Sa Như Lai ở cạnh La Phương Phỉ, trên cơ bản chính là để cho Sa Như Lai làm bạn chơi cùng với nữ nhi.
Sa Như Lai vẫn coi La Phương Phỉ là muội muội mà chăm sóc, lúc La Phương Phỉ còn rất nhỏ, bình thường hắn liền cõng La Phương Phỉ đi chơi khắp nơi.
Sau đó, hai người cũng dần dần trưởng thành, La Phương Phỉ cũng vẫn rất dính hắn, có thể là quen chơi cùng với hắn.
Nhưng sau đó Sa Như Lai lại gặp được nữ tử Tâm Nghi, muốn lấy nàng làm vợ. La Phương Phỉ vì vậy mà khóc lóc láo loạn, nói Sa Như Lai đã đồng ý trưởng thành sẽ lấy nàng, chất vấn hắn tại sao lại muốn cưới người khác?
Có mấy lời hứa hẹn đều là nói từ thuở thiếu thời, không thể coi là thật. Sau khi Sa Như Lai lớn lên cũng căn bản không cho là thật, vẫn coi La Phương Phỉ như sư muội, như tiểu muội, không hề có tình yêu nam nữ, nhưng không biết tại sao La Phương Phỉ lại tưởng là thật.
La Thu cũng không quá đồng ý với hôn sự này, có lẽ là vì đau lòng nữ nhi nên mới ngầm ra hiệu với Sa Như Lai rằng nguyện ý cả con gái cho hắn.
Nhưng lúc đó Sa Như Lai đang có tình cảm thắm thiết ngưỡng mộ nữ tử mối tình trong lòng, liều lĩnh không muốn cưới, cuối cùng hắn được như ý nguyện.
Sau cùng, hắn mới biết được hậu quả của việc không môn đăng hộ đối là như thế nào. Nghiêm phạt của La Thu với hắn cũng rất tàn khốc, nữ tử Tâm Nghi của hắn sống một ngày dài bằng một năm, cuối cùng bị ngộ hại nhưng hắn lại bất lực.
Sau này, hắn đối mặt với hiện thực, vẫn cưới La Phương Phỉ.
Chuyện đại khái là như vậy, có một số việc hắn tóm tắt, chỉ có điều vấn đề Ngân Cơ quan tâm cũng coi như đã nhận được câu trả lời thuyết phục. Mấy năm nay La Thu vẫn rất sủng ái La Phương Phỉ, vẫn chưa để La Phương Phỉ phải chịu ủy khuất gì.
Nhiều năm như vậy lần đầu biết rõ ràng giai đoạn trưởng thành của nữ nhi, Ngân Cơ khóc như mưa, ôm ngực, nỗi khổ cốt nhục chia lìa kéo tới.
Thấy nữ nhân này khóc không ngừng, Sa Như Lai cũng không biết nên làm thế nào mới tốt, quyết định quay lại sẽ hỏi Ngưu Hữu Đạo xem có chuyện gì xảy ra, tạm mặc kệ bà ta, nói với Hắc Vân:
“ Tộc trưởng, ta không thể dây dưa lâu ở đây, tin là ngươi cũng biết.
Hắc Vân gật đầu:
“Chuyện gì, ngươi hỏi đi.
Sa Như Lai:
“Vô Lượng viên đã xảy ra chuyện...
Sau khi hắn kể đại khái tình huống một lượt thì truy hỏi chỗ mấu chốt:
“Hiện tại Ngưu Hữu Đạo không tiện tới đây nhưng muốn ta làm rõ chuyện cây Vô Lượng quả là như thế nào, sau khi trái bị hái xuống không phải ba mươi năm sau mới mở hoa sao? Vì sao mới chừng một năm ngắn ngủi đã nở hoa rồi? Hồ tộc các người hẳn là rất hiểu cây Vô Lượng quả.
Hắc Vân cau mày nói:
“Lại có chuyện như vậy sao?
Sa Như Lai kỳ quái hỏi:
“Ngay cả ngươi cũng không biết à?
Hắc Vân hơi lúng túng nói:
“Nói thật, ta ra đời ở Hoang Trạch tử địa, căn bản chưa thấy cây Vô Lượng quả bao giờ, những chuyện biết được đều là nghe lão nhân trong tộc nói thôi.
“...
Vẻ mặt Sa Như Lai câm nín.
“Nở hoa trước thời hạn, không phải là không có khả năng này.
Ngân Cơ ở một bên đột nhiên lên tiếng.
Sa Như Lai cùng Hắc Vân đồng thời nhìn lại, chỉ thấy bà ta đang dùng tay áo lau nước mắt.
Ngân Cơ bình ổn tâm tình, nhìn chằm chằm Sa Như Lai nói:
“Hạt cát nhỏ, ngươi mới vừa nói Hồ Tiên quả bên trong Vô Lượng viên đã khoảng hai trăm năm chưa được hái, nếu thật sự là như thế, việc nở hoa trước thời hạn hoàn toàn có khả năng.
Sa Như Lai lập tức nói:
“Nói là hai trăm năm chưa từng hái, hẳn là không sai, sư nương biết nguyên nhân sao?
Ngân Cơ vỗ vệt nước mắt trên mặt:
“Trước kia Hồ Tiên quả có nhiều, lúc trái chín sẽ không tiếp tục để trên cây, Hồ tộc sẽ hái xuống đúng lúc. Sau khi hái trái, ba mươi năm hoa nở, ba mươi năm kết quả, ba mươi năm quả chín, không sai lệch.
“Nhưng Hồ Tiên quả là kỳ trân dị bảo của trời đất này, không giống với trái cây bình thường, khi nào nở hoa kết trái không bị mùa hạn chế, cũng không chịu ảnh hưởng của thời tiết. Sau khi cây Hồ Tiên quả hấp thụ được đầy đủ linh khí của thiên địa mới có thể nở hoa, hấp thụ đầy đủ linh khí thiên địa mới có thể kết quả, hấp thụ đầy đủ linh khí thiên địa thì trái mới có thể chín.
“Hồ Tiên quả trong Vô Lượng viên sau khi chín lại bị treo quá lâu trên cây, cây Vô Lượng quả sớm đã hấp thụ đủ linh khí thiên địa để nở hoa, sau khi trái cây bị hái, nở hoa trước hạn cũng không phải chuyện khó hiểu gì. Vì vậy, chuyện nở hoa trước hạn hoàn toàn có khả năng tồn tại.
Sa Như Lai bừng tỉnh, nhưng lại không nhịn được liếc mắt nhìn Hắc Vân một cái, phát hiện ra vị sư nương này dường như còn biết rõ chuyện về cây Vô Lượng Quả hơn cả tộc trưởng Hồ tộc, thử hỏi:
- Sư nương, việc này liên lụy quá lớn, không phải chuyện đùa, ngài có thể xác định chính xác là như thế đúng không?
Hắc Vân liếc mắt nhìn hắn, nói thầm trong lòng, đúng là đồ không có mắt, toàn bộ Hồ tộc sợ rằng không ai biết rõ hơn vị này.
Ngân Cơ mỉm cười mang theo vệt nước mắt:
“Sau khi ngươi về thì nói với Ngưu Hữu Đạo, nói là ta nói, hắn tự nhiên sẽ rõ.
“Được!
Sa Như Lai gật đầu, chắp tay nói:
“Sư nương, tộc trưởng, ta vâng mệnh tới Vô Lượng viên trước, thuận tiện rẽ vào đây hoàn thành giao phó của Ngưu Hữu Đạo, không tiện ở lâu, bằng không sẽ dễ làm cho người ta nghi ngờ.
Ngân Cơ hỏi:
“Ngươi muốn đến trông coi Vô Lượng viên sao, nghe nói người vào Vô Lượng viên rất khó dễ dàng ra ngoài được, Phỉ nhi phải làm sao giờ?
Lời trong lời ngoài vẫn là vướng vít nữ nhi của mình.
Sa Như Lai:
“Cũng không phải trông coi trong thời gian dài, tạm thời trông coi thôi.