Thiệu Tam Tỉnh nói: “Nhưng cuối cùng còn không phải đã rơi vào tay triều đình nước Tề sao? Lệnh Hồ Thu và hắn đã bị bắt.”
Thiệu Bình Ba nói: “Nhưng ta luôn có cảm giác không đúng. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng. Sau khi rời khỏi quận Thanh Sơn, hắn một đường vượt mọi chông gai, chính là vì chuyện chiến mã. Nhưng vì sao hắn lại cứ tiêu dao ở Tề Kinh với Hồng Nương? Chúng ta giao thủ với hắn lâu như vậy, hắn là hạng người gì chúng ta còn không biết sao, sao có thể là người vì nữ sắc mà lầm chính sự. Hành động của hắn giống như đang che giấu tai mắt người khác, hoặc có thể nói là đang chờ đợi thờ cơ. Nếu như không nắm chắc an toàn, hắn đã dám dạo chơi ở Tề kinh, tại sao đột nhiên lại bị triều đình nước Tề bắt lại?”
Thiệu Tam Tỉnh hỏi: “Vậy theo ý của ngài, ngài cho rằng chuyện gì đã xảy ra?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu. Không hiểu tình huống, y cũng vô pháp đưa ra phán đoán: “Tóm lại việc này không ổn. Dựa vào năng lực của Ngưu Hữu Đạo, hắn không dễ dàng bị bắt như vậy. Còn nữa, Lệnh Hồ Thu là người của Hiểu Nguyệt các, Ngưu Hữu Đạo chắc chắn cũng biết thân phận này của ông ta. Hai người kết bạn lăn lộn ở Tề kinh lâu như vậy, đoán chừng người nào cũng có mục đích riêng của mình, chẳng ai có ý tốt với đối phương. Lệnh Hồ Thu bị bắt, chắc chắn có vấn đề trong đó.”
Thiệu Tam Tỉnh hỏi tiếp: “Ngưu Hữu Đạo biết Lệnh Hồ Thu là người của Hiểu Nguyệt các, hắn còn dám động sao?”
“Hiểu Nguyệt các là cái thá gì chứ! Hắn ngay cả Băng Tuyết các mà cũng dám âm thầm ra tay, ngươi cảm thấy hắn có cái gì mà không dám chứ? Chỉ cần có cơ hội, Phiêu Miểu các cũng bị hắn lật lên.” Thiệu Bình Ba khinh thường nói một câu, mắt nhìn tờ mật tín trong tay: “Lập tức truyền tin cho Chiếu tỷ, báo cho tỷ ấy biết tin tức mà chúng ta đang nắm giữ, hỏi tỷ ấy đang giấu diếm chúng ta bao nhiêu chuyện. Không, cái gì cũng không cần nói, bảo tỷ ấy mau chóng đến đây một chuyến. Ta phải trực tiếp hỏi tỷ ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.”
Sau một trận mưa to gió lớn, kinh đào hãi lãng, gió đã giảm dần, sóng cũng không còn lớn nữa. Vẻ u ám trên bầu trời cũng từ từ biến mất.
Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo bước ra khỏi căn phòng nhỏ, bước lên boong thuyền ướt sũng.
Nhìn biển cả sau một trận cuồng nộ, Quản Phương Nghi nói: ‘Thời tiết trên biển đúng là hỉ nộ vô thường.”
Lúc này, Công Tôn Bố cũng chui ra từ khoang thuyền, nét mặt nghiêm túc: “Đạo gia, đội tàu đằng trước truyền tin tức, có sáu chiếc thuyền bị lật, trong đó có bốn chiếc là chở ngựa. Mọi người đã cứu được một số, nhốt trong khoang giữ ngựa trên thuyền, còn lại thì cùng với thuyền chìm xuống đáy biển.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, biểu hiện đã biết. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đụng phải chuyện như thế.
Trên thuyền, các thuyền viên đều bận rộn. Sau khi tránh được cơn bão, cánh buồm đã hạ xuống một lần nữa được kéo lên, nhờ sức gió để đẩy thuyền đi.
Dạo một vòng bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo trở lại khoang thuyền. Đệ tử Ngũ Lương Sơn vừa mới gửi tin tức đến.
Trên vách tường trong căn phòng nhỏ có treo một tấm bản đồ, biểu hiện hướng đi của đội tàu, lấy bút son tô thành điểm đỏ, tạo thành một đường chấm chấm.
Ngưu Hữu Đạo chỉ vào một điểm đỏ đến cửa một nhánh sông nước Hàn, hỏi: “Nếu tính toán thời gian, chúng ta muốn đến cửa sông này phải mất bao lâu?”
Công Tôn Bố đáp: “Khoảng nửa tháng.”
Ngưu Hữu Đạo lại dời tay xuống dưới, điểm một điểm lên bờ biển quận Thanh Sơn: “Chúng ta còn bao lâu nữa mới về đến quận Thanh Sơn?”
Công Tôn Bố đáp: “Theo những người có kinh nghiệm lái thuyền nói, tối đa một tháng.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không được đâu. Với khoảng cách của con đường bên trên, thuyền của chúng ta nhất định phải đến quận Thanh Sơn trước. Như vậy, lộ tuyến phía trên mới có thể ra đến cửa biển. Thiệu Bình Ba không phải là loại lương thiện gì, nhất định sẽ có nhân thủ tiếp ứng tại cửa biển, đến lúc đó gửi tin tức đến, lại không nhìn thấy thuyền, chúng ta sẽ bị lộ tẩy. Chênh lệch nửa tháng đối với chúng ta mà nói là quá nguy hiểm. Hiểu Nguyệt các có thể tổ chức nhân thủ đến chặn đường chúng ta trên biển bất cứ lúc nào.”
Công Tôn Bố nói: “Ta hiểu rồi, chúng ta có thể lấy lý do gặp bão liên tục trên biển làm chậm trễ hành trình.”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng, biểu hiện có thể.
Quản Phương Nghi tò mò hỏi: “Dựa vào cái gì Thiệu Bình Ba kia không thấy chiến mã sẽ cho rằng ngươi đã lấy, và cho người chặn đường ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Nếu đổi ngược ta là y, ta không thấy chiến mã của ta, người đầu tiên ta hoài nghi cũng sẽ là y. Ta sẽ tổ chức nhân thủ đến biển quận Thanh Sơn để chặn, không cần phải dựa vào cái gì.”
Quản Phương Nghi có chút không hiểu.
Công Tôn Bố mỉm cười. Chỉ có người của Ngưu Hữu Đạo mới biết được hai người này là đối thủ cũ.
Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở: “Hồng Nương, Thiệu Bình Ba không đơn giản đâu, rất nguy hiểm. Nếu sau này ngươi gặp y, nhất định phải cẩn thận.”
Quản Phương Nghi hừ một tiếng, khinh thường nói: “Có thể nguy hiểm bao nhiêu chứ?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Có thể một tay kéo Bắc Châu ra khỏi nước Yến, còn có lực kháng nước Hàn và nước Yến. Bị kẹp giữa hai nước, nhưng hai nước này vẫn không làm gì được y, đồng thời phát triển Bắc Châu một đường thẳng tiến, lại còn có người của Hiểu Nguyệt các giúp y lo chuyện chiến mã. Hạng người như vậy, ngươi cảm thấy có thể đơn giản sao?”
Quản Phương Nghi hỏi: “Tướng Bắc Châu không phải Thiệu Đăng Vân à?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Thiệu Đăng Vân là thuộc hạ cũ của Ninh vương Thương Kiến Bá. Thuộc hạ cũ của Ninh vương đều biết ông ấy rất rõ. Thượng Đăng Vân là một tướng tài, trên chiến trường thì có lẽ được, nhưng tuyệt đối không có bản lãnh tung hoành giữa các chư quốc. Hết thảy mọi thứ bây giờ đều do con trai của ông ta gầy dựng nên. Cục diện Bắc Châu hiện tại đều do một tay Thiệu Bình Ba thúc đẩy. Thiệu Đăng Vân cũng chỉ bị đẩy lên mặt bàn mà thôi. Bên trong thế lực chư quốc, người có thể thắng được y chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”
Quản Phương Nghi cả kinh.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Công Tôn Bố: “Chuyện Tề kinh lần này, ta đoán chừng y sẽ không ra tay. Nếu không, chiến mã của chúng ta cũng không dễ dàng đắc thủ như vậy, đồng thời khó mà thoát thân. Không biết có phải vì chuyện Lệnh Hồ Thu bị Hiểu Nguyệt các chế trụ hay là vì nguyên nhân nào khác, cũng có thể là bị Đại Thiền Sơn cảnh cáo một lần, đồng thời tiến hành quản chế và can thiệp, nhưng ta cảm giác, lần này tin tức của y rất bế tắc. Nếu không, có một số việc sẽ không gạt được y đâu. Y nhìn thấy được cơ hội, nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng với ta. Ta thậm chí đã làm tốt việc giao thủ với y, nhưng ta lại không thấy y phát lực, để Đại Thiền Sơn tránh thoát được một kiếp. Thật đáng tiếc!”
Công Tôn Bố cũng hiểu được đại khái ý của Ngưu Hữu Đạo. Hắn muốn dựa vào một số việc phế đi Đại Thiền Sơn đằng sau Thiệu Bình Ba. Kết quả, Đại Thiền Sơn không cho hắn cơ hội ra tay.
Quản Phương Nghi trầm ngâm nói: “Nghe ngươi nói như vậy, Thiệu Bình Ba này sợ rằng không thể lưu lại. Ngươi đoạt chiến mã của y, dễ thành hậu hoạn. Ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp diệt trừ mới được.”
Ngưu Hữu Đạo nhún vai, tỏ vẻ không có gì.
Công Tôn Bố mỉm cười.
Thấy biểu hiện của hai người như vậy, Quản Phương Nghi hỏi: “Có ý gì vậy? Ta nói sai sao?”
Công Tôn Bố nhỏ giọng nói bên tai Quản Phương Nghi: “Không phải là không muốn diệt trừ, mà là trừ không được. Thiệu Bình Ba cũng muốn tiêu diệt Đạo gia. Ngươi tưởng Đạo gia thích náo ra danh tiếng lớn như vậy ở Băng Tuyết các sao? Với lại, ngươi nghĩ Thiệu Bình Ba đồng ý gánh cái tiếng giết mẹ giết anh à?”
Quản Phương Nghi sửng sốt, chợt bừng tỉnh, hóa ra hai người này là đối thủ cũ.