Ngưu Hữu Đạo: “Các ngươi yên tâm, con người ta không thích chém giết, huống hồ các ngươi giúp ta phát tài, cho nên ta sẽ không làm khó các ngươi.” Phất tay ra hiệu: “Thả bọn hắn ra.”
Mấy người hai mặt nhìn nhau, Đoạn Hổ ngạc nhiên: “Đạo gia, thả bọn hắn?”
“Ta nói lời giữ lời, thả!” Ngưu Hữu Đạo rất khẳng định.
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng nhìn nhau, đành phải tháo sợi roi mềm buộc chặt trên người cả hai.
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ: “Cấm chế cũng giải đi.”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng lại nhìn nhau rồi làm theo lời Ngưu Hữu Đạo.
Hai tên tù binh trọng thương chưa lành, bên này cũng không lo lắng hai người có thể gây ra sóng gió gì. Có điều tất cả mọi người không thể hiểu được, sao phải lưu lại họa ngầm, cứ trực tiếp giải quyết bớt đi biết bao nhiêu việc, ngươi tự xưng xưng không thích chém chém giết giết, chúng ta làm là được, chúng ta rất vui được cống hiến sức lực mà!
Nhưng lời nói của Ngưu Hữu Đạo đã dần có uy lực trong đám người, hắn đã nói vậy, mọi người cũng không tiện nói gì, chỉ theo ý hắn mà làm.
Đừng nói bọn hắn, ngay cả Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng cũng cảm thấy khó tin. Trước đó hai người muốn lấy mạng Ngưu Hữu Đạo, vậy mà Ngưu Hữu Đạo có thể thả bọn hắn đi?
Hai người hoạt động gân cốt đã hơi tê, đều cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Diêu Hữu Lượng: “Ngưu Hữu Đạo, chúng ta rơi vào nông nỗi này đã không còn gì để nói, muốn chém muốn róc thịt thì làm đi, không cần giả mèo khóc chuột!”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm: “Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng tốt, mưa cũng được, đi là đường, gặp là bạn! Ta vẫn câu nói đó, ta không thích chém chém giết giết, thích kết giao bằng hữu, thích hòa khí nên nếu không phải thế bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không động thủ. Tóm lại, mặc kệ các ngươi tin hay không, các ngươi yên tâm, chuyện cướp sạch cửa hàng ba phái chúng ta sẽ không lộ ra ngoài một chữ, cũng sẽ không tiết lộ tin tức do các ngươi khai, bởi vì chúng ta không cần thiết gây thêm phiền toái của mình, cho nên hai vị cứ yên tâm trở về môn phái của mình đi.
Thấy hai người hình như vẫn không tin, Ngưu Hữu Đạo lại cười nói: “Sau khi hai vị trở về nếu sợ không tiện báo cáo cứ nói thế này, nói là ta bắt hai vị truyền lời, hi vọng ba phái giơ cao đánh khẽ, tha ta một mạng! Bản thân hai vị thích thêm mắm dặm muối thế nào cho hoàn hảo ta đều không để ý! Có điều hai vị xuất sư bất lợi có lẽ sẽ chịu chút chỉ trích, cái này ta không thể giúp các vị được, tự các vị nghĩ cách đi.”
Dứt lời hắn nghiêng người nhường đường, đưa tay mời: “Tạm biệt, không tiễn!”
Hai người nửa tin nửa ngờ, cẩn thận từng li từng tí đi ra qua đám người.
Đi không được bao xa, Ngưu Hữu Đạo bỗng lên tiếng, hù hai người nhảy một cái, tưởng hắn đổi ý: “Hai vị, ngựa phía người đừng đụng vào, chúng ta phải dùng, các ngươi vẫn nên đi bộ trở về đi. Ngoài ra, chuyện Lôi Tông Khang phản bội tốt nhất cũng đừng nhắc đến. Bên cửa hàng ta động tay động chân một chút, các ngươi đừng biến khéo thành vụng mình hại chính mình. Hai vị, thuận buồm xuôi gió, thứ cho không tiễn xa được!”
Thôi Viễn, Diêu Hữu Lượng nhẹ nhàng thở ra, bước chân tăng tốc, cuối cùng bay lên ngọn đồi, sau khi đáp xuống thảo nguyên quả nhiên không động đến mấy con ngựa kia, hoảng hốt chạy trốn, sợ Ngưu Hữu Đạo sẽ hối hận. Nên nhớ tên này lúc đầu động thủ đã muốn lấy mạng người ta rồi!
Sau ngọn đồi, Hắc Mẫu Đơn vẫn hơi khí tin: “Đạo gia, thật sự thả bọn hắn đi vậy sao?”
“Oan gia nên giải không nên kết!” Ngưu Hữu Đạo vân đạm nhẹ nhàng nói.
Hắc Mẫu Đơn cười khổ nói: “Đạo gia rộng lượng, chỉ là bọn hắn chưa chắc đã lĩnh tình!”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Vậy lấy ơn báo oán cũng được! Tóm lại kết giao nhiều bằng hữu không phải chuyện xấu!”
Hắc Mẫu Đơn vỗ vỗ trán, có chút không hiểu được suy nghĩ này, đây mà coi là lấy ơn báo oán sao? Người ta có thể coi ngươi là bằng hữu mới là lạ!
Ngưu Hữu Đạo không dây dưa thêm với nàng ta về chuyện này, quay đầu ra hiệu nói: “Đem cả mấy con ngựa trước đó đã cưỡi tới đây, trên đường đổi ngựa đi đường. Còn cả vật phẩm đưa tin của ba phái, đừng làm rơi đấy.”
Mấy người ra khỏi rừng núi, đến thảo nguyên dưới ánh trăng.
Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Phương cầm địa đồ đến, sau khi xem xét, chỉ một chỗ hỏi: “Tình hình Độ Vân sơn các ngươi ai nắm rõ?”
Mấy người suy nghĩ một chút, Đoạn Hổ nói: “Độ Vân sơn cách nơi này không xa lắm, cùng lắm một ngày là có thể tới nơi.”
Ngô Tam Lượng: “Trong Độ Vân sơn tụ tập không ít yêu tu, chúng yêu do xà yêu Vân Cơ cầm đầu, Độ Vân sơn coi như địa bàn của Vân Cơ, Vân Cơ cũng là cao thủ trên Đan bảng. Triệu quốc từng tụ tập vài tu sĩ trừ yêu nhưng địa thế Độ Vân sơn phức tạp, quanh năm bị mây mù lượn lờ, thêm nữa trong núi mạng nhện dày đặc, rất khó trừ tận gốc. cứ diệt đi diệt lại nhiều lần, làm cho chẳng thể yên ổn, Vân Cơ cũng chịu không được, có lời đồn, Triệu quốc và Vân Cơ đã đạt hiệp nghị bí mật gì đó, đại khái hai bên không có ý định xâm phạm lẫn nhau, thế nên mới yên bình cho đến giờ.”
Đây không phải thứ Ngưu Hữu Đạo muốn nghe, những thứ này hắn đều đã đọc được trên “Thượng Thanh thập di lục”, hỏi: “Nghe nói Vân Cơ không màng thế sự, quản Độ Vân sơn là Vân Hoan nữ nhi của bà ta, có lời đồn Vân Hoan này cực kỳ tham tài, thấy lợi quên nghĩa, không biết có phải hay không?”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Gần như vậy, còn về chuyện có phải cực kỳ tham tài, thấy lợi quên nghĩa hay không thì phải xem lại. Tình hình Độ Vân sơn bày ra đó, tài lộ có hạn, ai quản người đó khó khăn, mấy hành vi của Vân Hoan cũng không khó lý giải.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm, nhìn mấy người: “Ai quen người của Độ Vân sơn?”
Cả đám sững sờ, Hắc Mẫu Đơn nhìn hai bên, thử hỏi: “Nếu nói thật sự quen trên danh nghĩa hẳn chúng ta đều không quen, nhưng Độ Vân sơn cách đây không xa lắm, từng gặp vài tiểu yêu trong núi là chuyện rất bình thường, bắt chuyện cũng có, không biết thế này có được tính là quen không?”
Ngưu Hữu Đạo hứng thú nói: “Cứ biết nhau là được rồi, có biết tên không?”
“Có một hai tên.” Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu, mang theo nghi hoặc nói: “Đạo gia, hẳn là người muốn đi Độ Vân sơn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hẳn là không đi không được.” Ném địa đồ cho Viên Phương thu lại, lấy một viên đan ra bóp rồi ném xuống đất, lật mình lên ngựa gào to một tiếng. “Đi thôi!”
Đám người ngạc nhiên, đều nhìn nhìn viên đan trên đất rồi cũng lật mình lên ngựa theo.
Cả đám phi nhanh trong màn đêm, Hắc Mẫu Đơn đuổi kịp Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đạo gia, hẳn người muốn mượn tay Độ Vân sơn đối phó ba phái? Đạo gia, thứ cho ta nói thẳng, e là Độ Vân sơn sẽ không làm việc này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, đi là đường, giao là bằng hữu, đi tắt qua bảo địa người ta thì bái phỏng một chút, kết giao thêm vài bằng hữu không phải chuyện xấu.”
Nhìn Hắc Mẫu Đơn nói nhỏ với Ngưu Hữu Đạo trước mặt, Lôi Tông Khang đi sau cùng trầm mặc.
Ngưu Hữu Đạo không tiếp nhận hắn ta cũng không đuổi hắn ta đi, hắn ta bị các huynh đệ lôi kéo đi chung.
“Lão Lôi, không nên nghĩ nhiều.” Ngô Tam Lượng thả chậm tốc độ, đi song hành, an ủi một tiếng...
Dưới ánh trăng, Thôi Viễn cùng Diêu Hữu Lượng lướt ra ngoài thảo nguyên, thở hổn hển dừng lại, nhìn phía sau, cảm thấy hẳn là không ai đuổi theo nữa thì bắt đầu chậm rãi đi bộ trên khách sạn.
Bị trọng thương, linh đan trên người đều bị thu sạch sẽ, cũng thật sự bay không được nữa nên phải đi chậm rãi, từ từ khôi phục.
Cảm giác thoát khỏi nguy hiểm, hai người cuối cùng cũng có tâm tư để cân nhắc chuyện sắp phải đối mặt.
“Bọn hắn không thật sự cướp sạch cửa hàng của ba nhà chúng ta đấy chứ?” Diêu Hữu Lượng hỏi một tiếng.
“Nhìn thời gian thì cũng có chút khả năng, hình như hắn cũng không cần thiết phải nói điêu với chúng ta về chuyện này.” Thôi Viễn buông tiếng thở dài.
Có nằm mơ cũng chẳng ngờ lá gan của Ngưu Hữu Đạo lớn như vậy. Hắn còn dám chạy về Trích Tinh thành cướp sạch ba cửa hàng, sớm biết như thế sao có thể để lộ những chuyện kia chứ. Giờ thật sự bùn vàng dính đũng qu@n, không phải phân cũng là phân.