Chiến ý trong mắt Côn Lâm Thụ sôi trào, hai tay liên tục thi pháp, hỏa kiếm sụp đổ lần nữa hóa thành Hỏa Long, vạch ra một vòng tròn lớn ở hai bên, phóng đến gần Côn Lâm Thụ, lại hóa thành một vòng hỏa kiếm bắn ra.
Vô số hỏa kiếm bị hỏng mất đều hóa thành Hỏa Long quay về, lại tiếp tục hóa thành hỏa kiếm bắn ra, vòng đi vòng lại, liên miên không dứt, giống như muốn đục thủng cả trời.
Tiếng va chạm vang lên liên tục, giống như tụng kinh ngay bên tai, uy thế kinh người.
Ô Thường thờ ơ lạnh nhạt nhìn, đây là lần đầu tiên hắn thấy được cách đánh nhau lộng lẫy đến vậy, không biết người này từ chỗ nào xuất hiện…
Trên bãi cỏ, Ngân Cơ ngửa mặt lên trời nhìn, phát hiện sương trắng đã tiêu tan, chỉ còn lại mây đen cuồn cuộn, trong mây đen không ngừng có tiếng ầm ầm vang lên, giống như sấm sét nổ vang dội, như lôi điện lóe lên đan xen giữa ánh sáng màu lam và ánh sáng màu hồng, có thể cảm giác được màu hồng đã lấn át cả màu lam.
Không biết từ lúc nào, Hắc Vân và các trưởng lão Hồ Tộc đã xuất hiện, cũng bị tiếng nổ liên tiếp kịch liệt trên không trung làm kinh động.
Mọi người ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vùng không trung không nhìn rõ bóng người kia.
Hắc Vân kinh ngạc hỏi một tiếng.
“Lão tộc trưởng, Côn Lâm Thụ giao thủ với lão yêu bà sao?
Ngân Cơ nhìn trái nhìn phải, nói.
“Sao các ngươi lại ra đây, mau trốn đi!
Bàng có lòng tốt nhắc nhở, những người có thực lực đó đánh nhau, nếu như đánh xuống, những tộc nhân này muốn chạy trốn cũng khó.
Đám người Hắc Vân nhìn nhau, nhao nhao trốn vào trong đầm lầy.
Ô Thường đang thờ ơ lạnh nhạt dần dần nhướng lông mày lên, hắn phát hiện Tuyết bà bà gặp phải khắc tinh rồi, hoàn toàn không có khí thế đánh nhau như bình thường, pháp lực quanh người giảm hẳn, chỉ có thể vội vàng chống đỡ, không thể phát huy được thực lực chân chính.
Nhưng ngay lúc này, cuối cùng Tuyết bà bà cũng ra tay lần nữa.
Trước đó không biết rõ sâu cạn, không dám tùy tiện ra tay, cũng là vì gặp được khắc tinh công pháp Hỏa Tính, tâm lý bị yếu thế, thậm chí hơi sợ hãi.
Đợi đến lúc biết rõ thực lực của Côn Lâm Thụ, bà ta không kiêng dè nữa, dùng huyền bằng điên cuồng lao lên.
Đón một đám hỏa kiếm điên cuồng bay đến, như một viên bảo thạch màu lam một đường chống lại ánh lửa, nhanh chóng đến gần Côn Lâm Thụ.
Mà Côn Lâm Thụ hơi kinh hãi, cuối cùng cũng hiểu được thực lực chênh lệch giữa mình và Tuyết bà bà lớn bao nhiêu, hắn vừa khống chế hỏa kiếm đánh lên, vừa nhanh chóng lùi về sau.
Thật ra hắn có cách khác để tránh né, "Hỏa Mị Độn Ảnh" thuật trong « Thiên Hỏa Vô Cực Thuật » có thể dùng được một lúc, đủ để cho hắn đánh chính diện với Tuyết bà bà, mà Tuyết bà bà chưa chắc đã phá được Độn Ảnh Thuật của hắn.
Nhưng Ngân Cơ đã liên tục dặn dò, nếu không đến lúc bất đắc dĩ nhất, tuyệt đối không được bại lộ thuật pháp Thiên Hỏa Giáo, nếu không sẽ tạo phiền phức cực lớn cho Ngưu Hữu Đạo, ngoại trừ có thể diệt trừ luôn cả Tuyết bà bà và Ô Thường, nếu không thì không được tùy tiện lộ ra,.
Vì đó, hắn đành phải vừa đánh vừa lui.
Ánh mắt của Ô Thường hơi lóe, cũng nhìn ra thực lực của Côn Lâm Thụ hoàn toàn không thể liều mạng với Tuyết bà bà được, chỉ có thể cắt ngang Tuyết bà bà thi pháp, nếu không thì hắn cũng chẳng thể cầm tù nổi Tuyết bà bà rồi.
Đấu với nhau nhiều năm như vậy, bây giờ chính là cơ hội tốt đẹp để giết chết lão yêu bà này, sao có thể bỏ lỡ được, pháp tướng to lớn chợt lóe rồi biến mất.
Ngay khi Tuyết bà bà đến gần Côn lâm Thụ, mây đen nghiêng ra, một bóng đen đánh ra một chưởng ảnh “Diệt Sinh” đánh đến,
Cạch! Giống như tiếng trời rung đất lửa, huyền băng hộ thể trên người Tuyết bà bà bị phá vỡ trong nháy mắt.
Bóng người Ô Thường lóe lên phía sau chưởng ảnh.
Một chưởng đánh vỡ huyền băng, hỏa kiếm nương theo lực gào thét bay đến, xuyên qua huyền băng vỡ vụn đánh về phía trước.
“Ô Thường!
Tuyết bà bà gào thét một tiếng bi phẫn, tức giận vì Ô Thường đánh lén.
Đây cũng là chuyện mà Ô Thường làm qua rất nhiều lần, chỉ cần có cơ hội, Ô Thường sẽ bất ngờ ra tay với bà.
Không còn cách nào khác, lúc này Ô Thường cũng chỉ ngẫu nhiên đi đánh lén một chút, hắn còn phải khống chế không để cho Ma Vực sụp đổ, không có cách nào đứng ra quyết đấu với Tuyết bà bà được.
Bi phẫn thì bi phẫn, vẫn phải đối mặt với hiện thực lửa sém lông mày, bây giờ không phải lúc tức giận, Tuyết bà bà lập tức hóa thành một luồng ánh sáng màu lam bắn ra, khó khăn lắm mới né tránh được hỏa diễm bay đến, trốn vào trong mây đen.
Côn Lâm Thụ lập tức kết kiếm quyết kèm theo hỏa kiếm đuổi theo, nhưng không thấy được bóng người của Tuyết bà bà nữa.
Nhưng bây giờ đang ở trong thế giới của Ô Thường, Tuyết bà bà có thể trốn đâu được chứ, ở trong thế giới này, mặc kệ bà ta trốn ở chỗ nào, vẫn không có chỗ che thân trong mắt Ô Thường.
“Bà ta đang thi pháp phá Ma Vực, mau ngăn bà ta lại!
Côn Lâm Thụ mạnh mẽ quay đầu lại, cảm giác giọng nói của Ô Thường ở ngay sau lưng hắn, nhưng lại không thấy được bóng người nào.
Hắn cũng cảm thấy, Tuyết bà bà lại bắt đầu thi pháp tụ tập hơi nước trong trời đất, muốn rót đến nổ cả Vô Biên Ma Vực này.
Không nói thêm lời nào, Côn Lâm Thụ cũng thi pháp lần nữa, hắn tiếp tục ngăn cản Tuyết bà bà.
Hắn vừa ra tay, Tuyết bà bà lập tức cảm nhận được, bà ta đang lơ lửng thì quay đầu nhìn bốn phía, cũng ý thức được, nếu hôm nay không giết được kẻ không biết xuất hiện từ chỗ nào này, thì bà ta đừng mơ đến việc phá bỏ Vô Biên Ma Vực này.
Quan trọng nhất là Ô Thường đang ở trong thế giới, Ô Thường thao túng thế giới này một cách toàn diện, Ô Thường lúc nào cũng có thể giúp người kia ẩn độn, có sự giúp đỡ của hắn, bà không có khả năng diệt trừ được người kia.
Sự sợ hãi sinh sôi nảy nở trong lòng, đã nhiều năm trôi qua, bà không cảm nhận được cảm giác này rồi.
Ánh lửa sau lưng bỗng nhiên chiếu sáng, Tuyết bà bà mãnh liệt quay đầu, chỉ thấy hỏa kiếm phóng đến như mưa, bà ta lập tức lắc mình chạy trốn vào mây đen quay cuồng.
Ô Thường cảm giác được mọi thứ trong Ma Vực, phất tay một cái, Tuyết bà bà không còn chỗ ẩn nấp nữa, bại lộ ra trước mặt Côn Lâm Thụ.
Chính là chỗ này, Ô Thường lật tay tạo thành mây.
Côn Lâm Thụ lần nữa dùng vô số hỏa kiếm truy sát đến, Tuyết bà bà lại lách mình chạy trốn.
Ô Thường chắp tay hành lễ, vô số dây xúc tu từ trong mây đen quay cuồng bay ra, cản trở, quấn quanh, giảm bớt tốc độ phi hành của Tuyết bà bà, còn tạo ra cơ hội cho Côn Lâm Thụ truy sát người.
Dưới sự dây dưa như vậy, Tuyết bà bà không ngừng đánh nổ xúc tu xung quanh, tốc độ phi hành cũng dần chậm lại, làm cho bản thân không thể thoát khỏi sự truy sát của Côn Lâm Thụ được.
Hỏa kiếm như vô số con châu chấu bay đến, trên người Tuyết bà bà lóe lên ánh sáng màu lam, tiếp tục dùng huyền băng để hộ thể, chống cự mưa kiếm cuồng bạo đánh đến, đồng thời còn phải cảnh giác không cho Ô Thường đánh lén.
Nhưng liệt diễm có lực ăn mòn to lớn với huyền băng, mà huyền băng lại được lấy ra từ bản thể của bà, nếu như tiếp tục kéo dài, Tuyết bà bà cũng không chịu nổi.
Nhưng liệt diễm đối với huyền băng ăn mòn tiêu hao là to lớn, mà huyền băng này lại là xuất từ nàng bản thể, một mực dạng này dông dài, nàng căn bản không chịu đựng nổi.
Dưới sự bất đắc dĩ, bà ta thi pháp hô lớn.
“Ô Thường, chúng ta dừng tay nói chuyện đi, ngươi có điều kiện gì thì cứ việc nói.
Nhưng Ô Thường không quan tâm, với hắn mà nói, có điều kiện gì bằng được việc xử lý được lão yêu bà này chứ?
Hắn không lên tiếng, Côn Lâm Thụ lại đang điên cuồng không ngừng công kích.
Dùng huyền băng làm cương khí hộ thể tiêu hao quá lớn, cần vận chuyển không ngừng, chống lại không được lâu, Tuyết bà bà lần nữa hô to.