Vừa về tới khách sạn, nhìn thấy ngoài phòng của Ngưu Hữu Đạo có người canh gác đề phòng những người khác tới gần, Lệnh Hồ Thu, Hồng Tụ, Hầu Tử trao đổi ánh mắt lòng dạ biết rõ, chắc lại có chuyện này.
Bên này mặc dù không biết rõ Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, nhưng đều biết cả đoạn đường chậm rãi này của Ngưu Hữu Đạo chắc chắn không hề đơn giản.
Ngưu Hữu Đạo vào phòng, Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng đóng cửa, Công Tôn Bố chờ trong phòng đứng lên, trên mặt mang theo vẻ hưng phấn: “Đạo gia, nơi cải tạo thuyền tìm được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Nhanh như vậy sao?”
Mới cách lúc đưa ra quyết định năm ngày, cần biết kim sí đưa tin đi đưa tin về cũng cần thời gian, điều phối nhân thủ, còn phải xác định hải vực phù hợp yêu cầu, tất cả đều cần có thời gian, vậy mà đã có kết quả nhanh như vậy?
Công Tôn Bố gật đầu nói: “Đúng vậy, nhân thủ quốc gia khác còn đang trên đường, nhân thủ nhận nhiệm vụ ở hải vực Tề quốc chấp hành trước, kết quả có người ngày đầu tiên chấp hành nhiệm vụ đã tìm thấy, cái này là nhờ chúng ta đã xác định được phương hướng điều tra, nếu không tàu thuyền cứ qua qua lại lại trên biển ai có thể khẳng định chắc chắn có liên quan đến mục tiêu chúng ta muốn tìm chứ.”
“Tốt!” Ngưu Hữu Đạo cũng mừng rỡ: “Ở vị trí nào?”
Công Tôn Bố đưa tay mời Hắc Mẫu Đơn, Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng lấy địa đồ mở ra treo ở trên tường.
Công Tôn Bố nhìn chằm chằm địa đồ kiểm tra một chút, ngón tay chỉ vào một hải vực phía tây nam Tề quốc. “Vị trí đại khái ở đây, là một hải đảo, vùng biển này rất nhiều đá ngầm, tàu thuyền không rõ tuyến đường không dám đi qua đây, cho dù biết đây là lộ tuyến an toàn, thuyền bình thường cũng sẽ không đi qua đi lại chỗ này, nơi này hoàn toàn phù hợp với phán đoán chúng ta trước đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xác nhận sao?”
Công Tôn Bố: “Xác nhận, số lượng thuyền cụ thể neo xung quanh đảo này không tiện tiếp cận kiểm kê, trên đảo có tu sĩ tuần tra nhưng nhân viên đi kiểm tra loại bỏ đoán số thuyền chừng hai trăm chiếc, toàn bộ đều là thuyền lớn như phán đoán của chúng ta. Mặc dù nhân viên kiểm tra không dám lên bờ có điều đã lặn xuống dưới thuyền điều tra, có thể xác định là đang tiến hành cải tạo thuyền.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Thuyền lái đến tuyến đường ven biển Tề quốc mất bao lâu.”
Công Tôn Bố: “Phù hợp với phán đoán của Mẫu Đơn muội, đại khái trong vòng một ngày.”
“Hai trăm chiếc? xem ra không chỉ một vạn con chiến mã!” Ngưu Hữu Đạo hắc hắc cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Công Tôn Bố trịnh trọng thông báo: “Cho người theo dõi chặt, một khi phát hiện thuyền có dấu hiệu di chuyển, lập tức trở về báo! Nhớ kỹ, không cần các ngươi làm bất kỳ việc dư thừa gì, cũng không cần mạo hiểm, nhìn chằm chằm là được, tóm lại tuyệt không thể đánh rắn động cỏ!”
“Rõ!” Công Tôn Bố lập tức lĩnh mệnh chấp hành.
Hắc Mẫu Đơn tiễn Công Tôn Bố đi rồi quay lại, thấy Ngưu Hữu Đạo đi qua đi lại trong phòng suy tư liền yên lặng đứng bên không quấy rầy.
Ngưu Hữu Đạo chợt dừng bước, quay đầu về phía nàng: “Đã không cần thiết lưu lại đây nữa rồi, lập tức khởi hành lên đường đi kinh thành Tề quốc, ngươi đi thông báo Lệnh Hồ Thu thử xem hắn có ý gì.”
Lệnh Hồ Thu còn có thể có ý gì, vốn đến đây là giúp hắn nên dĩ nhiên lập tức xuất phát theo rồi...
Hiệu suất làm việc của Hô Diên Uy cực cao, nói là phải dỡ những căn phòng xung quanh Đậu hũ quán xuống là cho dỡ xuống ngay, trong vòng ba ngày tuyệt đối không kéo dài đến ngày thứ tư.
Sát vách Đậu hũ quán, trên một lầu các cách một ngõ nhỏ, trong một nhã gian, Tần Miên đứng trước cửa sổ gần con ngõ nhỏ quan sát bên ngoài.
Trước bàn trong phòng, Tô Chiếu một thân tố y đang chậm rãi thưởng thức bát tào phớ nóng hổi.
“Đến rồi.” Tần Miên chợt quay đầu nhẹ nhàng nói.
Tô Chiếu buông thìa xuống, chậm rãi đứng dậy, dịch bước đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía con ngõ nhỏ ngoài cửa sổ thì thấy Viên Cương từ trong hẻm sâu đi ra.
Tần Miên thì đi đến cửa sổ đối diện minh hồ bên ngoài phất khăn.
Góc rẽ ngõ nhỏ một tiểu cô nương áo quần bẩn thỉu cầm bát đậu hũ xuất hiện, không biết có phải vì đột nhiên gặp Viên Cương không mà tay khẽ buông, chén sành xoảng một tiếng vỡ nát trên mặt đất.
Nhìn đậu hũ đổ đầy trên mặt đất, tiểu cô nương dẩu môi, bộ dạng tủi thân, nước mắt không ngừng tuôn xuống, chậm rãi ngồi xuống có vẻ định nhặt lên.
Viên Cương dừng chân trước mặt nàng, hán tử cao to khom lưng vì cô bé, chậm rãi ngồi xuống trước mặt nàng, nói: “Hỏng rồi, bỏ đi.”
Tiểu nữ hài tủi thân thút thít nói: “Mua cho bà nội.”
Viên Cương đưa tay đỡ nàng dậy lau nước mắt giúp nàng, trên gương mặt ít nói hiện lên dịu dàng hiếm có: “Không sao, mua lại phần khác đi.”
Tiểu nữ hài lắc đầu thút thít nói: “Không có tiền.”
Viên Cương lấy ra một vốc tiền cho nàng, tiểu nữ hài lắc đầu lui về sau một bước, rõ ràng không dám nhận tiền lung tung của người xa lạ.
“Ta biết bà ngươi...” Viên Cương nói, đưa tay cầm lấy tay tiểu nữ hài, bóng lưng một lớn một nhỏ rời khỏi ngõ nhỏ.
Một lúc sau, Tần Miên đứng ở cửa sổ chính nhìn về phía trước cửa hàng Đậu hũ quán kia rụt đầu lại, thấp giọng cười nói: “Tên to con đó đúng là mua cho tiểu nha đầu một phần, còn mua phần lớn hơn.”
Tô Chiếu đang im lặng lại chậm rãi đi đến cửa sổ bên này thì thấy trong tay tiểu nữ hài đã có thêm một bình gốm đã được dùng dây gai buộc chặt, rất tiện cầm nắm, không cần phải bưng nữa vui sướng rời đi.
Tô Chiếu chậm rãi về tới trước bàn, nhìn tào phớ trong chén, tâm trạng khó yên, trong đầu là hình ảnh dịu dàng bóng lưng một lớn một nhỏ nắm tay nhau như bóng ma hồi lâu khó tan.
Hôm đó, khi An Thái Bình kia nói ra câu “phân biệt cao thấp giàu nghèo”, nàng vừa nghe thấy trong lòng đã chấn động.
Sở dĩ chấn động là vì không ai biết được sự dày vò trong lòng nàng, nàng khát khao có được một kết cục đẹp đẽ với nam tử năng lực mạnh mẽ, ngọc thụ lâm phong, tài trí hơn người kia, nhưng nàng thân phận gì? Gái lầu xanh, hơn nữa ai cũng biết nàng được vương gia nào đó độc chiếm, thanh danh này vĩnh viễn không cách nào xóa đi.
Đối mặt với thế đạo này, nàng không chỉ một lần hỏi mình, cũng không chỉ một lần hỏi Thiệu Bình Ba, hắn ta thật sự sẽ lấy nàng sao?
Cho dù Thiệu Bình Ba đã cho câu trả lời chắc chắn nhưng trong lòng nàng vẫn rất khó diễn tả, nàng đang nghĩ, một khi Thiệu Bình Ba thật sự công thành danh toại cao cao tại thượng, Thiệu Bình Ba thật sự có thể cưới nữ nhân có thanh danh như nàng sao?
Với thế đạo này mà nói, lời của An Thái Bình khó tránh hơi kinh thế hãi tục, đừng nói mấy thanh niên gây chuyện kia, ngay cả nàng nghe thấy cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho dù nó đã chạm vào sự yếu đuối trong lòng nàng.
Nhưng sau đó, thậm chí An Thái Bình kia đã dùng thân mình chắn trước mặt tiểu tỳ thanh lâu, ngăn cản đòn roi cho tiểu tỳ thanh lâu kia.
Nàng nghi ngờ An Thái Bình kia chỉ làm bộ nên muốn thử xem lần nữa.
Muốn xem thử An Thái Bình này lúc không ở trước mặt nhiều người, ở sau lưng không ai trông thấy sẽ như thế nào.
Có một số việc không cần biểu hiện quá nhiều, một động tác, một ánh mắt là có thể nhìn ra manh mối.
Nhưng tình hình vượt xa sự thăm dò của nàng, sự dịu dàng đối với một tiểu nữ hài nghèo khó khiến nàng cảm thấy da đầu tê dại, khiến nàng ý thức sâu sắc, trong lòng nam nhân này không có phân biệt cao thấp giàu nghèo, nam nhân này không hợp với thế đạo này, nam nhân này thật sự sẽ không để ý đến xuất thân thanh lâu gì đó!
Tần Miên thì như đang xem trò hay, cười cười quay về từ cửa sổ, ngồi trước bàn, cười hỏi: “Chủ nhân, người thăm dò hắn thế này có cảm thấy hắn có vấn đề gì không?”
Tô Chiếu lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là cảm thấy người này hơi dối trá, nói gì mà không phân biệt cao thấp giàu nghèo, Bạch Vân Gian nam nhân ra ra vào vào, tên nào chẳng không vào áo mũ chỉnh tề, sau khi đi vào biến cầm thú, có điều muốn khiến hắn hiện hình, xem hắn có trước mặt mọi người thì khác sau lưng thì khác không thôi.”