Kha Định Kiệt: "Vậy ngài kẻ cho chúng đệ tử một chút đi."
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi cả nghĩ quá rồi. Các ngươi đừng hỏi. Ta đề cập tới chuyện ta vào bí cảnh Thiên Đô là muốn nói với các ngươi, khi gặp hoàn cảnh không quen thuộc thì phải cố gắng duy trì tình trạng cơ thể tốt nhất. Các ngươi đi theo ta, ta sẽ cố gắng mang các ngươi về, không phụ lòng tông môn nhờ vả."
Toàn lời nói bậy.
Tần Quan than thở: "Trưởng lão, chúng ta không hoang mang. Chưa tới nửa canh giờ đã lại nghỉ, đến bao giờ mới tới địa phương tụ hợp. Ta sợ chúng ta không thể tới đúng lúc để chạm mặt những người khác."
Chẳng phải vậy sao? Hai người cảm giác là vị trưởng lão này căn bản không tới để săn yêu hồ. Trên đường đi, họ có gặp phải yêu hồ, vị này lại không cho họ truy sát.
Ngưu Hữu Đạo: "Các ngươi yên tâm đi. Bọn họ tìm kiếm khắp nơi, chúng ta lại đi thẳng tới địa điểm cần tới, không muộn được." Dứt lời, hắn giơ đóa hoa trên tay lên thưởng thức.
Hai người bất đắc dĩ. Kha Định Kiệt nhẹ giọng ra hiệu: "Trưởng lão!"
Tần Quan liếc mắt nhìn theo, thân thể lập tức căng ra, lao đi như mũi tên rời cung.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn sang, thấy cách đó không xa có một đống bùn nhão bò lên trên đống đất nhỏ. Nó rùng mình một cái rũ bỏ bùn lầy trên thân, để lộ ra bộ lông trắng như tuyết. Rõ ràng đó là một con hồ ly màu trắng.
Có người nói, yêu hồ nơi đây hầu hết đều màu trắng.
Quay lại thấy dáng vẻ muốn giết của hai người, Ngưu Hữu Đạo hỏi: "Các ngươi căng thẳng làm cái gì?"
Sở dĩ hai người phát hiện mà không ra tay là vì Ngưu Hữu Đạo từ trước vẫn ngăn cản hai người, cũng cảnh cáo rằng nếu không được hắn cho phép, họ không được tự ý hành động.
Tần Quan: "Trưởng lão, không căng thẳng, không hành động thì nó sẽ chạy mất."
"Chạy thì chạy, có làm sao? Những người khác mặc sức săn giết là được."
Ngưu Hữu Đạo không quan tâm nói. Hắn vươn tay lấy lên một cục đá trong bụi cỏ, co tay búng một cái b ắn ra. Hòn đá bay vèo một cái bắn về phía đống đất kia, lệch hướng đâm trúng vào vũng bùn bên cạnh đống đất.
Vậy còn có thể bắn lệch, mà lực đạo hiển nhiên chỉ có hạn, hai người Tần và Kha im lặng.
Càng khiến hai người không còn gì để nói là, con yêu hồ kia không chạy. Sau khi nó bị nước bùn bắn lên người, nó chỉ giũ người một cái là lại sạch sẽ trắng tinh, có vẻ rất cao ngạo đứng sừng sững trên gò đất nhìn họ.
"Quá kiêu ngạo!" Kha Định Kiệt có vẻ khó nhịn nhục đứng dậy. Lúc trước yêu hồ gặp họ ít nhất sẽ lập tức bỏ chạy, vậy mà con này hoàn toàn coi rẻ bọn họ, quả thực là muốn gây sự.
"Thực có chút hung hăng." Ngưu Hữu Đạo khà khà vui vẻ nói. Có điều, hắn lập tức quay sang ra hiệu cho Kha Định Kiệt ngồi xuống.
Kha Định Kiệt đột nhiên nói: "Trưởng lão, ngài mau nhìn."
Ngưu Hữu Đạo nhìn sang, thấy phần lung nhung tại mi tâm giữa hai con mắt của yêu hồ đang nứt ra. Con mắt dọc thứ ba hiện hình. Con mắt này long lanh đẹp như bảo thạch lưu ly, trong con ngươi có một vòng màu vàng, trông rất yêu dị.
Cảm giác kia giống như con yêu hồ đang nói với họ, các ngươi không nhìn nhầm, ta chính là yêu hồ mà các ngươi muốn săn.
Tần Quan: "Mắt dọc của yêu hồ có thể nhìn rõ sự vật mà mắt thường không thể thấy được, giống như pháp nhãn của tu sĩ. Trưởng lão, đây chính là thứ mà chúng ta cần. Trưởng lão, chúng ta đi cả con đường tới nay chưa có chút thu hoạch nào cả." Thực thế gã nói lời này là để Ngưu Hữu Đạo ra tay.
Ngưu Hữu Đạo không để ý đến gã, vẫn không cho phép họ hành động. Hắn chỉ ngước đầu đối diện với con yêu hồ kia, quan sát lẫn nhau.
Một lát sau, con yêu hồ dường như cảm thấy nhàm chán, thu con mắt dọc thứ ba vào trong lớp lông trắng. Nó nhảy vọt lên, vẽ một đường vòng cung duyên dáng trên không trung rồi đâm vào trong đầm lầy, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
"Ai da, chạy rồi!" Kha Định Kiệt buông tiếng thở dài, cuối cùng cũng đành ngồi khoanh chân xuống, dường như có vẻ không cam lòng.
Ngưu Hữu Đạo vẫn không để ý, dặn: "Tranh thủ khôi phục pháp lực của các ngươi đi." Ánh mắt hắn hơi đỏa, phát hiện một gốc cây mà mình chưa từng gặp. Hắn ném hoa đi, nhổ tận gốc thân cây kia, tinh tế quan sát.
Hai người Tần, Kha có vẻ thiếu kiên nhẫn. Tần Quan cau mày nói: "Trưởng lão, thứ cho đệ tử nói thẳng. Dường như ngài không muốn săn giết yêu hồ?"
Ngưu Hữu Đạo lật xem cây cỏ trong tay, chậm chạp đáp: "Ta không thù không oán với chúng, tại sao phải giết chúng?"
Mẹ, cuối cùng cũng nói lời thật lòng rồi! Hai người Tần, Kha im lặng. Hai người đã sớm phát hiện vị này có xu hướng như thế, lúc trước còn ngại không hỏi. Vạch trần việc Ngưu trưởng lão không tôn trọng quyết định của Thánh cảnh dường như không thích hợp.
Nhưng trải qua tình hình vừa nãy, họ thấy con yêu hồ kia quá kiêu ngọa, mà dường như Ngưu trưởng lão vẫn lạnh nhạt không quan tâm, họ không nhịn được hỏi.
Kha Định Kiệt nhắc nhở: "Trưởng lão, đây là chuyện do Thánh cảnh sắp đặt. Lần này săn yêu hồ liên quan đến thành tích rèn luyện của chúng ta."
Ngưu Hữu Đạo hơi nhấc mí mắt: "Ngươi đang giảng đạo lý với ta sao?"
Kha Định Kiệt vội xua tay: "Đệ tử không có ý này. Đệ tử chỉ nhắc nhở trưởng lão, cho dù thành tích rèn luyện của chúng ta không tốt cũng không thể lót đáy chứ?"
"Xem ra quả thật định giảng đạo lý với ta. Được, vậy ta cậy già lên mặt giảng đạo lý với các ngươi một phen."
Ngưu Hữu Đạo lạch xạch ngắt thân cây trong tay làm hai đoạn, ném cho hai người:
"Ta hỏi các ngươi, trước khi Thương Tụng mở ra thế giới này, hay có thể nói là trước khi Thương Tụng qua đời, thế giới này do ai làm chủ?"
Hai người nhìn nhau, Kha Định Kiệt nói:
"Có người nói rằng đó là yêu hồ. Yêu hồ chính là bá chủ của thế giới này!"
Ngưu Hữu Đạo: "Biết là tốt rồi! Chúng là thứ mà ngay cả Cửu Thánh cũng không thể tiêu diệt, ngươi gấp làm cái gì? Đi lại chốn giang hồ, từng trải mưa gió, không được mê muội chạy loạn. Đi ra ngoài lăn lộn phải nhớ, rồng dù mạnh cũng không được ép rắn nhà! Trên đời này có cái gì mà Cửu Thánh không xử lý được? Đám yêu hồ trước mắt chính là một! Chúng nó chính là rắn nhà tại thế giới này, không ai hiểu rõ thế giới này hơn chúng! Không phải tình huống cần thiết, lại không thù không oán, không cần thiết phải đắc tội với chúng. Làm người phải chừa con đường, tương lai dễ chạm mặt nhau. Đây là kinh nghiệm đi lại giang hồ nhiều năm của ta, hôm nay dạy cho các ngươi, nhớ kỹ!"
Hai người không nói được gì. Một lát sau Tần Quan than thở:
"Trưởng lão, không phải chúng ta không thể bỏ qua cho chúng, mà đây là điều Thánh cảnh đã yêu cầu chúng ta làm. Những người khác đều làm mà chúng ta không làm thì không thể báo cáo kết quả!"
Ngưu Hữu Đạo: "Xem ra các ngươi chưa nắm rõ tình huống. Có lẽ các ngươi hiểu rõ, nhưng các ngươi không thể sắp xếp thành phương hướng hợp lý để tự lập ra con đường của mình, sau đó chấp hành, chỉ có thể suy nghĩ lung tung. Trên đời này chẳng có kẻ nào ngu si. Bình thường giữa người và người chỉ chênh lệch một chút đó. Ban đầu Đinh Vệ bắt mọi người viết những thứ đó, mọi người đều không hiểu chuyện gì. Mãi đến sau này xảy ra việc tỷ thí với Phiêu Miễu các, mọi người mới chợt tỉnh ngộ. Thánh cảnh muốn làm gì, hẳn trong lòng các ngươi đã nắm chắc rồi. Những người khác không còn đường lui, ta lại khác. Ta viết ra những thứ đó chẳng tính là gì. Lẽ nào các ngươi không muốn về tông môn mà muốn gia nhập Phiêu Miễu các hay sao?"
Hai người trầm mặc, suy nghĩ lời hắn nói.
Kha Định Kiệt trầm mặc một lát rồi nói:
"Trưởng lão, chúng đệ tử đều hiểu lời ngài nói, nhưng không bỏ qua được thành tích. Chúng đệ tử sợ rằng không qua nổi cửa ải này."
"Hiểu cái gì mà hiểu? Nông cạn!"
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ đầu mình, ám chỉ bọn họ suy nghĩ vớ vẩn.
"Ta nói cho các ngươi biết, việc chỉnh đốn Phiêu Miễu các không thể vừa bắt đầu đã làm oanh oanh liệt liệt, dùng lực quá mạnh sẽ xảy ra chuyện, khiến bên dưới tập thể phản công.