- Chưa chắc, tiểu tử này có quan hệ chặt chẽ với huynh muội Thương thị, rất có thể sẽ nhúng tay.
- Vậy ngươi nói xem hắn nhúng tay kiểu gì? Bên Yến quốc có ba đại phái gật đầu đồng ý thì người không liên quan có lá gan tham gia sao? Ngưu Hữu Đạo tìm ai cũng vô dụng.
- Bên Yến quốc không được chẳng lẽ hắn không biết tìm thế lực bên ngoài Yến quốc? Ví dụ bên Kim châu, hình như Ngưu Hữu Đạo có chút quen biết với bên Hải Như Nguyệt, nàng ta từng tự mình đến Thanh Sơn quận. Nếu người bên Kim châu can thiệp vào thì rắc rối.
- Không thể nào! Hải Như Nguyệt đi dến bước đường như hôm nay nên phân rõ lợi và hại, nữ nhân này rất thực dụng, sẽ hiểu rằng bắt tay với minh hữu Nam châu mới có lợi cho Kim châu. Hơn nữa Hải Như Nguyệt không thể tự quyết định chuyện này, Vạn Động Thiên phủ sẽ không ngồi xem ích lợi của mình bị xâm hại, sẽ không để kim châu ra binh trở mặt với chúng ta.
- Ngưu Hữu Đạo và Băng Tuyết các có mối quan hệ không rõ ràng, có khi nào tìm đến Băng Tuyết các không?
- Hắn tìm Băng Tuyết các thì cùng lắm họ che chở hắn thôi, không thể nào phá hoại quy củ nhúng tay vào chuyện như vậy.
Một đám người bàn tán xôn xảo, thảo luận tới lui nhưng không nghĩ ra Ngưu Hữu Đạo chen chân vào kiểu gì.
Phong Ân Thái im lặng nghe, không tiện nói cái gì.
Có người đột nhiên nói một câu:
- Không lẽ hắn có thể trực tiếp chỉ huy điều khiển thuộc hạ của Thương Triêu Tông?
Bành Hựu Tại cảnh giác cao độ ngay:
- Thông báo cho Phượng Lăng Ba khiến người Đốc quân giám sát chặt chẽ, tuyệt đối không thể để Ngưu Hữu Đạo liên lạc với tướng lĩnh thuộc hạ của Thương Triêu Tông!
Biệt viện sườn núi, dưới mái hiên. Mông Sơn Minh ngồi trên xe alưn, Thương Triêu Tông và Lam Nhược Đình đứng, không ai nói tiếng nào.
Phượng Lăng Ba nhân danh quản lý quân kỷ khống chế tất cả kim sí liên lạc thông tin với bên ngoài, chỗ Thương Triêu Tông cũng không ngoại lệ. Nghĩa là bên y liên lạc với bên ngoài phải qua tay người khác, Thương Triêu Tông không thể trực tiếp chỉ huy người của mình. Nơi này cũng bị trông giữ nghiêm ngặt, muốn rời đi là không thể nào.
Mặc dù từ lúc Phượng Lăng Ba được đề cử làm đô đốc là đã nhận ra vài thứ, nhưng khi đối mặt vẫn khó chấp nhận.
Nhưng bên mình không có lựa chọn khác, bên cạnh Thương Triêu Tông có nhiều đệ tử Thiên Ngọc môn bảo vệ, bọn họ vừa là bảo vệ vừa lấy mạng người.
Một thân vệ từ bên ngoài chạy vào, bẩm báo:
- Vương gia, quận chúa đến!
Thương Triêu Tông vui vẻ hỏi:
- Đạo gia có đến không?
Sự việc đến tình trạng này họ không có lựa chọn khác, tất cả nằm trong tầm khống chế của Thiên Ngọc môn, không teo ý họ, chỉ có thể trông chờ vào Ngưu Hữu Đạo.
Khi Thương Triêu Tông hỏi chuyện đã thấy Thương Thục Thanh sải bước đi vào, nàng bước vào mái hiên chào ba người:
- Ca, Mông bá bá, Lam tiên sinh.
Mông Sơn Minh, Lam Nhược Đình cùng hành lễ:
- Quận chúa!
Thương Triêu Tông phất tay ra hiệu thân vệ lui xuống, hỏi dồn:
- Đạo gia đâu?
Thương Thục Thanh lắc đầu nói:
- Đạo gia không đến, bảo là bận việc ngày mai mới tới. a, lúc chia tay Đạo gia tặng cho muội một cái túi gấm, nói là nếu ca hỏi về hắn thì đưa cho ca mở ra xem.
Thương Thục Thanh nói rồi móc một cái túi gấm cột bằng lụa đẻna khỏi ống tay áo.
Thật ra Ngưu Hữu Đạo cho Thương Thục Thanh hai cái túi gấm, nhưng hắn dặn dò nhiều lần tình huống sử dụng túi. Một cái là trong tình huống này lấy ra cho Thương Triêu Tông xem, cái thứ hai phải mở khi thật sự gặp nguy cơ, không được lấy ra trước, không thể để cho ai biết. Nếu để lộ bí mật e rằng sự việc có biến cố.
Chuyện quan trọng dính dáng đến toàn Nam châu và tâm huyết mấy năm nay của nhiều người, Ngưu Hữu Đạo dặn dò hết sức trịnh trọng.
Lần này xem như Thương Thục Thanh nghe lời người ngoài, làm theo lời dặn của Ngưu Hữu Đạo tạm giấu sự tồn tại của cái túi gấm khác.
Ba người trên bậc thang tập trung nhìn vào cái túi gấm.
Thương Triêu Tông nhảy xuống bậc thang vươn tay chộp ngay túi gấm, đang định mở ra xem chợt nghe Lam Nhược Đình nhíu mày hỏi:
- Nếu ngày mai hắn đến thì cần gì tặng túi gấm vào hôm nay?
Một câu đánh trúng điểm yếu, chân mày Mông Sơn Minh co giật:
- Sợ là sẽ không đến.
Thương Triêu Tông nóng nảy, bây giờ còn đang trông chờ Ngưu Hữu Đạo hỗ trợ, hắn mà bỏ chạy là tiêu đời. Thương Triêu Tông vội vàng mở túi gấm ra xem bên trong có cái gì.
Thương Thục Thanh thấy Thương Triêu Tông sốt ruột thì khuyên:
- Ca đừng gấp, Đạo gia không phải loại người đó.
Thương Thục Thanh tin tưởng Ngưu Hữu Đạo, nàng không cho rằng hắn sẽ bỏ mặc họ, huống chi trông không giống như thế, vì nàng còn giữ một cái túi gấm chuẩn bị cho chuyện sau này. Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự muốn bỏ mặc họ thì không cần để lại cái túi gấm thứ hai làm chi.
Thương Triêu Tông mở túi gấm ra, bên trong chỉ có một trang giấy, y mở ra xem, là một phong thư.
Thương Triêu Tông đọc nhanh nội dung trong thư, dần bình tĩnh lại, ra chiều đăm chiêu.
Lam Nhược Đình xuống bậc thang, đến gần hỏi:
- Trong thư viết gì vậy vương gia?
Thương Triêu Tông khẽ thở dài:
- Ài.
Y không nói, thuận tay đưa thư cho Lam Nhược Đình xem.
Lam Nhược Đình cầm thư đọc xong không nói gì.
Nội dung lá thư Ngưu Hữu Đạo viết đại khái là xin Thương Triêu Tông thứ lỗi, hắn đã lánh họa tạm rời đi, vừa lánh họa cho mình vừa vì Thương Triêu Tông. Thiên Ngọc môn đã nổi lòng xấu xa, sự việc liên quan ích lợi lớn của Thiên Ngọc môn, bên mình mặc kệ là ai dám cản đường thì Thiên Ngọc môn sẽ không nương tình. Không cần biết Thiên Ngọc môn có thật sự đụng vào Ngưu Hữu Đạo hay không thì hắn không thể ở lại nữa, nếu không mọi người đều nằm trong tay Thiên Ngọc môn, bọn họ chết sống toàn do Thiên Ngọc môn quyết định. Khi chuyện đã thành công thì Thiên Ngọc môn không băn khoăn gì nữa, không chỉ Ngưu Hữu Đạo có khả năng bị nguy hiểm, Thương Triêu Tông cũng vậy. Hắn phải thoát đi làm Thiên Ngọc môn kiêng dè hì Thương Triêu Tông mới an toàn.
Cuối cùng Ngưu Hữu Đạo vẫn giữ ý cũ, khuyên họ chiều ý Thiên Ngọc môn, giúp Thiên Ngọc môn bắt lấy Nam châu.
Cuối thư kèm dòng chữ đọc thư xong hủy ngay.
Nội dung thư chủ yếu giải thích nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo rời đi chứ không nói hắn đi làm gì.
Thư rơi vào tay Thương Thục Thanh, nàng xem xong đưa cho Mông Sơn Minh đọc.
Mấy ngày sau, trung xu chỉ huy tạm ở sườn núi Thiên Ngọc môn, nhân viên liên quan lại gặp mặt nhau.
Bành Hựu Tại dẫn các cao tầng Thiên Ngọc môn có mặt tại hiện trường. lúc này chức của Phượng Lăng Ba lớn nhất, đứng hàng đầu, hai nhi tử mặc chiến giáp đứng hai bên sau lưng ông, uy phong lẫm lẫm.
Thiên Ngọc môn không có kinh nghiệm chỉ huy nhiều người tác chiến nên chỉ có thể đứng một góc.
Phượng Lăng Ba nhìn quét mọi người, dõng dạc nói:
- Phái thám tử ra ngoài đã được một số tình báo mới! Triều đình âm thầm điều động năm mươi vạn đại quân bí mật tập kết hướng Nam châu thượng sáu quận, còn có nhiều lương thảo lén đưa đến, tình huống rất tệ cho chúng ta, không biết các vị có cao kiến gì không?
Mọi người lặng im. Bành Hựu Tại cũng bất lực, ông phỏng chừng Tiêu Dao cung, Tử kim động, Linh Kiếm sơn cũng khó nói gì hành vi của triều đình. Triều đình không thể để mặc Nam châu bị mất mà không làm gì, nếu không thì Yến Hoàng Thương Kiến Hùng không cách nào ăn nói với thần dân của mình.
Ba đại phái không thể nói với triều đình rằng cứ để phản quân chiếm Nam châu đi, triều đình dễ nói chuyện như vậy thì khỏi phải đánh, ba đại phái trực tiếp lên tiếng là được.
Việc rắc rối phức tạp vốn cản tay nhau, triều đình dù gì là thế lực lớn nhất trong thế tục Yến quốc, đụng vào Thương Kiến Hùng sẽ làm cả nước xao động, không tốt gì cho ba đại phái.
Triều đình không không làm lớn chuyện mà âm thầm đối kháng, ba đại phái không tiện ngăn cản nên đành mắt nhắm mắt mở.
Cao kiến? Hiện trường im lặng không ai hé răng.
Bên triều đình đột nhiên xảy ra tình huống này thật ra Thiên Ngọc môn, Phượng Lăng Ba đã biết trước, hai bên lén bàn bạc rồi. Giờ hỏi ý kiến là nói cho nhóm Thương Triêu Tông nghe, ba vị quận thủ Mai Lâm Thịnh đã tự dẫn binh đi rồi.