Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn một lúc, Vân Cơ chợt hoảng sợ nói: “Cái này chẳng lẽ chính là hành cung Hoàng đế Vũ triều Thương Tụng trong truyền thuyết sao?
Quản Phương Nghi chậc chậc nói: “Trừ cái đó e là không có nơi thứ hai đâu.”
Viên Phương hết nhìn đông lại ngó tây: “Thái dương đâu?”
Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Cung điện này e chính là Thái dương kia?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, chính hắn cũng hơi bất ngờ, độn giáp giấu mà không lộ, chí tôn trong thập can, Thái dương ẩn nấp trong thất diệu chính là tòa cung điện này.
Có điều ngẫm lại cũng không phải không thể lý giải, nếu thật sự là trận pháp do Thương Tụng hoặc Ly Ca đặt ra thì dùng hành cung của mình đặt ở vị trí chí tôn cũng rất bình thường.
Nói cách khác, tòa cung điện này chính là nhãn trận của cả đại trận.
“Làm sao bây giờ?” Quản Phương Nghi quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo bước kế tiếp.
Ngưu Hữu Đạo chưa nhiều lời, sau khi cẩn thận nhìn kỹ xung quanh một lượt, lách mình bước ra, lên xuống mấy cái đáp thẳng trước cửa cung nguy nga.
Những người khác cũng theo đến, cùng hắn nhìn xung quanh rồi bước vào trong cửa cung, tất cả đều yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của mấy người.
Cung điện huy hoàng đã bị tuế nguyệt che giấu vết tích, lộ ra vẻ đìu hiu và thê lương nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được khí phái từng có.
“Không phải có rất nhiều người muốn tìm hành cung này sao? Đã tới, mọi người không định tham quan mở mang kiến thức một chút sao?”
Thấy mọi người bộ dạng cẩn thận theo sát mình một tấc không rời, Ngưu Hữu Đạo cười khan một tiếng chọc.
Quản Phương Nghi mắng: “Mạng quan trọng hay ngắm cảnh quan trọng? Đừng làm rộn nữa, thời gian không còn nhiều, trước khi Huyễn Giới đóng lại mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này đi, mau tìm nhãn trận mở ra cửa sinh đi!”
Ngưu Hữu Đạo ha ha một tiếng, ánh mắt rơi lên cung điện to lớn phía trước, dẫn đám người đi tới trước điện chính của cung điện.
Không leo lên bậc thang, Ngưu Hữu Đạo phi thân lên, trực tiếp đáp xuống nóc nhà, cũng là nơi cao nhất trong cả cung điện.
Ngắm xung quanh, bấm ngón tay tính toán một hồi, cuối cùng ánh mắt Ngưu Hữu Đạo rơi vào chính giữa cung thành.
Nơi đó có một cung điện dạng ống tròn chiếm cứ, phất tay chỉ chỉ: “Nếu không nhầm, đó chính là nhãn trận.”
Bản thân bay đi trước, cả đám đi theo.
Lần lượt đáp xuống ngoài cung điện dạng ống tròn thì phát hiện tòa cung điện này không chỉ có một cánh cửa, hình như hơi kỳ lạ nên không ai dám tự tiện xông vào.
Cung điện này rõ ràng cũng không có kiến trúc kết cấu gạch đá như những cái khác mà hình như đều kết cấu bằng kim loại.
Ngưu Hữu Đạo dẫn mọi người đi quanh một vòng, phát hiện có tám cánh cửa, cầu thang nối đến tám cánh cửa cũng làm rất cẩn thận, mỗi cách cửa đều đóng chặt, hình như không thấy có cửa sổ.
“Bát Quái!” Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo nói.
Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu, lại lách mình phóng lên, đáp lên đ ỉnh cung điện dạng ô xòe, chậm rãi đánh giá xung quanh, bấm ngón tay tính toán phương hướng, đợi một lát lại đáp xuống một bên khác.
Đám người vội vàng chạy sát đến bên đó, có thể nói theo sát Ngưu Hữu Đạo, cũng không dám chạy loạn, trước đó ký ức lúc theo sát mà người vẫn đột nhiên biến mất không thấy đâu mọi người vẫn còn nhớ rất kỹ.
“Càn khôn đảo ngược!” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào đồ án cửa khó trên bậc thang nói.
Viên Cương lập tức nhảy lên bậc thang, đến trước cánh cửa, sau khi chậm rãi nhìn kỹ đồ án trên cánh cửa khó, năm ngón tay nhấn lên trên, thử chuyển động một chút, khóa cửa truyền đến tiếng rắc khẽ. Xác nhận thật sự có thể chuyển động, Viên Cương lập tức không do dự nữa, răng rắc răng rắc chuyển động đồ án trên cửa bị khóa.
Sau khi sắp xếp lại hoàn chỉnh bức đồ án chuyển động trên cánh cửa khóa, cả khung cửa dường như cũng chấn động “ầm” một cái, cả cánh cửa hơi nhích vào trong một chút.
Hai tay Viên Cương đẩy trên cửa, tiếng kim loại nặng nề phát ra, cánh cửa chậm rãi bị đẩy lùi ra sau.
Viên Cương bước một bước vào trong xem thử mới quay đầu khẽ gật đầu với đám Ngưu Hữu Đạo đang đợi dưới bậc thang.
Ngưu Hữu Đạo cất bước lên bậc thang, những người còn lại cũng vội lên theo, cẩn thận tìm kiếm trong điện.
Cung điện không có cửa sổ nhìn ra ngoài nhưng trong điện không hề tối tăm như tưởng tượng, dường như có những điểm sáng xuyên vào trong, trên nóc nhà chạm khảm không ít tinh thạch, chiết xạ ánh sao lên tám trụ đồng trong cung điện khiến tám trụ đồng đầy những đường vân lộ ra cảm giác âm u, thần bí.
Keng! Lúc Ngưu Hữu Đạo chống kiếm một tiếng vang giòn phát ra, cúi đầu nhìn thì thấy mặt đất là kim loại, trên mặt đất cũng có đường vân.
Suy nghĩ trong nháy mắt trở về cổ mộ gặp nạn kia, một cảm giác quen thuộc lờ mờ ập tới.
“Sững ra gì vậy?” Quản Phương Nghi hỏi.
Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, dò xét bốn phía, phát hiện trong điện trống rỗng gần như không có gì khác, chỉ có tám trụ đồng và một đình bát giác dạng kín chính giữa tám trụ đồng, không biết bên trong chứa thứ gì.
Hắn bước tới, kiếm chống trong tay cũng phát ra tiếng keng keng, có thể nghe được hư thực dưới mặt đất kim loại.
Đi quanh tám trụ đồng một vòng, phát hiện bát giác đình chính giữa cũng có tám mặt đối với tám với tám khóa mật đồ văn bàn xoay.
Lúc đi vòng thứ hai, Ngưu Hữu Đạo lại bấm tay tính phương hướng, cuối cùng dừng lại ở một phương hướng, nhìn chằm chằm một đồ văn trên khóa đồ văn ở một mặt, từ từ nói: “Càn khôn quy vị!”
Viên Cương lập tức đi về phía mặt khóa kia, bắt đầu chuyển động bàn quay đồ văn, khi chuyển động đến càn khôn quy vị trên đồ văn, cả đình bát giác đột nhiên phát ra tiếng “rắc rắ” chuyển động khiến Viên Cương nhanh chóng lùi ra sau.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm.
Đình bát giác không nhanh không chậm xoay một vòng rồi ngừng lại, đột nhiên nứt ra mấy khe hở, cả đình bát giác như đóa sen nở rộ, chậm rãi lật ra sau.
Vù! Một cỗ kình phong toát ra từ trong đình vỡ ra khiến cả tòa cung điện như cuồng phong gào thét, cả đám cảnh giác lui lại.
Ầm! Bên dưới cả tòa cung điện rơi vào chấn động, đám người đột nhiên cảm thấy một cỗ sức mạnh tối tăm mênh mông đang lan ra.
Trong điện vẫn còn khá ổn, ngoài điện thì như biển gầm, tiếng sóng ầm ầm lan ra bốn phương tám hướng khiến người ta có cảm giác long trời lở đất.
Cả đám lập tức đến cổng quan sát tình hình bên ngoài như thế nào thì thấy những thực vật phát sáng đều bị xé nát, bay múa điên cuồng trong bụi mù, bụi mù cuồn cuộn bay ra bốn phương tám hướng.
Chẳng biết tại sao lại xuất hiện dị tượng như vậy, Ngưu Hữu Đạo lách mình ra, nhanh chóng bay lượn đến một nóc nhà tương đối cao quan sát, những người khác cũng đi theo bay tới quan sát.
Ở trên cao nhìn ra xa hơn, vị trí của bọn họ như ở trung tâm của vụ nổ, bụi mù đang lan ra theo hình tròn xé rách những thực vật phát sáng rồi như làn sóng lan nhanh. Cơn sóng tấn công tới đâu, rêu xanh và dây leo che đậy cung thành đều bị quét sạch sành sanh.
Cả cung thành như gặp phải một trận tẩy rửa triệt để,trong nháy mắt cơn sóng tấn công đến cung điện đã trở lại diện mạo thật sự, tất cả những vật bám đều bị quét sạch, trả lại hình dáng ban đầu cho cung thành.
Không chỉ như thế, cơn sóng tấn công lao ra khỏi cung thành, lại tiếp tục gột rửa dãy núi, giống như muốn xé bỏ tất thảy ngụy trang. Nơi bụi mù của sóng tấn công đi qua, núi non biến dạng, núi rừng vốn cao ngất biến mất, khu rất trống vốn bằng phẳng xuất hiện từng dãy núi.
Bụi mù đi xa, dần dần biến mất, tiếng ầm ầm cũng như tiếng hành quân dần lặng lẽ.
Xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ có hình dạng mặt đất dãy núi bên ngoài là hoàn toàn thyay đổi, hoàn toàn khác biệt địa thế từng thấy lúc trước.
Nhìn cung thành được rửa sạch như mới, lại nhìn địa thế thay đổi ngoài cung, cả đám im lặng.
Sau một lúc lâu, Quản Phương Nghi mới sững sờ hỏi một tiếng. “Chuyện gì xảy ra?”
Ngưu Hữu Đạo cau mày từ từ nói: “Trận phá rồi! hẳn là đã khôi phục lại địa hình vốn có bị đại trận thay đổi, cửa sinh hẳn đã mở, hẳn có thể rời đi rồi.”