Quai hàm Thôi Viễn căng cứng, đưa mắt nhìn hai người rời đi, trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ, lời người ta nói điểm đến là dừng, bản thân lại không thể không theo.
Khi sắp chia tay Viên Phương đi theo Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn y một cái, lại là cười hì hì.
Sau khi đi theo Đạo gia, Viên Phương càng ngày càng phát hiện suy nghĩ trước kia của mình là sai lầm, bây giờ mới dần hiểu ra, trước đây tưởng rằng những người pháp lực cao thâm mới là lợi hại nhất, bây giờ mới dần dần hiểu ra, người lợi hại nhất không phải là tu vi mà là đầu óc của một số người, hủy diệt người trong vô hình.
Ở nơi này người có tu vi cao hơn Đạo gia có rất nhiều, lại đều nghe theo hiệu lệnh của Đạo gia.
Y bây giờ cũng lý giải được tại sao Đạo gia nhất định không thể không giết người phàm Thiệu Bình Ba kia, cũng hiểu được Thiệu Bình Ba tại sao không thể bỏ qua tu sĩ Đạo gia này.
Sau khi hiểu được những điều này, đổi lại y là Thiệu Bình Ba e là cũng không thể tha cho Đạo gia bằng không thì ăn ngủ không yên.
Càng quan trọng hơn là, y phát hiện Đạo gia còn có một thứ thâm tàng bất lộ, đó chính là thực lực tu hành của Đạo gia.
Y ở Nam Sơn tự tận mắt nhìn thấy Đạo gia ra tay, khiến người kinh diễm.
Y ở ngoại thành Trích Tinh tận mắt nhìn thấy Đạo gia ra tay hung ác dũng mãnh, thực lực cường hãn, một đám người không ai có thể tiếp được mấy chiêu của Đạo gia, một đám người bị một mình Đạo gia đánh ngã.
Kỳ thực Đạo gia rất am hiểu chuyện chém giết, nhưng mà bản thân Đạo gia trước giờ không dùng, ngay cả y thân là người bên cạnh Đạo gia, thời gian lâu dài cũng dễ dàng nảy sinh ảo giác.
Quay trở về bên phía nhà tranh, một đám thiếu niên đang gánh nước về phía sườn núi, hoặc đang chẻ củi, Ngưu Hữu Đạp dừng chân quan sát một hồi, hỏi: "Hầu Tử vẫn còn chưa trở về?"
Viên Phương nói: "Vẫn chưa, trước mắt chỉ lục tục đưa về mười mấy thiếu niên này, dẫn theo lời nói đến, nói tìm việc cho bọn họ làm, nhưng cũng phải cho bọn họ ăn no ngủ kỹ, nói là phải giúp bọn họ bồi bổ thân thể một chút." Gãi gãi đầu trọc: "Đạo gia, Hầu Tử này là muốn làm gì vậy?"
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: "Mỗi người đều có người trong lòng của mình, cũng giống như yêu quái Nam Sơn Tự nhà ngươi, kỳ thực ta rất hâm mộ các ngươi."
"Hâm mộ chúng ta?" Viên Phương kinh ngạc, không biết lời này phải hiểu như thế nào.
Ngưu Hữu Đạo không nói cho y biết đáp án, quay người rời đi...
Phủ Thứ sử Bắc Châu, Thiệu Bình Ba bạch y áo choàng đen sải bước ra khỏi phủ, một đám người ở cửa trái phải hành lễ.
Trở mình trèo lên ngựa, cưỡi ngựa trên đường, thân ở giữa một đám hộ vệ rất dễ làm người khác chú ý.
Trên đường có không biết bao nhiêu nữ tữ hoặc ánh mắt dị sắc nhìn chằm chằm,
Hoặc mặt mày ẩn chứa ái tình len lén đánh giá, càng có thiếu nữ cắn môi từ khe hở cửa sổ rình xem.
Tuổi trẻ tài cao, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, nắm quyền lớn, phú quý khoan thai, xuất thân hào môn, điều quan trọng nhất là nghe nói vẫn là độc thân chưa lập gia đình, loại nam nhân này thử hỏi người phụ nữ nào không thích.
Mỗi lần Thiệu Bình Ba xuất hiện trên đường phủ thành, tất nhiên không biết sẽ thu hút biết bao nữ tử không kìm lòng được.
Mỗi lần khi mở tiệc chiêu đãi, cũng không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các nghĩ cách tiếp cận, hoặc nghĩ cách dẫn tới sự chú ý của y.
Nhưng mà không một ai có thể khiến Thiệu Bình Ba động lòng, nói một cách chính xác, y có khát vọng rộng lớn hơn, ý chí ở nơi cao xa, càng không thiếu nữ nhân, tâm tư cũng sẽ không đặt trên người nữ nhân.
Y càng không lập gia đình, thì càng có một đám nữ nhân vì y trằn trọc.
Những nữ tử đó lại không biết bản thân chỉ nhìn thấy một mặt phong quang của y, nào có nhìn thấy y từng hình ảnh y dốc hết tâm huyết, ngày đêm vất vả, mệt mỏi vô tận.
Trở lại phủ Lăng Ba, dùng qua bữa tối, khi ở trong hoa viên tản bộ, Thiệu Bình Ba hỏi một câu: "Phác Vân Phương đến Kim Châu bao lâu rồi?"
Thiệu Tam Tỉnh đi theo nói: "Đã nửa tháng rồi."
Thiệu Bình Ba: "Bên phía Hải Như Nguyệt vẫn chưa có động tĩnh hay sao?"
"Từ tin tức bên kia truyền về mà thấy, không có bất kỳ động tĩnh nào." Thiệu Tam Tỉnh lắc đầu, lại dò hỏi: "Có cần lại thử tiến cửa tận cửa hay không?"
Thiệu Bình Ba: "Không cần phải như vậy, tự tiến cử tận cửa ngược lại dễ đánh rắn động cỏ, phản ứng của Hải Như Nguyệt đã rất không bình thường, xem ra hiệu quả của quả Xích Dương Châu không tệ."
Nói xong dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm Thiệu Tam Tịnh, gằn từng chữ: "Không sai biệt lắm, có thể thu lưới rồi, động thủ đi!"
Ngưu Hữu Đạo cho rằng bản thân ở trong tối nhìn thấy rõ, Thiệu Bình Ba ở ngoài sáng.
Mà trong mắt Thiệu Bình Ba, Ngưu Hữu Đạo ở ngoài sáng, bản thân ở trong tối nhìn thấy rõ, tùy thời hành động.
"Vâng!" Thiệu Tam Tỉnh gật đầu.
Đại Tuyết Sơn, giữa trời đất mê mang, gió tuyết gào thét.
Trong một tòa tửu lâu, khi gió lớn tuyết lớn chính là thời điểm tốt ôm một hũ rượu uống.
Một bàn người đang đàm luận không biết gió tuyết này đến lúc nào sẽ ngừng, bàn bên cạnh một hán tử râu ngắn chợt cười đầy ý sâu xa nói: "Gió tuyết tuy lớn, nhưng có kịch hay để xem."
Bàn người này đều quay đầu, một người hỏi: "Trong lời nói của bằng hữu có hàm ý, không biết có kịch hay gì để xem?"
Hán tử râu ngắn quay đầu hỏi: "Bằng hữu chẳng lẽ không biết đoạn thời gian trước tuyết lớn trên ngọn núi phía sau sụp sao?"
Người hỏi ồ lên một tiếng: " Kịch hay với tuyết lớn sụp đổ có quan hệ sao?"
Hán tử râu ngắn: "Chẳng lẽ bẳng hữu không biết trên núi kia có gì hay sao?"
Bên cạnh có người chén vào nói: "Là chỉ quả Xích Dương Chu sao?"
Ở góc có một bàn hai người, cùng nhau nghiêng đầu nhìn bên này, lại cùng nhau quay đầu nhìn nhau một chút, lại quay đầu nhìn chằm chằm phía này.
Hán tử râu ngắn cười nói: "Thiên thạch kia rơi có chút kì quái, vừa vặn rơi ở nơi có nhiều quả Xích Dương Chu. Nghe nói thời gian trước đó bên phía nước Triệu Kim Châu cũng rơi viên thiên thạch, mà Thứ sử Kim Châu thân lại mang trọng bệnh, cần có quả Xích Dương Châu để trị bệnh. Đúng lúc trước khi tuyết lỡ, một người có giao tình không ít với Kim Châu tới Băng Tuyết các, sau đó bên phía Băng Tuyết các này cũng vì thiên thạch phát sinh tuyết lỡ, chuyện này có chút ý nghĩa, chẳng lẽ không phải là có kịch hay để xem sao?"
Lời này vừa nói ra, có người như có điều suy nghĩ, có người xì xào bàn tán thì thầm với nhau hỏi thăm gì đó.
Người bàn bên cạnh hiếu kì nói: "Bằng hữu, người có giao tình không ít với Kim Châu đến Băng Tuyết các kia là ai?"
"Không liên quan tới chúng ta, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi, nói nhiều tất lỡ lời, chúng ta hà tất tự tìm phiền phức."Hán tử râu ngắn thần bí mà khiếm nhường cười, đứng dậy, ném lại tiền rời đi.
Trong góc một bàn hai người đứng dậy theo sau, lặng lẽ không lên tiếng đi theo ra ngoài.
Hán tử râ ngắn ra khỏi tửu lâu bước chân vội vã, nhanh chóng rời khỏi đại hạp cốc.
Tin đồn đã thả ra, dựa theo dặn dò ở phía trên, sau khi thả ra tin đồn lập tức rời khỏi.
Nhưng mới vừa ở trong gió tuyết phi nhanh không bao lâu, hai thân ảnh trái phải nhanh chóng xẹt qua, phi thân xuống đất, ngăn ở trước mặt hắn ta, trong gió tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.
Hán tử râu ngắn cả kinh, nhanh chóng quay đầu, kết quả phát hiện phía sau lại có người bay vút đến, đã chặt đứt đường lui của hắn ta.
Trong gió tuyết một màn chém giết kịch liệt xảy ra, dưới sự vây công của bốn người liên thủ, hán tử râu ngắn mất đi một cánh tay, ngã trên mặt tuyết, một tay che ngực, ngăn lại máu.
Một người nhanh chóng đến, một cước đá hắn bay về phía người đối diện, người đằng sau vồ lấy hán tử râu ngắn, nhanh chóng ra tay chế trụ hắn ta.
Một túi vải màu đen, khi che phủ lấy người của hán tử râu ngắn.
Bốn người khiêng hán tử râu ngắn nhanh chóng rời đi, trong mưa gió trở về đại hạp cốc, trực tiếp tiến vào cửa hàng của Lưu Tiên tông.