Lục Thánh Trung cũng đứng dậy theo: “Còn Đàm huynh thì sao? Biết rõ Thiệu cô nương đang chịu khổ vì huynh, lại không biết nghĩ cách để giải quyết vấn đề mà chỉ sợ hãi rụt rè, lo trước lo sau, vì chút tự tôn nhỏ bé đáng thương của mình khiến một nữ nhân im lặng chịu khổ, thậm chí là còn muốn bỏ đi, để lại tất thảy quả đắng cho một mình Thiệu cô nương gánh vác! Đàm huynh, huynh có còn là nam nhân không? Huynh không phải tiểu nhân thì là gì? Chính là kẻ viểu nhân vô tình vô nghĩa, tự tư tự lợi, sách đac đọc vào bụng chó hết rồi!” Gã chỉ vào đối phương mắng.
Đàm Diệu Hiển bị chửi xấu hổ khó nhịn, thống khổ cúi đầu nói: “Là ta không xứng với nàng!”
Lục Thánh Trung lập tức ép hỏi: “Đã biết không xứng với người ta, cớ gì lại trêu chọc người ta? Huynh có lòng xấu gì? Nếu huynh quang minh lỗi lạc không có lòng dạ gì lúc ấy nên từ chối, cắt đứt từ sớm, không cần phải hủy danh dự của người ta, cũng không cần phải khiến người ta chịu cái nội này. Huynh dám nói lúc đó huynh không có suy nghĩ xấu với Thiệu cô nương không? Trêu chọc rồi lại nói không xứng, huynh khác gì những tên tiểu nhân hèn hạ bội tình bạc nghĩa kia chứ?”
Đàm Diệu Hiển nhắm mắt, trên mặt chảy xuống hai hàng lệ nóng, ngẩng đầu thở dài: “Lý huynh, huynh đừng nói nữa, là ta hại nàng, đều là lỗi của ta, muôn lần chết khó chối được tội!”
“Haizz!” Lục Thánh Trung buông tiếng thở dài, vòng qua bàn đi tới, đưa tay đập lên đầu vai y: “Đàm huynh, ta nói có lẽ hơi khó nghe. Theo lý cũng không đến phiên người ngoài như ta nói những lời khó nghe này, nhưng tối qua Đàm huynh đã trải lòng với ta, ta há có thể nhìn Đàm huynh tiếp tục hồ đồ! Đàm huynh không ngại nghĩ lại xem, huynh có tài đức gì? Huynh có quyền thế hay gia tài bạc triệu? Thiệu cô nương đã có thể chung tình huynh, há là loại chỉ quan tâm đ ến những vật ngoài thân kia chứ?”
Những lời này chỉ là lời cổ vũ và lừa dối, thực ra ngay cả bản thân Lục Thánh Trung cũng không coi trọng y và Thiệu Liễu Nhi, thân phận bối cảnh của hai người chênh lệch quá xa.
Với khoảng cách cực lớn này không phải thích là có thể bù đắp được vấn đề, tầm mắt, trải nghiệm, kiến thức của hai người đều khác biệt, cấp bậc sinh hoạt, thói quan của hai người khác biệt đến mức khó mà gật bừa. Ngay từ đầu có thể tất cả đều che đậy bởi kích tình, sau khi bình tĩnh lại đủ kiểu mâu thuẫn sẽ bộc lộ ra, cả hai không hợp nhau, trừ phi Đàm Diệu Hiển này có thể nhanh chóng tiến bộ, nếu không căn bản sẽ không thích hợp ở cạnh nhau, chắc chắn Thiệu gia nhìn thấy rất rõ, chưa hẳn tất cả đều vì ngại bần yêu nghèo.
Nhưng Đàm Diệu Hiển nhấc tay áo lau nước mắt, kinh ngạc nhìn Lục Thánh Trung, câu nói sau cùng dường như đã thức tỉnh y.
Vừa đối mắt, Lục Thánh Trung khẽ gật đầu đối ý, ý cổ vũ y.
Hai mắt Đàm Diệu Hiển tỏa sáng, mười ngón tay đan xen trước ngực, đi tới đi lui trong sảnh, vội vàng, kích động.
Nhưng, dũng khí đến nhanh, đi cũng nhanh, y nhanh chóng từ từ đi đến cạnh bàn ngồi xuống, vịn mép bàn cúi đầu nói: “Ý tứ Thiệu gia ta hiểu, ta bằng lòng thì có ích gì, Thiệu gia không đồng ý ta biết làm sao, chỉ e ngay cả cơ hội được nhìn thấy Liễu Nhi cũng không có.”
Trong lòng Lục Thánh Trung thầm mắng, vậy sao ngươi biết rõ ở Bắc Châu không sống nỗi mà không chịu đi, chẳng phải vẫn còn ôm hy vọng sao?
Bước nhanh đến trước mặt y, cúi người nói: “Thiệu gia không cho gặp, sao bản thân huynh không nghĩ cách gặp?”
Đàm Diệu Hiển ngẩng đầu: “Thiệu gia bảo vệ sâm nghiêm, không cho Liễu Nhi ra ngoài, ta biết vào như thế nào?”
Lục Thánh Trung: “Lá khô đưa tình, không phải huynh có thể liên hệ với Thiệu cô nương sao? Huynh không vào được có thể nghĩ cách để Thiệu cô nương ra!”
Đàm Diệu Hiển: “Trong nhà trông chặt nàng không cho ra ngoài, nàng làm sao ra được?”
Lục Thánh Trung: “Nếu có thể tuỳ tiện ra vào còn cần ở đây nghĩ cách à? Trước tiên huynh liên hệ Thiệu cô nương, hỏi thử có gì cực khổ không, chúng ta xem thử có thể giải quyết không, nếu thực sự không thể giải quyết thì thở ngắn than dài cũng không muộn.
Huynh ngay cả thử cũng không thử đã sợ hãi trước, đây há là chuyện nam tử hán đại trượng phu nên làm? Là do Đàm huynh hèn nhát? Hay do mảnh chân tình của Thiệu cô nường bị mù mắt?”
Đàm Diệu Hiển bị lời của gã k1ch thích muốn hành động ngay, y lại đứng lên nhưng rồi nhanh chóng ỉu xìu: “Cho dù Liễu Nhi ra ngoài, Thiệu gia cũng không đồng ý chúng ta ở cạnh nhau thì làm được gì chứ?”
“...” Lục Thánh Trung im lặng, gã không chịu được loại thư sinh không quả quyết, lo trước lo sau này. Chuyện còn chưa bắt đầu làm mà đã bị khó khăn làm cho khó xử nghĩ không thông. Gã thở dài: “Nếu Thiệu cô nương có thể ra ngoài, muốn Thiệu gia đồng ý rất đơn giản.”
Đàm Diệu Hiển giương mắt nhìn, thành khẩn nói: “Mong Lý huynh dạy ta!”
Lục Thánh Trung: “Mang Thiệu cô nương bỏ trốn! Đi đến một nơi Thiệu gia không thể tìm thấy các người tự nhiên có thể thiên trường địa cửu.”
“Cái này... Cái này không thích hợp lắm thì phải?” Đàm Diệu Hiển hơi xấu hổ, có vẻ cũng có chút động lòng, xấu hổ nói:: “Chỉ sợ Liễu Nhi cũng sẽ không đồng ý.”
Lục Thánh Trung: “Vậy trước tiên gạo nấu thành cơm, Thiệu cô nương một khi thành người của huynh tự nhiên sẽ bằng lòng đi theo huynh. Cho dù nàng không muốn bỏ trốn, ván đã đóng thuyền, Thiệu gia cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực phải không nào? Tất cả khó khăn dĩ nhiên cũng dễ giải quyết thôi.”
Đàm Diệu Hiển ngượng ngùng: “Đây không phải hành vi quân tử!”
Lục Thánh Trung không chịu nổi tên ngốc cổ hủ này, xoay người rời đi, chuẩn bị bước ra sân hít thở không khí.
Đàm Diệu Hiển lại cho là gã bỏ đi, khó khăn lắm mới gặp được một kẻ không sợ Thiệu gia có thể thực sự nghĩ cách cho y, y vội chụp lấy tay Lục Thánh Trung nói: “Lý huynh! Ta suy nghĩ thêm một chút.”
Lục Thánh Trung dừng bước quay đầu nhìn y từ trên xuống dưới, biết y đã động lòng liền hỏi: “Huynh muốn làm ngụy quân tử làm trái với bản tâm hay muốn ở cùng với Thiệu cô nương?”
“Cái này...” Đàm Diệu Hiển xấu hổ mở miệng, cuối cùng khẽ gật đầu.
Lục Thánh Trung định hỏi y gật đầu là có ý gì nhưng nghĩ lại, tên này da mặt rất mỏng nên cũng không làm khó dễ, gỡ bàn tay đang lôi kéo của y ra, vuốt cằm nói: “Được, vậy mau chóng liên hệ với Thiệu cô nương, hỏi thăm nàng tình hình bên kia, xem thử khi nào mới có thể giúp nàng ra ngoài, nội ứng ngoại hợp không chừng sẽ có cơ hội.”
Đây mới là mục đích thực sự của gã.
Gã biết gây sự ở đây rất nguy hiểm nhưng Ngưu Hữu Đạo nhất định bắt gã làm vậy gã còn có thể làm gì? Muốn quay về cũng phải làm được một hai việc để bàn giao phải không nào?
Thế nhưng bên Thiệu gia đã đánh rắn động cỏ, rất khó công phá nữa, vất vả lắm mới mò được một lỗ hỗng, đương nhiên gã muốn thử một chút xem thử có thể có đột phá gì không.
Nếu như có được đột phá gì, nếu có thể bắt cóc Thiệu Liễu Nhi, nếu có thể lừa gạt Thiệu Liễu Nhi đến quận Thanh Sơn sẽ không cần ở đây mạo hiểm nữa, cũng có thể bàn giao với Ngưu Hữu Đạo, cũng đến phiên Ngưu Hữu Đạo có bày tỏ gì đó với nội bộ Ngũ Lương sơn về địa vị của gã.
Bản thân gã làm mấy chuyện thày thực ra cũng hơi ngán.
Bản thân gã đôi lúc ngẫm lại cũng cảm thấy trách bản thân, lúc đầu khi ở bên Vương Hoành, bên cạnh Vương Hoành có không ít tu sĩ Kim Đan, vì sao gã là một tu sĩ Trúc Cơ lại có thể đứng vững, chỉ có thể ra sức thể hiện năng lực ở vài phương diện.
Kết quả tốt rồi, gã được Vương Hoành yêu thích, về sau gặp phải những chuyện thế này Vương Hoành sẽ để gã đi làm.
Đi huyện Thương Lư ám sát Ngưu Hữu Đạo chính là ví dụ. Ngay cả chuyện những tu sĩ Kim Đan khác cũng không nắm chắc, Vương Hoành cũng mặc kệ, vẫn ép gã đi.
Bởi vậy bây giờ rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, chắc là Ngưu Hữu Đạo cũng nhìn thấy năng lực của mình ở phương diện này nên ép mình đối phó với Thiệu Bình Ba.