Triều Thắng Hoài: "Ngao du khắp nơi, đến nước Triệu, tránh không khỏi đi kinh thành nước Triệu dạo chơi, đang muốn đi Triệu Kinh, không biết Đồ đại nhân đang muốn đi nơi nào?"
Đồ Hoài Ngọc cười ha ha nói: " Đang muốn trở về sứ quán nước Triệu, nếu như không chê, không ngại cùng đi, đi với nhau cũng tốt có thể chăm sóc lẫn nhau."
Nếu như là đệ tử Vạn Thú môn bình thường sẽ không mời như vậy, cháu của Triều Kính đương nhiên không giống, có thể mượn cơ hội rút ngắn quan hệ với Triều Kính.
Nếu đã xác định thân phận bối cảnh của Triều Thắng Hoài, cũng không cần lo lắng gì.
Không ngờ rằng đúng với ý nguyện của Triều Thắng Hoài, gã tránh phải tự mình mở lời:"Cung kính không bằng tuân mệnh, nghe theo sự sắp xếp của Đồ đại nhân."
"Được!" Đồ Hoài Ngọc cười phất phất tay, nhân mã tiếp tục tiến lên.
Trên đường đi, chủ khách trò chuyện vui vẻ.
Vào lúc giữa trưa, khi đi dọc theo con đường núi, đột nhiên xảy ra dị biến.
"Người nào?" Vẫn là hộ vệ bên cạnh Đồ Hoài Ngọc phát hiện dị thường trước tiên.
Phát hiện cũng vô dụng, người dấy lên dị thường căn bản không có ý định né tránh, mà là lũ lượt kéo đến.
Nháy mắt, hơn mười tên hắc y nhân che mặt nạ tuôn ra, tấn công mãnh liệt, thực lực cường hãn, làm cho bên này đại loạn, tiếng ầm ầm không dứt.
Thích khách bỏ mặc những người khác, lao thẳng đến đám người bảo vệ Đồ Hoài Ngọc.
Bên này liều chết ngăn cản, một đám người chặn đường, một đám người bảo vệ Đồ Hoài Ngọc nhanh chóng bay lùi về phía sau.
Gương mặt già nua của Đồ Hoài Ngọc sợ đến biến sắc.
Nhưng đúng lúc này, nơi rút lui đột nhiên xuất hiện mười mấy tên bịt mặt đánh tới, thẳng đến Đồ Hoài Ngọc, thực lực cường hãn khiến cho bên này khó mà ngăn cản.
Thêm vào đó một đám người chặn đường bị phía trước thu hút, bên này càng bị tập kích hung hăng hơn, nhất thời khó chống đỡ.
Triều Thắng Hoài hãi hùng khiếp vía xen lẫn trong đám người chiến đấu kịch liệt, sợ hãi thực lực của Ngưu Hữu Đạo, không ngờ đến trên tay Ngưu Hữu Đạo lại có nhiều cao thủ đến vậy.
"A!" Trong lúc chiến đấu vội vàng, Đồ Hoài Ngọc hét thảm một tiếng, bị một đạo kiếm khí chém nghiêng thành hai khúc.
Ông mắt trợn tròn, trước khi tắt thở hối hận chưa từng triệu tập toạ kỵ phi cầm tới lui Triệu Kinh.
Không ngờ rằng triệu toạ kỵ phi cầm đến cũng vô dụng, số lượng ông có thể triệu tập không nhiều, nhân thủ hộ vệ đi theo không nhiều, bên phía thích khách thì không phải vậy, chỉ có thể càng gặp nguy hiểm nhanh hơn.
Cần biết, có người sử dụng năng lực ám sát cũng không phải bình thường, là nhắm vào một nhóm nhân thủ thực lực được bố trí.
"Đi!" Thích khách vừa đắc thủ, lập tức có người quát một tiếng, đám thích khác nhanh chóng tập hợp rút lui.
"Đuổi theo!" Hộ vệ phía bên này gào thét.
Một đám người lập tức truy sát, vừa đuổi vào sơn lâm, thích khách bỏ chạy ở phía trước vung tay ném ta một mảnh bóng đen rậm rạp, giữa trời ầm ầm nổ tung.
Một trận sương mù bao phủ trong rừng và không trung, không biết có độc hay không, bên này hoảng sợ nhanh chóng ngừng bước hoặc lui về phía sau, không dám đến gần.
Đám thích khách đó hiển nhiên rất có kinh nghiệm ám sát, trải qua thủ đoạn này, đợi đến khi sương mù ở bên này tản ra, đâu còn có thể thấy bóng người của thích khách, sớm đã không biết trốn ở nơi nào trong núi sâu rồi.
Đuổi không kịp nữa, chỉ có thể quay lại
Lư Thành Hải, thủ lĩnh của pháp sư tuỳ tùng, chầm chậm ngồi xổm bên cạnh thi thể chết không nhắm mắt của Đồ Hoài Ngọc, nhịn không được nhe răng nhếch mép, thậm chí là tê cả da đầu, này bảo ông ta làm sao báo cáo kết quả cho bên phía triều đình nước Tống?
Một đám hộ vệ và thành viên sứ đoàn đều hơi bối rối, có chút không hiểu, tại sao lại gặp phải tập sát có cường độ cường hãn như thế? Dựa vào năng lực bảo vệ của bọn họ vậy mà lại bị đánh đến không có sức chống đỡ!
Triều Thắng Hoài xâm nhập vào trong đám người giương ra một tấm khăn che mặt ở trước mặt Lư Thành Hải ngồi xổm: "Này là ta vừa mới đánh rớt từ trên mặt của thích khách, thích khách bị lộ mặt kia trước đây ta từng gặp qua."
Ban nãy cũng coi như là liều mạng, cả đời này cũng chưa từng không sợ chết mà chiến đấu như thế.
Đương nhiên, gã cũng có sức mạnh như thế, gã biết thích khách sẽ không ra tay với gã.
Đám người nhanh chóng nhìn về phía gã, Lư Thành Hải cũng bất thình lình đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn nói: "Là ai?"
Triều Thắng Hoài nói: "Nếu ta nhớ không lầm, có lẽ tên là Từ Cáo."
"Từ Cáo?" Lư Thành Hải trợn to hai mắt, trầm giọng nói: "Triều huynh xác nhận là Từ Cáo?"
Đám người hai mặt nhìn nhau, Từ Cáo? Trong tu sĩ tuỳ tùng của sứ đoàn nước Yến có một người gọi là Từ Cáo.
Sứ thần các nước phân tranh cao thấp với nhauu trong thời gian dài, há có thể không rõ ràng từng thành viên trong sứ đoàn đối phương.
Triều Thắng Hoài nói: "Người này trước đây ta gặp qua ở Vạn Tượng thành, trên đường thấy hắn ta đùa giỡn một nữ tử, ta ra mặt cản trở qua, cho nên có chút ấn tượng."
Thuần tuý là nói hưu nói vượn, nhưng hắn ta thật sự gặp qua Từ Cáo, chẳng qua là tối qua gặp qua, người ở trong tay Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo cũng không cạy miệng Từ Cáo ra chút nào, chỉ là tuỳ tiện chụp vào chút lời nói, có thể cho Triều Thắng Hoài gã phát huy tác dụng là được.
"Cao Thiếu Minh, khốn khiếp!" Có người ở ngay tại chỗ mắng ra tiếng.
Một nhóm người cũng nhớ đến một chuyện, lúc dạ yến Lưu Phương Quán, Đồ đại nhân và Cao Lưu Minh phát sinh xung đột, khi đó Đồ đại nhân từng lấy cái chết Yến sứ tiền nhiệm Tống Long để châm biếm đối phương, tỏ ý đối phương cẩn thận theo bước của Tống Long, không ngờ đến Cao Thiếu Minh lại thù dai như thế.
Ngẫm lại cũng phải, năng lực ám sát lớn mạnh như thế, há lại là người bình thường có thể sử dụng, nếu như có lực lượng một nước chống lưng ở phía sau, đó lại là chuyện khác.
Lư Thành Hải nhìn chằm chằm Triều Thắng Hoài, gằn từng chữ: "Triều huynh đệ, ngươi phải biết, bị ám sát là sứ thần của nước Tống chúng ta, chuyện không thể coi thường, lời không thể hàm hồ, ngươi xác nhận là Từ Cáo sao?"
Triều Thắng Hoài giương kiếm trong tay lên, có vết máu trên mũi kiếm: "Trên cánh tay hắn ta bị ta chém một nhát, chỉ cần tìm được hắn ta, vết thương kiếm trên cánh tay chính là chứng cứ."
Lư Thành Hải lại nói: "Triều huynh đệ, ngươi có biết Từ Cáo là người như thế nào không? Ngươi có nguyện ra mặt làm chứng?"
Triều Thắng Hoài liếc nhìn thi thể Đồ Hoài Ngọc dưới đất, Đồ đại nhân trước đây giúp ta giải vây, chẳng lẽ ngay cả làm chứng ta cũng không dám hay sao? Hơn nữa, chẳng lẽ Từ Cáo kia còn là đại nhân vật gì hay sao? Vạn Thú môn ta sợ hắn ta hay sao?"
"Được! Có câu nói này của Triều huynh đệ, tâ yên tâm rồi!" Lư Thành Hải gật đầu, cắn răng nói: "Trong sứ đoàn nước Yến xác định có một người tên Từ Cáo, còn cần Triều huynh ở trước mặt chỉ điểm!"
"Người của sứ đoàn nước Yến?" Triều Thắng Hoài sửng sốt một chút, sau đó dường như phản ứng lại, tựa hồ cảm thấy việc này lớn chuyện rồi, lập tức hàm hồ suy đoán sửa lời nói: "Lư huynh, có lẽ ta nhận nhầm người rồi."
Lời nói này lập tức khiến cho đám đông khinh thường.
Lư Thành Hải nổi giận: "Triều huynh tại sao lại lật lọng?"
"..." Triều Thắng Hoài câm lặng, thở dài: "Không phải cá nhân ta sợ phiền phức, mà là việc này liên luỵ đến quốc sự, Vạn Thú môn ta không thích hợp nhúng ta vào, sự việc làm lớn rồi, ta không gánh nổi trách nhiệm, các vị coi như cái gì ta cũng chưa từng nói qua đi."
Lư Thành Hải: "Ngươi coi chúng ta là kẻ điếc hay sao? Lời Triều huynh đã nói ra miệng, thì nhất định phải báo lên, chuyện này không thể mơ hồ. Nếu như Triều huynh ra mặt chỉ điểm rồi thì thôi, nếu không, bây giờ muốn rút lui cũng muộn rồi, chúng ta cũng không cho phép Triều huynh rút lui, bằng không chúng ta không gánh nổi trách nhiệm, chúng ta cũng chỉ đành mang Triều huynh giao cho triều đình nghiêm thẩm, để Vạn Thú môn tìm triều đình đòi người, lựa chọn như thế nào, Triều huynh tự mình quyết định!"
Triều Thắng Hoài muốn quay người, người bốn phía động, đều nhìn chằm chằm, đã vây quanh gã.