Ngay trước mặt Đường Tố Tố, ông cũng không dám nhắc tới Triệu Hùng Ca, nếu không Đường Tố Tố sẽ nghĩ lại về cái chết của chồng và con trai mình mà phát điên lên mất.
Đường Tố Tố nghi ngờ hỏi: "Chưởng môn nói là toàn bộ môn phái ta đều đi?"
Đường Nghi gật đầu.
La Nguyên Công bổ sung một câu: "Nghe nói Vạn Thú môn sắp tổ chức "Hội Linh Thú", chưởng môn muốn đi dự Hội Linh Thú hay sao? Nếu như vậy cũng không cần đưa toàn bộ môn phái đi cùng chứ?"
Đường Nghi nói thẳng: "Không phải chúng ta muốn tham dự Hội Linh Thú, mà là muốn đi gặp Ngưu Hữu Đạo. Ta vừa nhận được tin tức rằng Ngưu Hữu Đạo đang đi tới Vạn Thú môn tại nước Tống, lần này đi tới có lẽ sẽ gặp được hắn."
Đám người ngạc nhiên, cũng đã hiểu ý của nàng, mọi người đều kinh ngạc mà yên tĩnh lại.
Đường Tố Tố sầm mặt lại, nói: "Chưởng môn còn muốn kéo Ngưu Hữu Đạo trở lại Thượng Thanh tông hay sao?"
Đường Nghi: "Đúng vậy, ta đang có ý này, vì thể hiện thành ý nên ta sẽ mang theo toàn bộ môn phái đi mời!"
Đường Tố Tố tức giận nói: "Chưởng môn, thái độ của cái tên kia thì người cũng rõ ràng, làm gì còn muốn lao đầu tới? Dù gì thì năm đó Thượng Thanh tông cũng là môn phái lớn nhất của nước Yến, đường đường là chưởng môn của Thượng Thanh tông, người làm sao phải làm những chuyện khiến người ta coi thường như này chứ?"
Đường Nghi hỏi lại: "Trưởng lão làm gì phải tự dối gạt mình chứ? Lưu Tiên tông, Phù Vân tông và Linh Tú sơn, cả ba môn phái đều mạnh hơn Thượng Thanh tông hiện tại. Mà ba phái đó đều nghe lệnh của Ngưu Hữu Đạo, tại sao Thượng Thanh tông lại bị coi thường chứ?"
Đường Tố Tố tức giận nói: "Đã bị đuổi khỏi sư môn rồi, làm sao có thể mời trở về lại nữa chứ!"
Đường Nghi: "Đường trưởng lão, ngài phải rõ ràng rằng, Ngưu Hữu Đạo cũng không bị đuổi khỏi Thượng Thanh tông, kể cả đối nội lẫn đối ngoại thì Thượng Thanh tông đều chưa bao giờ công khai tin tức này, Ngưu Hữu Đạo vẫn là đệ tử của Thượng Thanh tông!"
Đường Tố Tố: "Thế nhưng chính hắn đã công khai thoát khỏi Thượng Thanh tông rồi."
Tô Phá bỗng nhiên chen miệng vào: "Đường trưởng lão, hắn công khai thoát khỏi Thượng Thanh tông là bởi vì khi trước có người muốn giết hắn!"
Tô Phá ám chỉ lúc trước Đường Tố Tố sai người ám sát Ngưu Hữu Đạo, làm sắc mặt Đường Tố Tố đỏ lên, sau đó bà cãi lại: "Lúc trước ai không coi trọng Thương Triêu Tông, rồi coi Ngưu Hữu Đạo như rác rưởi vứt cho Thương Triêu Tông? Tất cả mọi người đều quyết định vậy, ai cũng mong hắn chết sớm. Hiện tại người ta lợi hại rồi thì tất cả trách nhiệm đều thuộc về ta đúng không?"
Sau khi nghe được lời này thì đám người yên lặng, không nói thêm được cái gì, bởi vì Đường Tố Tố nói là sự thật, mặc dù ban đầu chính Đường Tố Tố là người nghĩ ra cái cách này.
Đường Nghi bỏ qua đề tài này, không nhìn tới sự tức giận của Đường Tố Tố rồi nói: "Đồng ý đi tìm Ngưu Hữu Đạo, hãy giơ tay lên!"
Ngụy Đa là người đầu tiên giơ tay, y có vẻ kích động lắm.
Y không nghĩ tới cuối cùng thì Đường Nghi cũng nghĩ thông, trong mắt y, y vẫn cho rằng Ngưu Hữu Đạo mới là chưởng môn của Thượng Thanh tông, luôn mong muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo, cũng mong chờ Ngưu Hữu Đạo trở lại Thượng Thanh tông.
Đám người quan sát một lát, cũng không ai dám dẫn đầu giơ tay lên.
Về phần Ngụy Đa thì không tính, thái độ của Ngụy Đa từ đầu đã như vậy, cho dù đối mặt với áp lực lớn hơn nữa thì thái độ đều chưa từng thay đổi, cho nên mọi người không coi Ngụy Đa như người dẫn đầu bày tỏ thái độ.
Tô Phá chậm chạp giơ tay lên.
Đường Tố Tố nhìn chằm chằm vào Tô Phá.
Tô Phá không quan tâm tới phản ứng của bà ta, sắc mặt ông bình tĩnh mà nhìn về phía La Nguyên Công, dùng ánh mắt ra hiệu ông ta đồng ý.
La Nguyên Công hiểu ý, cười khổ.
Mặc dù là ông cũng cảm thấy không thoải mái, mặc kệ hiện tại Thượng Thanh tông suy sụp như thế nào, thế nhưng dù sao Thượng Thanh tông cũng đã từng là môn phái lớn nhất nước Yến, làm trưởng lão của Thượng Thanh tông đương nhiên sẽ cảm thấy vinh quang và kiêu ngạo. Thế nhưng ông vẫn phải tiếp nhận sự thật, tình cảnh bết bát mấy năm nay làm cho lòng kiêu ngạo của ông bị mài sạch sẽ, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa thì Thượng Thanh tông thật sự sẽ sụp đổ.
Thế nhưng ông vẫn hỏi một câu: "Chưởng môn, nếu chúng ta đi tìm hắn, thì hắn có thể trở về sao?"
Đường Nghi: "Kể cả không thành công thì vẫn phải đi!"
Triệu Hùng Ca xuất hiện làm cho lòng dũng cảm của Đường Nghi tăng cao, có người sư thúc kia ở phía sau, cho nàng lòng tin để cố gắng.
La Nguyên Công im lặng một lát rồi thở dài, chậm rãi giơ tay lên.
Hai trưởng lão đã giơ tay lên rồi, Đồ Hán cũng lập tức giơ tay lên, sau đó có hơn mười đệ tử quản sự cũng lần lượt nhấc tay lên.
Khi mỗi một đệ tử quản sự giơ tay lên thì Đường Tố Tố đều trừng mắt nhìn, thế nhưng không ai để tay xuống cả, không ai sợ hãi bà ta, vẫn giữ nguyên như cũ.
Trong chính đường, chỉ còn mỗi Đường Tố Tố là không nhấc tay, còn những người còn lại đều đồng ý làm Đường Tố Tố hận tới nghiến răng.
Đường Nghi quyết định: "Tốt! Quyết định như vậy! Đợi tới khi ta trở về từ phủ thứ sử thì lập tức thu dọn đồ đạc, rời khỏi Bắc Châu!"
"Rõ!" Ngụy Đa là người đầu tiên đồng ý.
"Rõ!" Một đám đệ tử cũng cùng nhau đáp.
Chỉ có Đường Tố Tố là không nói gì, tất cả mọi người đều đồng ý, chỉ có mỗi mình bà là không đồng ý, bà ta biết mình nói thêm cái gì cũng không có tác dụng.
Bắt bà đi cầu xin một tên khi trước bà không để vào mắt, làm bà ta rất khó chịu.
Ánh mắt của Đường Nghi đảo qua mọi người mà cảm thấy hơi đau khổ, bởi vì nàng phát hiện những đệ tử quản sự kia lại hơi hưng phấn, làm nàng phải tự hỏi lại mình, mình vô dụng như thế nào để đệ tử trong môn phái lại khát vọng có thể liên lạc lại với người đã bị đuổi khỏi môn phái kia.
Nàng không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo lại có thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở trong Thượng Thanh tông, chỉ mới nói đi tìm hắn trở lại cũng đã có thể ngưng tụ lòng người đang tan rã rồi!
Một người bị cả môn phái liên thủ cướp đoạt chức chưởng môn, bị đuổi ra khỏi Thượng Thanh tông, thế mà lại có sức ảnh hưởng lớn tới Thượng Thanh tông như vậy!
Hiện tại Đường Nghi mới hiểu, Ngưu Hữu Đạo rất dễ dàng có thể lấy lại chức chưởng môn của Thượng Thanh tông, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo trở về nói một tiếng ta muốn làm chưởng môn, thì nàng sẽ bị phần lớn người ép từ chức mà thôi!
Thật sự là không nghĩ tới, đệ tử của Thượng Thanh tông mong chờ Ngưu Hữu Đạo trở về từ lâu lắm rồi!
Tới tận lúc ra bên ngoài phủ đệ thì Đường Nghi mới lấy lại tinh thần, bắt đầu lo lắng tới chuyện khác.
Lòng người thay đổi, đệ tử trong môn phái giải quyết rất dễ dàng, thế nhưng muốn để cho Thiệu Bình Ba đồng ý thực sự là không dễ. Nếu Thiệu Bình Ba không cho đi thì toàn bộ Thượng Thanh tông không thể rời khỏi Bắc Châu được.
Nàng cứ nghĩ như vậy rồi đi tới phủ thứ sử, ở bên ngoài chính đường chờ một lát.
Thiệu Bình Ba mỉm cười đi ra, đưa tay ra mời Đường Nghi tới đình nghỉ chân trong đình viện.
Sau khi hai bên ngồi xuống thì hạ nhân dâng trà lên.
Đường Nghi bẩm báo: "Đại công tử, chúng ta đã chém giết hai tiểu yêu kia, hiện tại tới để báo cáo!"
Thiệu Bình Ba ra hiệu dùng trà rồi cười nói: "Ta cũng đã nhận được bản tấu của huyện đó rồi, nàng lại tự mình dẫn người tới, thật sự vất vả."
"Không có gì, đây đều là chuyện chúng ta phải làm." Đường Nghi cũng đáp lại với vẻ khách khí.
Sau khi đối đáp vài câu, Thiệu Bình Ba phát hiện được sắc mặt của Đường Nghi hơi khác thường, hỏi thử: "Có phải là nàng có chuyện gì đó muốn nói với ta không?"
Đường Nghi hơi nghiêm túc, nói một cách bình tĩnh: "Những năm qua, cũng may được đại công tử tiếp nhận và chăm sóc, mà Thượng Thanh tông chỉ có thể ngồi không ăn bám, thật sự quá xấu hổ, cứ tiếp tục như vậy thật sự là không còn mặt mũi khi nhìn tới các tổ sư của Thượng Thanh tông, cũng thẹn với lòng tốt của đại công tử..."