Tây Hải Đường lạnh lùng liếc mắt nói: “Triều trưởng lão, không có chứng cớ không thể nói lung tung! Ngoại giới chưa hẳn đã không có ai biết loại pháp môn tương tự. Giờ điều này cũng không quan trọng, trở về hẵng điều tra cũng chưa muộn, giờ cái cần đối mặt là ăn nói thế nào với hai bên, nên ăn nói thế nào đây?”
Sở dĩ Vạn Thú môn lựa chọn vị trí trung lập không tham gia vào phân tranh của chư quốc,điều này lúc vừa mới sáng lập Vạn Thú môn đã từng có tranh luận.
Kết quả tranh luận là, sợ Vạn Thú môn thành kẻ địch chung của giới tu hành, vài pháp môn ngự thú với những phàm phu tục tử kia còn được, đối với tu sĩ thực ra ảnh hưởng cũng không lớn, thật sự không muốn chọc giới tu hành vây quét. Vạn Thú môn không gánh được. bởi vậy Vạn Thú môn lựa chọn đứng vị trí trung lập để cho các môn phái khác uống viên thuốc an thần, không phát triển thế lực của mình, chuyên tâm kiếm tài nguyên giúp mình lớn mạnh thì mới có Vạn Thú môn ngày hôm nay.
Lần này ra tay cũng vì bất đắc dĩ, Vạn Thú Môn không có thế lực của mình, không cách nào có được kết quả gì trong cuộc chiến của hai nước hai bên, cộng thêm bị triều đình Tống quốc uy hiếp, chỉ thể hiện một chút thực lực thích hợp thôi, nói trắng ra là chấn nhiếp!
Cả đám bàn luận ồn ào, ba phái lớn của Yến quốc tuy đến hưng sư vấn tội nhưng lại có ý hòa giải, có thể nói mục đích của Vạn Thú môn đã đạt được rồi.
Bởi vậy kết quả nghị luận nhanh chóng được đưa ra, đáp ứng điều kiện của Yến quốc.
Không tham gia chiến tranh nữa!
Kể từ đó đã trả lời triều đình Tống quốc, Vạn Thú Môn luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc trung lập, không tham gia và phân tranh các nước.
Sau khi Nhạc Uyên lấy được kết quả mình mong muốn, hài lòng trở về.
Sau đó Triều kính vẫn hoài nghi nội bộ có người để lộ bí mật, tìm tới chưởng môn Tây Hải Đường, chủ động ôm trách nhiệm điều tra nội bộ xem phải chăng có người để lộ bí mật.
Sau khi Tây Hải Đường đáp ứng với ông ta liền gọi trưởng lão Cửu Sơn đến gặp mặt, cũng hạ pháp chỉ bí mật điều tra nội bộ xem có ai tiết lộ bí mật không.
Không chỉ Cừu Sơn, có vài trưởng lão đều nhận được pháp chỉ bí mật giống như vậy của Tây Hải Đường.
Tây Hải Đường giấu những trưởng lão tham gia điều tra bí mật còn có những người khác tham gia...
Cách Vạn Thú Môn ngoài trăm dặm trong rừng sâu núi thẳm, hai con phi cầm cỡ lớn đáp xuống rừng sâu.
Ngưu Hữu Đạo giữ lời hứa, đưa Triều Thắng Hoài trở về, đồng thời đưa về còn có Thần Bình, Cao Lam, Lưu Định An mấy người lúc đầu cùng Triều Thắng Hoài tham gia chế tạo ôn dịch trộm phi cầm của đồng mthần niệm, còn Khâu Vấn Hiền trong số đó thì đã bị Triều Kính làm thịt rồi.
“Triều huynh đi thong thả.” Đoạn Hổ giải cấm chế trên người Triều Thắng Hoài rồi cười tủm tỉm chắp tay đưa tiễn.
Triều Thắng Hoài khôi phục pháp lực hoạt động thử tay chân, mặt mày âm tàn nói: “Nói với Ngưu Hữu Đạo, nếu còn có lần sau, hắn bất nhân đừng trách ta bất nghĩa! Đừng tưởng rằng...” Lời liền im bặt.
Vừa mới nói được mấy câu thì đã bị tiếng kêu thảm dọa nuốt trở lại.
Mấy người Thần Bình, Cao Lam, Lưu Định An đã ngã xuống giữa vũng máu, Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lượng lắc máu tươi trên kiếm, bảo kiếm trở lại bao.
“Các ngươi muốn làm gì?” Triều Thắng Hoài mặt mày hoảng sợ.
Đoạn Hổ nói: “Đạo gia không phải người nuốt lời, nói lời sẽ giữ lời, đã nói giúp ngươi giải quyết bọn hắn thì chắc chắn sẽ làm được, chỉ hơi muộn một chút thôi. Còn chuyện tiền, nếu bản thân Triều huynh không cần, Đạo gia cũng không tiện miễn cưỡng. Tóm lại chuyện đã giải quyết triệt để, lời bàn giao này Triều huynh có bằng lòng chưa?”
Lời nói êm tai, kỳ thật cũng không phải là giúp Triều Thắng Hoài giết người diệt khẩu, mà là mấy người này đã từng ở bí địa độc chướng bao vây kia.
Bí địa kia tạm thời có giấu vài bí mật, chẳng hạn như nhi tử Cao Kiến Thành tạm thời vẫn đang ẩn cư ở đó... Ngưu Hữu Đạo biết chỗ đó sớm muộn cũng phải bại lộ, nhưng không muốn bại lộ quá nhanh. Vạn Thú môn vẫn còn nhiều người khác, người có thể mang được phi cầm đi, nếu biết được vài đặc điểm của nơi đó rất dễ từ trên cao điều tra ra được địa điểm.
Triều Thắng Hoài không biết nói cái gì cho phải, gã đang đau đầu nghĩ cách giải quyết mấy tên này như thế nào, không ngờ đối phương đột nhiên ra mặt giải quyết giúp gã.
“Triều huynh bảo trọng, thứ cho không tiễn xa được.” Đoạn Hổ mỉm cười, quay người cùng Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lượng nhảy lên phi cầm, khống chế phi cầm bay lên không.
Triều Thắng Hoài nuốt khan nước bọt nhìn xung quanh, mau chóng xử lý thi thể rồi hoảng hốt rời đi.
Gã không biết tại sao Ngưu Hữu Đạo phải làm như vậy, trong lúc bị bắt không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi trở về Vạn Thú môn phải tìm hiểu thử có chuyện gì xảy ra mới được.
Ngưu Hữu Đạo lợi dụng gã để ép gia gia gã!
Trong một gian tĩnh thất, Triều Kính lửa giận thiêu đốt, trái một tát, phải một tát, đánh cho Triều Thắng Hoài miệng mũi chảy máu, nhìn thấy Triều Thắng Hoài bị đánh thành đầu heo nhưng lửa giận trong lòng vẫn khó tan, ông ta vẫn chưa thể dừng tay.
Triều Thắng Hoài lúc đầu còn muốn qua loa giấu diếm, sau biết Ngưu Hữu Đạo đã tìm tới gia gia mình, thật sự bị dọa sợ, lúc này mới kể toàn bộ sự việc ra, bao gồm cả chuyện ngộ sát Tống sứ!
Triều Kính suýt chút nữa bị cháu trai làm cho giận đến mức thổ huyết, hóa ra chuyện hành thích Tống sứ thật sự do cháu mình gây ra, hóa ra đứa cháu nội ngoan này trước đó luôn lừa gạt mình. Chuyện phi cầm Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ nói hươu nói vượn, đó là năm con được trộm từ Vạn Thú môn!
Biết chắc Ngưu Hữu Đạo đã làm thịt huynh đệ Hà thị ở Điệp Mộng huyễn giới rồi, trên cơ bản không có nhân chứng gì, buồn cười là mình lại bị Khâu Vấn Hiền Ngưu Hữu Đạo lôi đến và những chuyện Khâu Vấn Hiền khai ra hù dọa.
Đám Thần Bình không thủ tín giao chúng cho mình là vì đã thực hiện lời hẹn giao cho cháu trai mình rồi, làm thịt đám Thần Bình rồi thì đây còn là chuyện gì nữa chứ, làm thịt trước mặt cháu trai mình rồi thì chắc chắn không thể là giả được.
Nhưng Triều Kính thực sự vô cùng tức giận, hận không thể làm thịt luôn Triều Thắng Hoài cho rồi, nhưng dù sao ông ta cũng không dám làm vậy. Giết Triều Thắng Hoài dễ làm người ta nghi ngờ, ông ta chỉ có thể đánh Triều Thắng Hoài một trận tơi bời hả giận thôi.
Sau khi đánh xong còn dặn Triều Thắng Hoài ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương, sau khi thương thế khỏi hẳn thì cút ra ngoài.
Nguyên nhân đương nhiên là sợ thương tích của Triều Thắng Hoài khiến người ta nghi ngờ, nhưng ông ta thực sự không nén được cơn giận này, không đánh một trận khó mà phát tiết được lửa giận trong lòng.
Sau khi Triều Kính đi, Triều Thắng Hoài đang nằm trên mặt đất thở chút hơi tàn khẽ thở phào, coi như trút được gánh nặng.
Ăn một trần đòn này, gã coi như đã hiểu, tên ác ma dây dưa lấy gã cuối cùng đã buông tha cho gã, gã đã không còn giá trị lợi dụng, ác ma kia đổi người, quấn lên gia gia gã. Đời này gã không muốn gặp lại Ngưu Hữu Đạo nữa, đời này gã được lĩnh giáo được một kẻ vô cùng đáng sợ rồi...
Trong rừng núi, trong một suối nước nóng, Ngưu Hữu Đạo trần truồ.ng ngâm mình tắm rửa, híp mắt nửa tựa trên bờ, một tấm vải ướt che trên mặt.
Trong hơi nước, Quản Phương Nghi đi tới, bẩm báo nói: “Bên Đoạn Hổ truyền tin về, đã xong chuyện rồi.”
Ngưu Hữu Đạo “ừ” một tiếng hỏi: “Bên Hầu Tử có kết quả chưa?”
Quản Phương Nghi: “Người cũng không phải không hiểu gì hắn, hắn có chuyện gì cũng sẽ không nói với ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Bảo hắn vào đây đi.”
Quản Phương Nghi rời đi, nhanh chóng đưa Viên Cương đến, bà ta cũng biết thân phận của nữ nhân kia.
Tấm vải ướt cho mặt Ngưu Hữu Đạo khiến người ta không thể nhìn được biểu cảm, hắn bực bội nói: “Không cạy được miệng nữ nhân kia sao?”
Viên Cương trầm mặc một chút, trả lời: “Chỉ nói mình tên Tô Chiếu, còn lai lịch thì cứng miệng lắm!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại quân Mông soái đã bắt đầu rút lui, chúng ta cũng phải đi rồi, thật sự không hỏi được thì thôi, chiến sự thuận lợi, lai lịch của ta có thể phát huy tác dụng hay không đã không quan trọng, ta biết ngươi không thích làm những chuyện lạm sát kẻ vô tội, ngươi không hạ thủ được thì giao cho Hồng Nương giải quyết đi.”