"Châu Nam của ngươi? Vương gia, đây là tên trọng phạm đã giết Yến sứ của triều đình sao? Không phải đã cắt đứt quan hệ với Vương gia sao? Sao lại xuất hiện ở đây?"
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, cười gằn:
"Miệng lưỡi sắc bén lắm. Còn dám dông dài, ngươi có tin ta giết ngươi mà triều đình còn không dám đánh rắm hay không! Đến rồi còn muốn đi?"
Lời ấy chứng tỏ không thèm để triều đình vào trong mắt, có thể nói là khinh nhờn triều đình trước mặt mọi người.
Lam Nhược Đình đang bàn giao cho quan chức theo thuyền thấy tình huống không ổn liền mau chóng chạy tới.
Thương Triêu Tông biểu hiện quái dị, hiểm khi thấy Ngưu Hữu Đạo ngang nhiên hung hăng như vậy.
Quản Phương Nghi đầu cắm trâm vàng hơi nhíu mày, quạt tròn trong tay chậm rãi vung vẩy.
Sắc mặt Tiết Khiếu kịch biến, quả nhiên không còn dám nhiều lời, lòng liên tục kêu khổ. Y không muốn đến, triều đình càng ép y đến.
Chưởng môn Cái Hoan của Thiên Hoa động phủ, chưởng môn Vạn Khinh Yên của Tiên Vân phái lập tức đến cạnh bảo hộ Tiết Khiếu. Vạn Khinh Yên trầm giọng nói:
"Ngưu Hữu Đạo, ngươi đừng nên quá kiêu ngạo."
Ngưu Hữu Đạo:
"Làm sao, hai vị cũng muốn ở lại cùng y luôn thể?"
Hầu như cùng lúc, nam tử áo hoa chắp tay cất bước, khoan thai tới gần. Cái Hoan và Vạn Khinh Yên rõ ràng tỏ vẻ e ngại ra mặt.
Trưởng lão Thiên Huyết của Linh Hư cốc lên tiếng:
"Chúng ta tới đây không phải xem các ngươi nội chiến."
Trưởng lão Côn Nguyệt của Đại Nhạc sơn:
"Nước Yến đã sắp vong, có tinh thần cãi nhau không bằng nhất trí đối ngoại."
Có thể nói, bọn họ tương đối bất mãn với tình cảnh này. Để đảm bảo cho nước Yến, tu tĩ nước Yến chết không biết bao nhiêu người. Kết quả vừa đến đây đã thấy nước Yến rơi vào dáng vẻ này, quả thực cảm thấy oan uổng cho những người đã chết kia. Mà tiếp theo, họ còn phải tiếp tục đi cùng.
"Gian thần nước Yến giữa đường, hận không thể đồ sát sạch sẽ, làm mấy vị cười chê rồi."
Ngưu Hữu Đạo xoay người cười ha ha, tiện đà đưa tay mời:
"Mấy vị đi biển lâu đã khổ cực, xin mời vào dịch trạm."
Mấy người thong dong rời đi, người bên Tiết Khiếu lại càng sốt sắng hơn, âm thầm tập trung người cảnh giác.
Sau khi thu xếp xong mấy vị khách quý, mấy người Ngưu Hữu Đạo đứng ở bến tàu ngoài dịch trạm xem tình hình bận rộn. Phí Trường Lưu hỏi:
"Đạo gia, thật sự muốn động thủ với Tiết Khiếu?"
Mấy người bên Thương Triêu Tông tức thì nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo ra vẻ không thèm để ý:
"Hiện giờ có ai rảnh rỗi để ý đến y, hù dọa một phen thôi. Y tới đây chính là để theo dõi đám lương thực này, không bắt người của y co vòi lại mà còn trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào đây, chẳng phải quá dễ để lộ?"
Thì ra là như vậy, Phí Trường Lưu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thương Triêu Tông và Lam Nhược Đình nhìn nhau.
Quản Phương Nghi mỉm cười, phát hiện người này đúng là xấu đến tận xương, đầu toàn suy nghĩ xấu.
Thương Triêu Tông thật vất vả mới gặp được Ngưu Hữu Đạo, trong ánh mắt ngăn cản của Lam Nhược Đình, vẫn không nhịn được mà nói với Ngưu Hữu Đạo:
"Đạo gia, trong tổ chắc mới có trứng tròn, châu Nam còn ngồi nhìn nữa, nước Yến nguy rồi. Đạo gia..."
Ngưu Hữu Đạo lên tiếng ngắt lời:
"Vương gia, triều đình cũng không vội, ngài gấp cái gì? Yên tâm đi, nước Yến không dễ đổ như vậy đâu."
Thương Triêu Tông còn muốn nói điều gì, bị Lam Nhược Đình kéo...
Chờ đến lúc lương thực trên thuyền đã được vận xuống thuyền xong xuôi, sổ sách tính toán xong, Ngưu Hữu Đạo lập tức đánh tiếng với đầu lĩnh của châu Nam rồi rời đi, để chuyện còn lại cho người dưới làm.
Tiền tuyến trên chiến trường cần gấp vật tư, không thể kéo dài, chất lương lên xe xong lập tức xuất pát. Quân đội châu Nam hộ tống trong lãnh thổ.
Nhưng đoàn xe mới ra khỏi quận Thanh Sơn không lâu liền xảy ra vấn đề. Xe tải lương xảy ra chuyện rồi.
Tiết Khiếu dẫn người cưỡi ngựa lao nhanh từ đầu này đến đầu kia của đội tải lương, qua lại kiểm tra.
Ban đầu, Tiết Khiếu còn chưa quá để ý. Xe cộ hư hỏng trên đường là điều rất bình thường, chỉ có thể để đội thợ thủ công theo xe vừa đi vừa sửa.
Sau đó phát hiện hiệu suất hư hỏng cao đến đáng sợ, không thể không tự mình đi kiểm tra.
Vừa nhìn mới phát hiện vấn đề. Những chiếc xe mà y thu thập từ châu Định tới không xảy ra vấn đề lớn, vấn đề căn bản xuất hiện trên xe của châu Nam. Trên xe của châu Nam đại khái đều chở gạo mới, chất lượng rất có vấn đề.
Trước mắt, bao lương đổ một bên, xe chở lương cũng tản mác một bên.
Nhảy xuống ngựa, Tiết Khiếu lượm một mảnh gỗ lên xem, lộ vẻ giận dữ đến nghiến răng nghiến lợi, vung roi ngựa vụt chan chát lên gỗ, căm giận nói với trưởng lão ba phái nước Vệ cùng theo kiểm tra:
"Lại vỡ rồi! Cái xe nát gì thế này? Linh kiện xấu chút ta còn hiểu, giờ tải chút phụ trọng đi đường mà còn vỡ được, thật quá đáng."
Trưởng lão của Thủ Chính các nói:
"Vậy thì mau gọi thợ thủ công tới sửa chữa, sửa tốt thì tăng tốc độ đuổi theo đội ngũ đi."
Tiết Khiếu suýt nữa bị câu này làm cho giận quá thành cười. Y xem như phục những kẻ không thông chuyện quân sự này rồi, đúng là đứng nói chuyện không đau eo.
Y lại vẫn không thể trách cứ, chỉ đành lắc đầu than thở:
"Linh kiện hỏng còn dễ sửa, thay thế một chút là được, nếu mà vỡ tan ra rồi còn làm sao sửa? Đây không phải là hỏng một chút, mà là vỡ ra từng tốp một, làm sao sửa? Ba vị trưởng lão chẳng lẽ còn chưa nhìn ra sao? Những xe bị hỏng căn bản đều là xe bên châu Nam. Châu Nam có ý định bắt lấy đám lương thực này!"
Sắc mặt ba vị trưởng lão dần đen thui. Vì hộ tống đám lương thực này, nước Vệ chết nhiều tu sĩ như vậy. Vất vả mãi mới sống qua được đường biển, đưa vào lãnh thổ nước Yến, kết quả còn bị người trong nước Yến quấy rối.
Ba người suýt chút nữa tức giận đến trào máu. Trưởng lão Côn Nguyệt của Đại Nhạc sơn trầm giọng nói:
"Lập tức thông báo cho thành thị gần đây, mau chóng thu gom xe cộ. Để ta xem xem ai dám kháng mệnh!"
Tiết Khiếu ai thán nói:
"Trưởng lão, vô dụng. Chủ đích quấy rối, có thể nghe chúng ta mới là lạ."
Ba người không tin tà, vẫn muốn giải quyết, kết quả là khi tin tức được truyền tới các thành thị xung quanh, quan địa phương nói rằng trước đó đã nhận được quân lệnh của Vương gia, nói rằng phải toàn lực phối hợp với chuyển vận lương thực, cũng đã lập tức hạ bố cáo để bách tính có xe phải hiến ra ngay. Kẻ dám giấu riêng sẽ bị nghiêm trị. Đại loại là như vậy.
Quả thực có gọi được xe đến, nhưng hai ba cái mà thôi, chẳng có lợi ích gì.
Đây chính là điển hình của cách nói: "Trên có chính sách, dưới có đối sách". Người phía dưới không phải người mình, làm ra chuyện gì cũng có thể bôi ra được.
Ba vị trưởng lão nước Vệ giận đến mức muốn quẳng gánh bỏ về, không làm nữa. Nhưng nếu cứ vậy bỏ đi, dở dang nửa chừng cũng có lỗi đối với những người đã chết, mà quay về cũng không có cách nào báo cáo kết quả.
"Giá!"
Nổi giận đùng đùng, ba vị trưởng lão giục ngựa chạy gấp, thoát ly đội vận lương, tìm Ngưu Hữu Đạo tính sổ. May là vừa rời quận Thanh Sơn, cách sơn trang Mao Lư không xa.
Đồng thời họ cho người đưa tin về nước Vệ, báo cáo tình huống.
Tiết Khiếu cũng khẩn cấp đưa tin cho triều đình nước Yến, xin mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết. Ngưu Hữu Đạo đã ngang nhiên uy hiếp muốn lấy mạng y, mà y không một chút khả năng làm gì được châu Nam này...
Quý khách tới chơi, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên lộ diện chiêu đãi, trà ngon dâng lên.
Choang choang, loảng xoảng! Uống trà cái rắm, Sùng Cổ vừa thấy mặt đã phát hỏa, vung tay áo lên, quét hết tách chén xuống đập nát vụn.
Trong nhà thủy tạ, đối mặt với ba vị trưởng lão nổi giận đùng đùng, Ngưu Hữu Đạo giơ tay ngăn cản người bên cạnh, vẻ kinh ngạc nói:
"Cớ gì ba vị trưởng lão tức giận như vậy?"
Sùng Cổ chỉ thẳng vào mặt hắn quát:
"Ngưu Hữu Đạo, có phải ngươi định đối nghịch với ba phái chúng ta hay không?"
Ngưu Hữu Đạo khiếp sợ:
"Sao trưởng lão Sùng lại nói lời ấy?"
"Ngươi bớt giả bộ hồ đồ đi. Số xe chở lương kia là sao..."
Sùng Cổ rùm beng nói lại chuyện rất nhiều những chiếc xe chở lương bị vỡ kia.
Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt nghiêm túc:
"Không dối gạt ba vị trưởng lão, châu Nam lúc trước có từng đánh một trận cùng với châu Định của Tiết Khiếu, lúc đó đã chiêu tập một lượng lớn xe lương từ tay bách tính, hao tổn quá lớn, bách tính còn chưa lấy lại sức. Còn chiêu tập một lần nữa, thực sự là trên tay bách tính châu Nam không bỏ ra nổi. Nhưng vì trả lời cho triều đình, thợ thủ công châu Nam có thể nói là vội vội vàng vàng làm việc, quá gấp gáp. Lúc trước ta đã lo lắng về số xe lương kia, không ngờ quả thực xảy ra vấn đề rồi."