Đương nhiên cũng có thể hiểu là, Xuyên Dĩnh trở thành cháu rể của Tuyết bà bà nên có khả năng thực sự có năng lực giúp hắn.
“Chỉ ước uyên ương không ước tiên…” Tuyết Lạc Nhi nâng một đầu bức họa đọc dòng chữ lưu bên trên, giống như đang tận hưởng dư vị vô tận, lại như hơi ngây người ra, giống như đánh đúng vào tâm cảnh của nàng ấy trong mấy năm nay.
Xuyên Dĩnh chậc chậc thành tiếng: “Bút pháp thần kỳ, Ngưu huynh quả nhiên có bút pháp thần kỳ, vẽ đẹp lắm.”
Ngưu Hữu Đạo gấp thư cất vào trong tay áo vội vàng khiêm tốn nói: “Hiếm khi được đến nơi thanh nhã thế này, thực sự đến Thánh Cảnh mà trên người không có vật gì quý, không biết lấy gì để chúc mừng nên đành phải dâng lên tác phẩm kém cỏi này, chỉ là chút thành ý mà thôi.”
“Ngươi có lòng rồi.” Ánh mắt Tuyết Lạc Nhi rời khỏi bức vẽ, nở nụ cười: “Vẽ đẹp lắm, ta rất thích.”
Ngưu Hữu Đạo: “Quá khen, quá khen. Chỉ cần hai vị không chê là được.”
“Ta và Ngưu huynh lần đầu gặp, để ta trò chuyện với huynh ấy nhé?” Xuyên Dĩnh đột nhiên hỏi ý Tuyết Lạc Nhi.
Trước mặt người ngoài dĩ nhiên Tuyết Lạc Nhi sẽ giữ thể diện cho gã, hơi gật đầu tạ lỗi với Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ta không phụng bồi nữa.”
Ngưu Hữu Đạo chỉ có thể chắp tay lấy lễ.
Tuyết Lạc Nhi thu lại bức họa mang đến khuê phòng của mình.
Không có người ngoài Xuyên Dĩnh mới nói: “Ngưu huynh, nên nói, chắc trong thư Lệnh Hồ huynh đều đã nói cả rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Sau này ở Thánh Cảnh vần phải nhờ Xuyên huynh chiếu cố nhiều hơn.”
Xuyên Dĩnh cười khổ khoát tay: “Sau này sẽ xảy ra chuyện gì bản thân ta cũng không biết, ta chỉ có thể nói nếu Lệnh Hồ huynh đã nhờ vả, chỉ cần ta có thể làm được chắc chắn ta sẽ cố gắng hết sức.”
Nghe gã nói vậy, Ngưu Hữu Đạo hỏi dò: “Trước kia sao không nghe Lệnh Hồ huynh đề cập tới huynh?”
Xuyên Dĩnh cười haha nói: “Huynh ấy giao tế rộng rãi, sao có thể nhắc hết mọi người với huynh được.”
“Ừm, nói cũng đúng.” Ngưu Hữu Đạo liên tục gật đầu, hắn lại hỏi thăm: “Có thể kết thành mối lương duyên với các chủ Băng Tuyết các thực sự khiến người ta phải sợ hãi thán phục. Lúc ta nghe thấy chuyện này thực sự cảm thấy rất khó tin, xin hỏi Xuyên huynh chuyện này có cơ duyên như thế nào?”
Xuyên Dĩnh bất đắc dĩ khoát tay: “Chỉ có thể nói là do duyên phận, một lời rất khó nói hết, không nói cũng được.”
“Một lời khó nói hết, nói rất hay. Xuyên huynh…” Ngưu Hữu Đạo đứng dậy: “Chuyện tốt của huynh sắp tới gần, chắc chắn huynh còn rất nhiều việc, ta quấy rầy nhiều rồi, đợi tối nay lại tới chứng kiến cát thời giai thoại của Xuyên huynh.”
Xuyên Dĩnh cũng đứng dậy: “Ta cũng phải quay về chuẩn bị việc cưới hỏi, chúng ta cùng đi nhé.”
“Haha, được.” Ngưu Hữu Đạo liên tục gật đầu, hai người mời nhau bước ra khỏi đình.
Xuyên Dĩnh gọi người tới bảo đi nói với Tuyết Lạc Nhi một tiếng, bảo gã về trước.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy đột nhiên xen ngang: “Xuyên huynh, vừa hay có một chuyện, mong Xuyên huynh chuyển lời giúp một câu.”
Xuyên Dĩnh hơi bất ngờ: “Chuyển lời cho ai?”
Ngưu Hữu Đạo: “Là thế này. Trước khi vào đây ta có thấy thành chủ Trích Tinh thành tới nơi này, hình như còn ở cùng với các chủ. Ta và thành chủ Trích Tinh thành là chỗ quen biết cũ, đã thấy mà cứ đi như vậy trong lòng sẽ thấy không yên, có thể giúp ta nhắn vài câu khách sáo được không.”
Dù sao đây cũng không phải là chuyện gì nên Xuyên Dĩnh liền gọi người bên cạnh tới nghe rồi tiện thể truyền lời…
“Được rồi, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, cô khóc xấu xí quá, cười một cái đi nào.” Trong khuê phòng, Tuyết Lạc Nhi an ủi Toa Huyễn Lệ một lúc.
Ngày này mà khóc đúng là không hay, Toa Huyễn Lệ cảm thấy không ổn nên cũng cố nặn ra nụ cười.
“Đúng, đúng, như vậy đấy. Ta vừa nhận được hạ lễ của Ngưu Hữu Đạo, ta cho cô xem nhé.” Tuyết Lạc Nhi quay đầu nói rồi bảo người đem bức họa tới.
Toa Huyễn Lệ xem bức họa dường như đoán ra: “Lại là tranh hắn vẽ?”
“Ừm, không giống trước đây.” Tuyết Lạc Nhi cùng nàng mở một đầu bức tranh.
Bức họa dãy núi tuyệt đẹp nấp mình giữa thế gian phồn hoa dần hiện ra trước mắt, trên chiếc cầu nhỏ nước chảy ở bên ngoài thành trên lưng chừng núi, một đôi tình nhân như đang ân ái, bức ảnh vừa đẹp lại vừa rất có ý cảnh, thật sự ứng với câu nói lưu lại trên giấy trắng, câu nói đó cũng thật sự có tác dụng vẽ rồng điểm mắt.
“Chỉ ước uyên ương không ước tiên…” Toa Như Lai lầm bầm, suy nghĩ rõ rang chìm trong ý cảnh của câu nói này.
Tuyết Lạc Nhi nhìn nàng ta, hai người từng đồng bệnh tương lân nên hiểu rõ tâm trạng của nàng ta, trước đó bản thân cũng đã hòa vào câu chữ, vào bức họa này.
Một lúc lâu sau, Toa Huyễn Lệ mới thở ra một hơi: “Vẽ đẹp lắm. Thứ trước kia hắn vẽ tuy giống y như thật nhưng cũng vì giống y như thật nên không kiên nhẫn xem, đây mới thực sự là thứ có ý cảnh đáng xem. Trước đây cứ tưởng hắn là loại người lăn lộn trong giới tu hành mưa gió máu tanh nên lãnh khốc vô tình, không ngờ trong lòng cũng có sự dịu dàng này, nếu trong lòng không có được chút dịu dàng kia thì chắc chắn không thể vẽ được loại ý cảnh này.”
Tuyết Lạc Nhi: “Muội muội nói đúng lắm, hay là bảo hắn vẽ cho muội một bức nhé?”
Toa Huyễn Lệ lắc đầu: “Ta cần thứ này làm gì, chỉ tăng thêm suy nghĩ và phiền não thôi.”
Trong lòng Tuyết Lạc Nhi cũng buông tiếng thở dài, cảm thấy cũng đúng, tránh khỏi nhìn cảnh đau lòng. Nàng ấy vừa định an ủi vài câu thì bên ngoài có người đến báo: “Các chủ, Ngưu Hữu Đạo bên ngoài nói là chỗ quen biết cũ với Toa thành chủ nên muốn chào từ biệt. Cô gia nhắn nôi tài chuyển lời hỏi thành chủ có tiện hay không.”
Tuyết Lạc Nhi nghe nói là Xuyên Dĩnh chuyển lời nên tự hiểu được Xuyên Dĩnh nhớ nhung đám người Lệnh Hồ Thu nên liền nói giúp: “Muội muội, Ngưu Hữu Đạo cũng có thể coi là đến chúc mừng ta, lại còn dâng lên một bức kỳ họa, coi như nể mặt ta, muội gặp mặt chào hỏi hắn một chút có được không?”
Toa Huyễn Lệ nghe vậy thì nể mặt nàng ấy, cũng vì xúc động bởi bức họa đẹp nên gật đầu đứng dậy bước ra.
Ngưu Hữu Đạo đứng chờ bên ngoài nhìn thấy Toa Huyễn Lệ vội vàng chắp tay chào: “Ở cửa ra Thánh cảnh vội vàng từ biệt, không ngờ lại gặp mặt thành chủ ở đây.”
Toa Huyễn Lệ vốn định khen hắn vẽ đẹp nhưng thấy Xuyên Dĩnh ở bên liền kiềm lại, giữ thái độ thận trọng, mỉm cười khẽ gật đầu: “Ngươi cũng tới à.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thành chủ có thể tới gặp mặt là vinh hạnh của tại hạ. Lần này tới vội vàng không chuẩn bị gì, đợi tại hạ chuẩn bị xong lễ mọn sẽ tới Đại La thánh địa bái kiến thành chủ.”
Toa Huyễn Lệ nghe thấy Đại La thánh địa nụ cười trên mặt liền tắt, lạnh lùng như băng nói: “Sau hôn yến hôm nay ta sẽ rời khỏi Thánh Cảnh trở vê Trích Tinh thành, ngươi ở Thánh Cảnh cũng không thể ra ngoài được, không cần phiền phức đâu.” Nói xong nàng ta liền quay người rời đi.
“...” Ngưu Hữu Đạo bị đối xử như vậy liền sững sờ, không biết mình đã làm sai ở đâu.
Xuyên Dĩnh ở bên giật tay áo hắn, thấp giọng nói: “Ngưu huynh, nói sai rồi, mau đi thôi.”
Ngưu Hữu Đạo xoay người đi cùng gã, hiếu kỳ nói: “Nói sai chỗ nào?”
Xuyên Dĩnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Ta có nghe Tuyết Lạc Nhi nói sơ sơ là quan hệ cha con họ Toa không được tốt, nguyên nhân chuyện này ta không tiện nói, tóm lại Toa Huyễn Lệ rất ít khi đến Đại La thánh địa. Nếu không có chuyện gì quan trọng xưa nay nàng ta gần như không tới. sau này huynh nhớ cho kỹ, trước mặt Toa Huyễn Lệ cố gắng đừng đề cập đến Đại La thánh địa, đây cũng là những gì Tuyết Lạc Nhi dặn dò ta.”
“Ồ, hóa ra là vậy, đã thụ giáo, ta nhớ rồi.” Ngưu Hữu Đạo liên tục gật đầu.
Sau khi hai người rời khỏi nơi này thì đến hai nơi khác nhau nên đã tách nhau ra.
Trước khi chia tay, Xuyên Dĩnh nhiệt tình nói: “Ngưu huynh, sau này đừng khách sáo, nếu có cơ hội chúng ta nên thường xuyên qua lại.”
“Được được được, được mà.” Ngưu Hữu Đạo liên tục đồng ý.