Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 236: Trong núi
Edit : Luna Huang

Càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ta tự bất diệt!

Thực ra Càn Khôn Na Di là tâm pháp cao nhất trong « Càn Khôn Quyết », mà đoạn khẩu quyết này lại là đoạn miêu tả cảnh giới tâm pháp tối cao nhất được viết ở cuối cùng khẩu quyết, cũng là đoạn kết thúc của cả bản « Càn Khôn Quyết », cũng có thể gọi nó là nội dung hạch tâm  quan trọng của toàn bộ « Càn Khôn Quyết ».

Lúc ban đầu, Ngưu Hữu Đạo cũng không hiểu những lời này là có ý gì, hiện tại, theo những tiến bộ trong tu luyện công pháp, rốt cục cũng đã có đôi chút minh ngộ.

Ý tứ đại khái là: Bất kể thiên địa càn khôn vận chuyển ra sao đi nữa, người có thể chân chính đứng ở giữa, mới có thể không chịu sự khởi đầu và kết thúc quấy nhiễu, mặc kệ tất cả mọi thứ chung quanh có cường đại cỡ nào, hoặc nhỏ yếu cỡ nào, ta ở ngay tại đây!

Sau khi Ngưu Hữu Đạo hiểu rõ rồi, phát hiện rất có ý tứ, phát hiện nội dung hạch tâm quan trọng của « Càn Khôn Quyết » lại là đạo về sự cân bằng, cao nhất tâm pháp không phải công, mà là thủ!

Tóm lại, bất kể nói thế nào, Ngưu Hữu Đạo đã hiểu, hắn cách cái cảnh giới ‘càn khôn vận chuyển, vô thủy vô chung, vạn vật hưng suy, ta tự bất diệt’ còn xa lắm.

Thấy bộ dáng hồ nghi Hắc Mẫu Đơn, Ngưu Hữu Đạo cười cười, khua tay nói: “Được rồi, ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta cần an tĩnh một lúc.”

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ, bước từng bước cẩn thận rời đi.

Ngưu Hữu Đạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa ngay tại chỗ, lẳng lặng ngẫm nghĩ suy tư về quá trình vừa rồi.

Đang trong lúc cảm ngộ, Viên Phương nhún nhảy bay tới, hô gọi: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo hồi thần, nghiêng đầu liếc nhìn hắn, biết nếu không có việc gì hắn sẽ không tới quấy rầy, bèn chờ hắn nói tiếp.

Viên Phương cũng không nói cái gì “tin tức Bắc Châu”. Chỉ ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa ra một tờ mật tín đã được dịch sẵn.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm lấy xem xét, chân mày hơi nhíu lại, “Lục Thánh Trung bị bắt rồi?”


Viên Phương tức giận bất bình nói: “Còn làm phản luôn rồi, ta đã sớm cảm thấy tên đó không đáng tin rồi.”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tên yêu quái ngươi, rộng lượng chút, việc này không cần phải tính toán chi li. Hắn làm phản, ta không có chút nào ngoài ý muốn, hắn chưa đặt được chỗ tốt gì từ ta, người ta cũng không có lý do gì đi chết vì ta, sâu kiến còn ham sống, tự vệ cũng có thể lý giải. Ta chỉ kỳ quái là, chính bởi vì tên này rất tiếc mạng, cho nên hắn sẽ rất cẩn thận tự vệ, làm sao lại thành ‘không cẩn thận’ bị bắt nhỉ? Đã mang Thiệu Liễu Nhi cùng Đàm Diệu Hiển đi rồi, để hai cái phàm phu tục tử trốn thoát không nói, thế mà còn khuyến mãi thêm chính hắn, bị người ta tùy tiện đưa tay liền bắt, chắc chắn trong đó đã xuất hiện biến cố gì đó khiến hắn bị bất ngờ.”

Viên Phương: “May mắn Ngụy Đa kịp thời biết được manh mối, cắt đứt tin tức liên hệ, không thôi Ngụy Đa liền bị phiền toái.”

Ngưu Hữu Đạo lại tự lẩm bẩm một mình, “Chuyện này bởi vì Đường Nghi mà xảy ra, không biết chuyện đã náo ra thành như vậy, Đại Thiền sơn có còn cho Thượng Thanh tông tiếp tục ở lại Bắc Châu nữa hay không … …”

Con ngươi Viên Phương đảo một vòng, cười ‘hề hề’ hèn mọn thử hỏi, “Nghe nói Thiệu Bình Ba đang theo đuổi người kia. . . Đạo gia, có phải ngài chủ tâm muốn làm cho Đại Thiền sơn đuổi Thượng Thanh tông ra khỏi Bắc Châu đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo quay sang, lườm lạnh lùng, “Tự vả miệng!”

Bẹt! Viên Phương lập tức tự vả nhè nhẹ một cái, cười ‘hắc hắc’ bỉ ổi nói: “Là ta nói bậy, là ta nói bậy.”

“Suốt ngày lấm la lấm lét, có cái tâm tư này thì dùng nhiều tinh lực vào việc tu hành đi, tăng tu vi của mình lên. Hiện tại có điều kiện tu luyện tốt như vậy, người khác cầu cũng không được, cả ngày ngươi đi bận rộn thứ gì hả?”

“Biết rồi biết rồi, ta đang chịu khó tu luyện đây này, gần nhất tu vi tiến bộ không ít đâu, đoán chừng cách thời điểm đột phá Trúc Cơ kỳ cũng không còn xa.”

Biết hiện tại tiến độ tu hành của hắn tăng nhanh, đối với điểm này, Ngưu Hữu Đạo cũng có chút ngoài ý muốn, phát hiện yêu tinh này nhiều năm nghe phật pháp ở Nam Sơn tự thế mà tự ngộ ra được công pháp tu hành rất không đơn giản, trước kia là chưa bao giờ sử dụng qua  tài nguyên tu luyện nên nhìn không ra, bây giờ có tài nguyên tu luyện rồi, đột nhiên tiến độ lại tăng nhanh.

Hắn thử hỏi qua tình huống, bản thân tên yêu tinh này cũng không rõ vì sao, nghĩ tới nghĩ lui, cho ra một cái thuyết pháp chính hắn hết lòng tin theo, ‘Phật Tổ phù hộ’.

Lại khiến cho Ngưu Hữu Đạo không phản bác được, mạng của yêu tinh kia là do đệ tử Phật môn nhặt về, lại được nghe phật pháp mà bước vào con đường tu hành, ai có thể nói đó không phải là do Phật Tổ phù hộ?

Mặc dù như thế, Ngưu Hữu Đạo sợ hắn kiêu ngạo, vẫn phải đả kích hắn, “Ngươi ít làm bộ ta đây, ngươi cho rằng ta không biết, thời gian ngươi cùng đám hòa thượng kia tụng kinh niệm phật còn nhiều hơn so với thời gian ngươi tu luyện nữa.”

Viên Phương cúi đầu, dùng chân khuấy động hòn đá nhỏ trên đất, “Niệm kinh tụng phật mới tu luyện nhanh được mà!”


Đối với tín ngưỡng của hắn, Ngưu Hữu Đạo cũng không có biện pháp chỉ trích nhiều cái gì, tách riêng ra là không rõ ràng, bèn đổi chủ đề, “Thông tri người ba phái, gọi người đi Tống quốc tiếp ứng quay trở về đi.”

Trước khi động thủ ở Bắc Châu, trước đó Lục Thánh Trung đã truyền tin tức về, nhờ bên này tới tiếp ứng, bên này lập tức bảo ba phái phái nhân thủ đi qua.

Bây giờ hiển nhiên là không cần đi tiếp ứng nữa, chỉ có thể bảo người đang trên đường đi trở về.

“Vâng!” Viên Phương đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Ngưu Hữu Đạo cũng đứng dậy, rời khỏi sơn cốc, lúc đi qua một chỗ trên sườn núi thì dừng chân, nhìn xuống vùng đất bằng bên dưới núi, có hơn 200 tên thiếu niên trên người cùng mặc một y phục vải màu xám, đứng xếp hàng thẳng tắp, chịu đựng ánh nắng mặt trời chiếu vào.

Viên Cương chắp tay sau lưng, đứng ở phía trước đội ngũ trông chừng, bốn người Phong, Lâm, Hỏa, Sơn thì ở trong đám thiếu niên, uốn nắn tư thế cho bọn hắn.

Trong lúc vô tình, Viên Phong nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đứng giữa sườn núi, bèn chạy đến trước mặt Viên Cương, chỉ chỉ ra phía sau hắn, không biết nói thứ gì, Viên Cương nhìn lại, thấy là Ngưu Hữu Đạo, lập tức quay người đi tới.

“Đạo gia!” Viên Cương tới gần lên tiếng chào hỏi.

Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói ngươi đã trở về được một thời gian rồi?”

Viên Cương: “Nghe được ngươi đang tu luyện, nên ta không có đi qua quấy rầy.”

Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía dưới núi, “Đây chính là người ngươi đưa tới sao?”

Viên Cương gật đầu, “Vốn định phân phối cho đám Đại Bổng bọn hắn, mỗi người quản lý 100 người, nhưng đi khắp nơi tìm kiếm, có thể là bởi vì thiếu dinh dưỡng, rất khó tìm hạt giống thích hợp, thà thiếu nhưng không ẩu, nên mỗi người chỉ nắm 80 người.”

Ngưu Hữu Đạo cười ha ha trêu: “Viên Phương rất có ý kiến đối với ngươi a, đã lải nhải với ta nhiều lần, ‘tố’ ngươi đang dạy những tiểu tử này tay nghề nấu nướng.”


Viên Cương: “Huấn luyện cường độ cao, dinh dưỡng không đủ là không được, những hòa thượng ở dưới tay hắn kia, nào là cất rượu, nào là tụng kinh, lại phục dịch ở bên người Đạo gia nữa, lại muốn bọn hắn đi chiếu cố thức ăn cho nhiều người như vậy nữa mà nói, căn bản làm không xuể, để bọn nó tự bảo hộ lấy bản thân cũng là nên làm. Hồi sau, ta bảo bọn nó khai khẩn đất hoang trồng trọt ở dưới hạ du nữa, lại làm cái trang trại chăn nuôi heo, đừng có lãng phí bã rượu, đưa cho ta, để ta cho heo ăn. Tin tưởng, không bao lâu sau, bọn nó liền có thể tự cung tự cấp.”

Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo co giật một chút, cười ha ha nói: “Ngươi thật đúng là, đi đến đâu cũng không quên trồng rau. Nghe nói, ngươi còn thường xuyên lên lớp dạy cho bon nó nữa?”

Viên Cương biết hắn lo lắng cái gì, “Ngươi yên tâm, hiện tại cũng chưa dạy cho bọn nó cái gì vượt qua mức hiểu biết ở bên này, mà sợ gây phiền toái, nhưng cả đám đều là hài tử trong những nhà cùng khổ, không được đi học, cho nên một chút kiến thức căn bản vẫn là phải dạy, quá ngu muội không tiện mang theo. Tối thiểu cũng phai biết chữ, ngay cả chữ cũng không biết sao đi ra ngoài được đúng không?”

Ngưu Hữu Đạo: “Biết cái miệng người rất dẻo mà, nhưng đừng chỉ cố bám lấy đám tiểu tử này thôi, cũng nên chú ý những thứ bên ngoài một chút, vạn nhất có việc gì cũng biết ứng đối. Còn có, phương diện thu thập chải vuốt tình báo ở phía Ngũ Lương sơn bên kia, ta cũng đã giao cho ngươi đó.”

Viên Cương gật đầu: “Yên tâm, chưa từng bỏ bê.”

“Ai, chính ngươi tự nắm chắc là được, cùng đi sang Ngũ Lương sơn bên kia nhìn thử chút đi.” Ngưu Hữu Đạo vỗ vỗ bả vai hắn, quay người đi.

Cũng có chút không biết nên nói Viên Cương cái gì, tại thế giới tu sĩ vi tôn này, làm mấy thứ linh ta linh tinh này làm gì cơ chứ? Thật đúng là, có tinh lực lại không đặt đúng chỗ mà.

Viên Cương quay về phía dưới núi làm thủ thế, ra hiệu cho cả đám tự tập luyện, rồi quay người đi theo sau Ngưu Hữu Đạo.

Một chỗ trên vách núi, rất nhiều động quật được mở ra, chính là chỗ trú ngụ của Ngũ Lương sơn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Kim Sí bay ra bay vào.

Chưởng môn Ngũ Lương sơn Công Tôn Bố ra nghênh tiếp, Ngưu Hữu Đạo muốn tham quan một chút, Công Tôn Bố liền dẫn hắn đi vào tham quan.

Khu sinh hoạt tu luyện của bản phái không cần xem, Ngưu Hữu Đạo trọng điểm nhìn là khu vực xử lý phương diện tình báo.

Trong động quật, có mấy gian thạch thất dùng để đặt Kim Sí, Ngưu Hữu Đạo tra xét mớ Kim Sí đã tiêu tốn rất nhiều tiền để mua được, thỉnh thoảng có đệ tử Ngũ Lương sơn tiến đến gửi tin tức đi.

Tin tức truyền đến thì lại cấp tốc được đưa đến một gian thạch thất khác, chuyên môn sao chép lại thành sự kiện, rồi lại chuyển tới một gian thạch thất khác để tiến hành chải vuốt phân loại cất giữ, dễ dàng cho tra cứu tìm đọc.

Viên Cương cũng có chỗ làm việc trong này, quá trình xử lý tin tức tình báo nơi này cũng là một tay Viên Cương định ra, hắn biết Ngưu Hữu Đạo muốn cái gì.

Sau khi cùng Công Tôn Bố ra khỏi sơn động, dừng bước ở ngoài động, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên cho hắn một câu, “Lục Thánh Trung ở tại Bắc Châu đã bị Thiệu Bình Ba bắt rồi, đã bán bên này. . .” Đem tình huống đại khái đã giản lược bớt nói lại, bởi vì có chút tình huống không cần thiết để cho bên này biết.

Công Tôn Bố nghe xong, mặt triệt để đen lại, trong môn ra một tên đệ tử liên tiếp phản bội như thế, để hắn làm sao chịu nổi.


“Ta phái người đi thanh lý môn hộ!” Công Tôn Bố oán hận lên tiếng.

Ngưu Hữu Đạo khoát tay áo, “Không cần phải như vậy, nhìn kỹ hẵng nói, huống chi Bắc Châu bên kia có Đại Thiền sơn ở đó, Ngũ Lương sơn ngươi cũng không làm gì được người ta, chạy tới cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Báo cho ngươi biết một tiếng, chỉ là để cho lòng ngươi nắm rõ thôi, chuyện này tạm thời đừng cho những người khác biết, ta muốn quan sát tình huống đã.”

“..Đạo gia, gia có gia pháp, môn có môn quy!” Công Tôn Bố nhắc nhở một tiếng.

Người bên này đều xưng hô Ngưu Hữu Đạo là ‘Đạo gia’, Ngũ Lương sơn phụ thuộc người ta, xưng hô khác người bên này tựa hồ cũng không quá phù hợp, nên hắn cũng học theo sửa lại cách gọi, chỉ là tuổi đã rất cao lại đi gọi người ta ‘Đạo gia’, luôn cảm giác có chút là lạ, cảm giác có chút ngượng mồm.

“Môn quy cũng là vì tốt cho môn phái, chỉ cần có lợi cho Ngũ Lương sơn, cớ sao không làm?” Ngưu Hữu Đạo hỏi lại.

Công Tôn Bố trầm mặc.

Đúng lúc này, lại thấy Hắc Mẫu Đơn bay lượn đến, bước nhanh tới bẩm báo: “Đạo gia, mấy người Vương gia tới, muốn gặp ngài.”

Ngưu Hữu Đạo lúc này bèn cáo từ, nhanh chóng rời đi, không nên để cho Thương Triều Tông đợi lâu.

Đám người Thương Triều Tông dừng bước ở gần chỗ đám tiểu tử thủ hạ của Viên Cương huấn luyện.

Một đám tiểu tử đang còn chạy vượt chướng ngại vật, nhảy qua tường cao, nhảy vào hố sâu rồi lại leo ra, chạy qua cầu độc mộc, nằm bò sát trên mặt đất chui qua bên dưới tấm lưới.

Mông Sơn Minh cũng tới, ngồi ở trên xe lăn, nhìn chằm chằm tình hình huấn luyện trên sân, thần sắc dần dần tỏ ra ngưng trọng.

Trong ánh mắt Thương Triều Tông cũng tỏ ra cực kỳ chú ý.

Hai vị thống lĩnh xuất thân quân đội tựa hồ cũng đã nhìn ra chút manh mối.

Lam Nhược Đình và Thương Thục Thanh còn tốt, trên thực tế, nguyên nhân có thể làm cho Mông Sơn Minh ngồi xe lăn chạy tới đây, cũng là bởi vì nghe Thương Thục Thanh ở bên này về nói, nói Viên Cương đem một đám thiếu niên về, tựa hồ cũng đang luyện binh, chỉ là không thao luyện đao thương, cũng không luyện tập trận pháp, phương pháp luyện binh tựa hồ có chút cổ quái.

Cái gì gọi là phương pháp cổ quái? Mông Sơn Minh bèn cố ý chạy tới xem thử.

(Thấy hay thì thả tim ngoài truyện nha bà con =) , )

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK