Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị lừa rồi! Trong nháy mắt Công Tôn Bố hoàn toàn không có cảm giác an toàn, hắn lắc mình rời đi, muốn trốn.

Cửa mật thất, Vân Cơ bỗng nhiên xuất hiện, hai người đối diện đụng vào nhau.

Ngay khi vừa đối mặt, Công Tôn Bố quá sợ hãi, chưa bao giờ hắn nghĩ rằng chênh lệch tu vi giữa mình và Vân Cơ lại xa đến thế, vừa hoa mắt, chưa hiểu chuyện gì đã bị bắt lại, bị áp tu vi xuống đẩy về.

“Ngồi đi!

Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu.

Công Tôn Bố như cha mẹ chết, vốn dĩ hắn còn nghĩ cho dù mình không phải là đối thủ của bên này, cũng có thể tạo ra động tĩnh đánh nhau, làm cho người bên ngoài thấy, vì vậy bên này sẽ sợ ném chuột vỡ mình, như vậy hắn có khả năng đàm phán, nào ngờ rằng mình nghĩ nhiều quá rồi, đối mặt với vị Đạo Gia này, hắn hoàn toàn không có chỗ trống nào để phản kháng.

Làm sao để trốn được chứ, Viên Cương bước vào, hắn cũng đứng ở bên ngoài cửa, bước vào lạnh lùng nhìn chằm chằm Công Tôn Bố.

Thấy hắn không có phản ứng, Vân Cơ ra tay đè hắn lại, như vậy Công Tôn Bố mới ngồi xuống.

Ngưu Hữu Đạo khẽ hất cằm ra hiệu, Viên Cương đi lên, dùng bút mực trải ra trước mặt Công Tôn Bố.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Viết thư cho Ngũ Lương Sơn đi, nói lý do biến mất, ta sẽ cho ngươi thống khoái. Ta cũng muốn tiết kiệm thời gian, mà ngươi cũng có thể đi nhẹ nhàng.

Công Tôn Bố biết đối phương muốn cái gì, muốn hắn viết ra nói mình là thám tử, như vậy việc trong Ngũ Lương Sơn có thể thuận lợi bàn giao hơn.

Nhưng sâu kiến còn ham sống, hắn không muốn chết dễ dàng như vậy, khó nhọc nói.

“Đạo Gia, ngài xem ta làm việc cho Mao Lư Sơn Trang nhiều năm như vậy, hãy cho ta một con đường sống đi!

Ngưu Hữu Đạo không mềm lòng, lắc đầu.

“Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, viết hay không viết cũng tùy ngươi thôi! Nhưng mà tốt xấu gì ngươi cũng là tôn sư của một môn phái, ta nghĩ ngươi nên để cho mình chút mặt mũi.

Nói xong hắn chậm rãi uống trà, không nhìn đối phương nữa, cực kỳ bình tĩnh.

Đợi uống hết chén trà nhỏ, hắn thả chén trà trong tay xuống, Viên Cương đập tay lên đầu vai Công Tôn Bố, muốn lôi hắn đi.

“Khoan đã.

Công Tôn Bố mạnh mẽ xua tay, trên mặt đắng chát, khó khăn nói.

“Ta viết.

Như vậy Viên Cương mới thả lòng tay, Công Tôn Bố từ từ vươn tay cầm bút, từ từ chấm mực châm chước dùng từ, cuối cùng đặt bút viết, sau khi viết được vài câu rải rác, hắn chậm rãi đặt bút xuống.

Quản Phương Nghi bước lên trước, cầm trang giấy lên, giở ra cho Ngưu Hữu Đạo nhìn.

Nội dung trên giấy ngược lại rất đơn giản, hắn nhận chính mình là thám tử Phiêu Miểu Các, cảm thấy thật xin lỗi trên dưới người Ngũ Lương Sơn, nên xấu hổ rời đi.

Đợi kiểm tra xong, chắc chắn rằng nội dung bên trong không có vấn đề gì, Ngưu Hữu Đạo hất cằm nhìn Công Tôn Bố.

“Uống trà!

Quản Phương Nghi cất di chúc rời đi.

Công Tôn Bố nhìn chằm chằm chén trà trước mắt, cười khổ vươn tay, ngẩng đầu bưng chén trà lên, uống cạn một hơi, nuốt luôn cả mấy lá trà trong chén, nhìn người đối diện.

“Đạo Gia, không phải ngươi đã gặp nạn sao? Vì sao…

Viên Cương ở bên cạnh bỗng nhiên ra tay, bóp cổ hắn, vặn một cái, tiếng răng rắc vang giòn vang lên.

Khuôn mặt Công Tôn Bố quay về phía sau, hắn mở to hai mắt, cũng không nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo nữa, máu tươi chảy tí tách từ trong miệng ra.

Trước khi chết, hắn còn muốn giải đáp sự nghi ngờ trong lòng, nhưng Viên Cương không cho hắn cơ hội đó, vì Viên Cương căm ghét nhất là kẻ phản bội.

Ngã ầm xuống, Vân Cơ bước lên kéo Công Tôn Bố đang co giật ra, trực tiếp kéo đi xử lý, đi chôn.

Ngưu Hữu Đạo giống như không nhìn thấy gì cả, ngay cả mắt cũng không nháy một chút, từ từ châm cho mình một chén trà.

“Hồng Nương, đi xử lý đi.

Quản Phương Nghi gật nhẹ đầu, cứ vậy mà rời đi.

Công Tôn Bố không ở đây, bên Ngũ Lương Sơn phải có người ra mặt ổn định, không thể nào từ bỏ mạng lưới tình báo kinh doanh nhiều năm như vậy được. Mà Công Tôn Bố là một trong những thám tử Phiêu Miểu Các sống sót lại chết đi, những thám tử mà Lữ Vô Song để cho Hoắc Không giữ lại ở những quốc gia khác cũng không cần giữ nữa.

Nói các khác, nếu đã lộ ra, kết quả chỉ có trốn hoặc chết, nếu không chỉ một mình Công Tôn Bố xảy ra chuyện, thì sẽ làm cho người khác nghi ngờ.

Giao việc xong, kế hoặc của Quản Phương Nghi có thể chấp hành ngay, dù sao năng lực xử lý chuyện lớn của nàng không phải là nói việc, Hồng Nương Tề Kinh nổi tiếng khéo léo không phải là nói suông, muốn xử lý việc này không có vấn đề.

Sau khi uống hết trà, Ngưu Hữu Đạo cũng mất hết hứng thú, hắn không muốn hạ sát thủ với người bên cạnh mình, nhưng lòng người khó ngờ, giống như hắn không thể làm cho người bên cạnh không có tâm tư khác, thời gian dài không tránh được có lúc phải đối mặt…

Quản Phương Nghi triệu tập cao tầng Ngũ Lương Sơn gặp mặt, nói rằng Công Tôn Bố để lại một lá thư rồi trốn.

Cao tầng Ngũ Lương Sơn nhìn thấy thư, không biết nên nói gì cho phải, chẳng ai ngờ người hôm qua còn điều tra xem ai là thám tử Phiêu Miểu Các, mà hôm nay lại nói mình là tai mắt của Phiêu Miểu Các hết.

Chuyện này quá rõ ràng, bên Tử Kim Động đã biết thám tử kia là ai, chưởng môn biết sớm hay muộn gì cũng không giấu được, nên đã trốn.

Chưởng môn không có ở đây, mọi chuyện trong Ngũ Lương Sơn cũng không thể bỏ mặc được, vì đây cũng là nơi dừng chân của mọi người.

Quản Phương Nghi thương nghị với cao tầng về chức vụ, tất cả các chưởng lão đều phải chia ra phụ trách một phần, tạm thời không nhắc đến chuyện lập chưởng môn mới, bây giờ chưởng môn không rõ tung tích, ai cũng không muốn nhảy ra tranh đoạt chức vị này.

Mà đây cũng là ý của Ngưu Hữu Đạo, cứ kéo dài trước đi, kéo được càng lâu, bên mình càng có lợi, mỗi trưởng lão đã quản lý được một phần việc nên sẽ không dễ dàng giao quyền, cục diện cũng được cố định xuống.

Bởi vì Ngưu Hữu Đạo không mong rằng chỉ một người trong Ngũ Lương Sơn hay là môn phái, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì có thể rời khỏi Mao Lư Sơn Trang ngay, Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội này để cải cách và chỉnh đốn lại, hoàn toàn sửa đổi Ngũ Lương Sơn.

Ngưu Hữu Đạo hiểu rất rõ ràng, thân là người cầm lái, khống chế một người bên cạnh khác rất nhiều so với việc khống chế một tổ chức khổng lồ.

Cũng bắt đầu từ hôm nay, bên ngoài Ngũ Lương Sơn vẫn là một môn phái, nhưng trên thực tế đã mất đi tính chất của một môn phái, toàn diện tiến hoá thành một tổ chức tình báo. Tử bây giờ không có chưởng môn, trong môn phái chia ra, được Mao Lư Sơn Trang trực tiếp lãnh đạo.

Từ đây, Ngũ Lương Sơn chỉ là cái tên của tổ chức tình báo của Mao Lư Sơn Trang mà thôi.

...

Trên một ngọn núi lửa, khắp nơi là đá nâu lỗ thủng, cũng chính là nơi luyện khí của Khí Vân Tông.

Xung quanh núi lửa có núi non kỳ tú xanh tươi um tùm, đài các lầu son nối liền không dứt, đó cũng là chỗ ở của tông môn Khí Vân Tông.

Trong nghị sự điện tông môn, được nghe bẩm báo, Thái Thúc Phi Hoa kinh ngạc không thôi.

“Vì sao vẫn còn phát hiện thám tử Phiêu Miểu Các chứ? Chẳng lẽ vẫn chưa xong sao?

Đệ tử trả lời.

“Không biết là do ai mật cáo, nghe môn phái kia nói, thám tử kia đã chạy. Bây giờ Phiêu Miểu Các đang nghi ngờ Khí Vân Tông chúng ta tiết lộ thân phận thám tử.

Thái Thúc Phi Hoa tức giận.

“Nói bậy! Hoắc Không cho chúng ta danh sách thám tử ẩn núp, không phải chúng ta đã nộp lên cho Phiêu Miểu Các rồi sao? Trên danh sách không có người này, mắc mớ gì đến chúng ta?

Hắn nhận được tông môn đưa tin, biết Phiêu Miểu Các lại phái người đến tra hỏi việc này, vì vậy mới khẩn cấp chạy từ hoàng cung Tấn Quốc đến đây.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói ngăn cản.

“Các vị, để cho ta thông báo trước.

Hai người trong điện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có hơn mười người đi đến, trực tiếp tránh đệ tử bên ngoài đi vào, phần lớn đều mặc quần áo của Phiêu Miểu Các, chỉ có hai người đi đầu không mặc.

Người đi đầu mở đường, Thái Thúc Phi Hoa biết, chính là trưởng lão Hắc Thạch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK