Ngưu Hữu Đạo: "Mùi son phấn trên người ngươi quá nồngm mũi của ta chịu không được!"
" Bớt đi!" Quản Phương Nghi duỗi tay ra: "Lệnh bài kia đưa ta xem xem."
Ngưu Hữu Đạo giả vờ hồ đồ: "Lệnh bài gì!"
Quản Phương Nghi lập tức đưa tay nắm lấy tay áo mà hắn cất giấu lệnh bài.
Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng vung tay tránh, cả người Quản Phương Nghi nhào tới, ôm lấy hắn, đè ép hắn, cạy cánh tay đó của hắn ra.
Đối với Quản Phương Nghi mà nói, đồ vật có thể ở trên người hắn, xin hỏi đàng hoàng không được, nhưng lại có thể miễn cưỡng cướp đoạt.
"Đừng cướp, ta cho ngươi xem." Ngưu Hữu Đạo vẻ mặt buồn bực dưới bộ nực đầy đặn của bà ta không ngừng ô ô, cái cánh tay kia vươn ta ngoài cửa xe đung đưa.
Quản Phương Nghi cũng ý thức được sự khiếm nhã ở phần ngực, nhanh chóng rút trở về, mắng: "Chiếm tiện nghi của lão nương!"
Ngưu Hữu Đạo muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là quên đi, lười tranh cãi với nữ nhân này làm gì, móc ra lệnh bài trong tay áo ném cho bà ta.
Quản Phương Nghi nhận lấy lệnh bài cầm trên tay lật xem một hồi, xem không hiểu, hỏi: "Đây là lệnh bài gì?"
"Ta làm sao biết được?"
"Ngươi không nói phải không? Được, lệnh bài này ta giữ giùm ngươi!"
"Được!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu, vẻ mặt cổ quái nói: "Lệnh bài này là do ngươ chủ động đề nghị giữ giúp ta, ta không ép ngươi!"
Vẻ mặt Quản Phương Nghi nhất thời cảnh giác, lật xem lệnh bài trên tay thêm một lần nữa, chợt tiện tay ném trở về: "Ai mà thèm chứ."
Từ từ cất lệnh bài trở về, Ngưu Hữu Đạo đung đưa trong xe nhắm mắt dưỡng thần...
Bờ biển, trời tờ mờ sáng.
Ba chiếc thuyền lớn dừng sát bên bờ, cuối cùng mấy chục con chiến mã đuổi kịp thuyền, lập tức có người dỡ bỏ cầu gỗ.
Sau khi tất cả mọi người trèo lên thuyền, bên cạnh thuyền có một hàng người đứng, giơ lên sào trúc, cùng nhau chống lên bờ dùng lực, ba chiếc thuyền chậm rãi rời xa bờ.
Cách buồm nhanh chóng được kéo lên, một loạt mái cheò hai bên thuyền lớn chìa ra chuẩn bị cùng nhau chèo, thuyền từ từ đi ra biển lớn.
Trên bãi đá ngầm bên bờ biển, có ba người che đấu bồng đen đứng đó, người cầm đầu chính là Tô Chiếu.
Đưa mắt nhìn tất cả chiến mã thuận lợi lên thuyền, đưa mắt nhìn ba chiếc thuyền lớn cuối cùng thuận lợi xuất phát, Tô Chiếu cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mãi cho đến khi ba chiếc thuyền lớn trở thành điểm đen trên biển lớn, Tô Chiếu quay người nhìn về phía mặt trời đã mọc lên nơi chân trời, giơ tay lên một cái.
Hai người ở trái phải phi thân lên, đáp xuống chỗ chiến mã lên thuyền, thi phép dẹp tan vết tích lộn xộn trên mặt đất...
Phù Phương Viên, một con Kim Sí hạ cánh, không bao lâu, Thẩm Thu bước đi vội vàng vào bên trong nhà, một phong mật thư đưa đến tay Ngưu Hữu Đạo.
Sau khi cầm mật thư xem qua, Ngưu Hữu Đạo chầm chậm từ trong nhà đi ra, đứng ở dưới mái hiên, híp mắt trông về phía xa...
Phủ thứ sử Bắc Châu, một đám quan viên ở trong điện vây quanh Thiệu Bình Ba nghe chỉ thị.
Thiệu Tam Tỉnh đi đến cửa điện chờ, đợi đến khi đám quan viên tản đi, ông mới nhanh chân bước tới quay người lật xem công văn trên bàn ở bên cạnh Thiệu Bình Ba, thấp giọng nói: "Đại công tử, Tô tiểu thư gửi thư đến, ba vạn chiến mã của thanh niên trai tráng chính trực, trong đó có một ngàn con ngựa cái, đã thuận lợi sắp xếp lên thuyền rời khỏi nội cảnh nước Tề, Tô tiểu thư xin bên phía chúng ta làm tốt công tác chuẩn bị tiếp ứng!"
Thiệu Bình Ba đang cúi đầu xem đồ đột nhiên quay đầu, vỗ tay, tinh thần phấn chấn nói: "Tốt! Quá tốt rồi!"
Đồ vật cũng ném xuống không xem nữa, hưng phấn đến đi tới đi lui trong điện, khó khắn lắm mới ổn định lại tâm tình, giơ tay gọi Thiệu Tam Tỉnh tới, thấp giọng nói: "Lập tức đưa tin cho Chiếu tỷ, nói với nàng, cần phải làm việc theo ước định đã định sẵn, bên phía bên này của chúng ta phải luôn giữ liên lạc với bên đội thuyền, bảo với đội thuyền vận chuyển nửa ngày liên lạc với ta một lần, vị trí đại khái của đội thuyền mỗi ngày ta đều phải nắm chắc!"
"Vâng!" Thiệu Tam Tỉnh gật đầu đáp lại.
"Còn có, đường thủy bên phía nước Hàn kia lại kiểm tra kỹ một lần cho ta, không cho phép có bất kỳ sai sót nào, phát hiện bất cứ dị thường gì, không được phép che giấu, lập tức bẩm báo cho ta! Ai dám phá hoại đại sự của ta, ta tru di cửu tộc của kẻ đó!"
"Vâng!" Thiều Tam Tỉnh chắp tay lĩnh mệnh rời khỏi.
Trong điện trống rỗng, Thiệu Bình Ba chợt giang hai cánh tay, nhắm mắt ngửa mặt lên trời, thần thái trên mặt giống như say sưa uống rượu ngon...
Bên trong hoàng cung Tề kinh, Bộ Tầm cất bước đi vào trong ngự thư phòng, phất tay tỏ ý một chút, hai tên thái giám bên trong khom người lui lại, tiếp đó xoay người rời khỏi ngự thư phòng.
Bộ Tầm đi đến bên cạnh ngự án, đợi đến khi Hạo Vân Đồ viết xong đồ trên tay gác bút xong, mới nói: "Bệ hạ, bên phía Kim Vương phủ kia xảy ra chút chuyện, tu sĩ trong hội ở kinh thành dẫn đến không ít kinh động!"
Hạo Vân Đồ nghiêng đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn, đợi lời nói phía sau của ông ta.
Bộ Tầm khom người, tiếp tục nói: " Tên Ngụy Trừ thủ hạ của Kim Vương, hôm qua sau khi rời kinh, ở trên đường gặp phải phục kích, bị người giết rồi!"
Hạo Vân Đồ híp mắt hỏi: "Ai cả gan như vậy, dám động đến trên đầu của con trai của trẫm, là người của tam đại phái làm hay sao?"
Bộ Tầm biết ẩn ý trong lời nói của ông, đáp lại: "Trước mắt không rõ tình hình, không biết hung thủ là ai, Kim Vương phẫn nộ, đã tìm người của tam đại phái đề nghị giúp đỡ tra ra hung thủ, lão nô ở đây cũng tra rồi, xin Hiệu Sự Đài giúp đỡ lùng bắt hung thủ!"
Hạo Vân Đồ lạnh như băng nói ra một chữ: "Tra!"
Phù Phương Viện, dưới bóng cây, trên ghế nằm, Ngưu Hữu Đạo nghiêng người co ro, dường như đang ngủ mê.
Quản Phương Nghi phe phẩy quạt tròn chậm rãi đi đến phía trước xem, hơi giật mình.
Bà ta không biết có phải là ảo giác hay không, người cuộn tròn trên ghế nằm trước mắt, hình như cảm thấy rất lạnh, dường như mang đến cho người khác cảm giác không nơi nương tựa.
Loại cảm giác này, bà ta xúc cảm rất sâu, là một loại cô độc, nhiều năm như vậy, bà ta tuy rằng thân ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng loại cảm giác này vẫn luôn như hình với bóng, khi bà ta một mình thường hay co ro như vậy.
Người nằm trên ghế trước mắt, trong an bình trầm tĩnh dường như còn lộ ra một cỗ ý vị mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.
"Có việc?" Ngưu Hữu Đạo đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên hỏi một tiếng nhàn nhạt.
Quản Phương Nghi nhấc chân đá đá chân của hắn: "Làm gì, giữa ban ngày ở đây giả chết, đứng dậy!"
Ngưu Hữu Đạo cười, lật người, giang tứ chi ra, duỗi người một cái, thân thể ưỡn lên, mở mắt ngồi dậy.
Quản Phương Nghi nhấc chân câu ghế ngồi tròn ở một bên tới, hai tay vuốt phía sau váy ngồi xuống, hai chân bắt chéo vênh lên nói: "Ngụy Trừ chết rồi, có lẽ là người Lệnh Hồ Thu tìm đắc thủ rồi!"
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn chằm chằm bà ta: "Ngươi làm sao biết được?"
Quản Phương Nghi: "Tin tức tu sĩ trong hội phía kinh thành truyền ra rồi, nói là hôm qua lúc Ngụy Trừ rời kinh, trên đường bị ám sát bỏ mình, chuyện này huyên náo rất xôn xao!"
"Xôn xao?" Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, hỏi: "Loại chuyện này, chẳng lẽ thích khách còn có thể nói với bên ngoài hay sao? Hay là nói có người sau khi thoát hiểm nói với bên ngoài?"
Quản Phương Nghi: "Nghe nói tin tức là do động tĩnh bên phía tam đại phái gây nên, sau khi Ngụy Trừ xảy ra chuyện, Kim Vương tìm người của tam đại phái tra tìm hung thủ."
Ngưu Hữu Đạo à một tiếng, nghi ngờ mới biến mất, thì thầm trong miệng một tiếng: "Chuyện hôm qua, Lệnh Hồ Thu sao còn chưa tới?"
Quản Phương Nghi lại nói: "Còn có, Anh Vương xuất kinh rồi, mục tiêu một nhà bốn người đi theo."
Ngưu Hữu Đạo lập tức tinh thần tỉnh táo: "Nhanh như vậy? Xác nhận chưa?"
Quản Phương Nghi: "Xác nhận rồi, bên phía Anh Vương phái người qua đây thông báo, nhận được tin tức, ta cũng lập tức cho người dò la kiểm chứng rồi, hôm qua trên triều đình, đột nhiên có người đả kích trong hoàng tộc có người tự mình buôn lậu chiến mã ra nước ngoài, Tây Viên Đại Vương tiếp quản sự vật hoàng tộc phản biện, hai bên nháo nhào một đoàn, sau có đại thần kiến nghị Anh Vương thanh tra sản nghiệp của hoàng tộc ở các nơi. Lời khước từ của Anh Vương không thể thoái thác, việc phải làm cuối cùng vẫn là rơi lên đầu của Anh Vương, sau đó Anh Vương ở bên phía Tây Viện Đại Vương chọn vài người thích hợp, mục tiêu ở ngay trong đó, sáng nay xuất phát."