Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốp! Bốp! Gương mặt Hồng Tụ, Hồng Phất hiện lên dấu bàn tay đỏ tươi.

Hai cô gái vẫn giữ chặt cái mền không dám buông, có thể nói là cắn răng chịu đựng cái tát.

Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc. Tại sao lại động tay luôn vậy?

Hồng Phất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, tức giận nói: “Quản Phương Nghi, ngươi đừng có quá đáng!”

Quản Phương Nghi cười nhạt: “Hai ả tiện nhân không biết xấu hổ, dám dụ dỗ người đàn ông của ta, còn nói ta quá đáng?”

Hồng Phất đối chọi lại: “Nếu luận mất mặt, chúng ta không bằng ngươi. Chúng ta làm sao có thể so sánh bản lãnh dụ dỗ đàn ông của ngươi được. Ai mới là tiện nhân, chắc mọi người đều biết! Hơn nữa, chúng ta không có dụ dỗ Đạo gia, là Đạo gia ép buộc chúng ta!”

Ngưu Hữu Đạo im lặng. Là ta ép buộc?

Quản Phương Nghi cười ha hả: “Xảo ngôn! Được, để ta gọi mọi người đến nhìn xem cái gì mới gọi là tiện nhân!” Bà ta làm bộ muốn kéo cái mền che thân của hai người.

Hai cô gái lại bị dọa. Trong tình huống này, nếu các nàng buông tay, sợ rằng xuân quang sẽ lộ ra hết.

Cũng may Ngưu Hữu Đạo bước đến, kéo Quản Phương Nghi xuống: “Đừng làm rộn nữa!”

“Thả ta ra!” Quản Phương Nghi quay đầu, giận dữ mắng to.

Ngưu Hữu Đạo ra hiệu hai cô gái đang nằm trên giường nhanh chóng mặc quần áo lại, sau đó cứng rắng kéo Quản Phương Nghi ra cửa.

Ra đến bên ngoài, Quản Phương Nghi không vùng vẫy nữa, Ngưu Hữu Đạo cũng buông bà ta ra.

Ánh mắt đám người Hứa lão lục nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.

Quản Phương Nghi quay lại nhìn vào căn phòng, lớn tiếng nói: “Phù Phương Viên là nhà của ta, không dung người ngoài ở đây giương oai. Các ngươi nghe cho kỹ, lập tức đuổi hai ả tiện nhân không biết xấu hổ kia ra ngoài. Sau này không cho phép hai ả tiến vào Phù Phương Viên ta nửa bước!”

Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh. Vừa rồi hắn còn tưởng bà ta ăn dấm chua là thật, ai ngờ bà ta làm vậy chính là muốn loại trừ mối nguy hiểm bên cạnh ra khỏi Phù Phương Viên.

Dứt lời, Quản Phương Nghi quay sang nhìn Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng nói: “Ngươi còn không đi, hay là chờ người ta tìm ngươi cầu tình, mong ngươi giữ lại hay sao?” Dứt lời, bà ta quay người bước đi.

Ngưu Hữu Đạo lật đật đi theo.

Không bao lâu sau, Hồng Tụ, Hồng Phất từ trong viện bước ra, bị đám người Hứa lão lục áp giải ra ngoài.

Bọn họ không cho hai nàng thời gian chỉnh đốn lại trang phục. Lúc này, hai nàng cũng không còn mặt mũi để nhìn người khác, dùng tóc tai bù xù của mình để che lại.

Sau khi thu dọn hành lý xong, bọn họ chỉ kịp mang theo chiếc lồng Kim Sí.

Tâm trạng của hai cô gái lúc này có thể nói là đủ loại cảm giác. Bọn họ chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày này trong cuộc đời bọn họ, bị người ta dùng phương thức như vậy đuổi ra ngoài.

Cái gì gọi là ăn trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo? Vừa nhớ đến cảnh tượng dây dưa trước đó với Ngưu Hữu Đạo, những hành động mà tên khốn đó đã làm khiến cho hai người nghĩ lại mà kinh!

Nhưng như vậy vẫn còn chưa tính là gì. Kế hoạch của hai người đã bị phá vỡ, bị người ta nhìn thấy, đây mới là chuyện mất mặt nhất. Hai nàng thật sự khắc cốt ghi tâm cảnh tượng kinh hồn lúc đó, cả đời này không quên được!

Các nàng nghĩ không ra, dựa vào thực lực bên trên, bọn họ đã dụ được Quản Phương Nghi ra ngoài, nhưng tại sao lại không giữ được bà ta?

Sự tình loạn đến nước này, các nàng không biết phải bàn giao với bên trên như thế nào, lại càng không biết nên đối mặt và giải thích với Lệnh Hồ Thu ra sao.

Trong lòng hai cô gái tràn ngập sự sợ hãi và xấu hổ, muốn tìm sợi dây treo cổ cho rồi.

Thẩm Thu ở bên cạnh ngẩn ra nhìn, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

Ẩn thân trong lầu các, Quản Phương Nghi và Ngưu Hữu Đạo đứng bên cạnh cửa sổ đưa mắt nhìn Hồng Tụ và Hồng Phất bị đuổi đi.

“Ta làm như vậy, sẽ không làm hỏng việc tốt của ngươi chứ?” Chậm rãi đong đưa cây quạt, Quản Phương Nghi hỏi một câu.

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không đâu. Cho dù Lệnh Hồ Thu có trở mặt với ta, ta cũng phải nhẫn. Ngươi làm không sai. Lần này, chỉ cần ta tiếp tục tỏ ý ở lì Tề kinh không đi, bọn họ không muốn ra tay với Ngụy Trừ cũng không được.”

Quản Phương Nghi khó hiểu hỏi: “Trên người ngươi rốt cuộc có thứ gì đáng cho Hiểu Nguyệt các và Lệnh Hồ Thu phải kiên nhẫn đến như vậy?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Không phải bọn họ kiên nhẫn mà là ta không cho bọn họ cơ hội ra tay. Cho dù có kiên nhẫn, Kim vương nhúng tay vào như vậy, làm đảo loạn cục diện của bọn họ, sự kiên nhẫn của bọn họ cũng sẽ chấm dứt. Ngụy Trừ không chết, ta không cách nào rời khỏi Tề kinh. Đến lúc đó, chẳng những Ngụy Trừ muốn đối phó ta, ngay cả Hiểu Nguyệt các cũng sẽ dùng sức mạnh với ta!”

Quản Phương Nghi cau mày nói: “Nếu nói như vậy, cho dù Ngụy Trừ chết, Hiểu Nguyệt các cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Giải quyết Ngụy Trừ cũng chỉ vì muốn dụ ngươi ra khỏi Tề kinh, sau đó tiện xuống tay với ngươi!”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhưng ít ra ta không phải đối mặt với kẻ thù hai bên, cũng chỉ đấu với một bên mà thôi.”

Quản Phương Nghi vỗ vỗ đầu cây quạt: “Ta không chơi việc này đâu, tự ngươi chơi đi, lão nương phụng bồi không nổi!”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, cũng không để ý đến. Có một số việc, không phải nói ai chơi hay không chơi là được.

Hắn cũng đâu muốn chơi đâu. Trước kia, mấy người kia cũng đâu vì hắn nói không chơi mà không tìm hắn gây rắc rối chứ?

Hắn liền nói tránh đi: “Hiểu Nguyệt các bỏ ra tâm tư lớn như vậy dụ ngươi ra ngoài, tất nhiên không thể không có sự chuẩn bị. Ngươi làm thế nào thoát khỏi tay bọn họ vậy?”

Hắn thật sự cảm thấy kinh ngạc về việc này. Nhớ lại lời Hứa lão lục nói, hắn hoài nghi người phụ nữ này thâm tàng bất lộ.

Quản Phương Nghi không muốn hắn biết rõ nội tình của mình, liền lảng sang chuyện khác: ‘Ta làm thế nào thoát thân không quan trọng, quan trọng là đã tạo cơ hội cho ngươi phong lưu khoái hoạt, lại còn giúp ngươi giải quyết phiền phức. Tư vị của hai chị em song sinh kia không tệ chứ?”

Ngưu Hữu Đạo dở khóc dở cười: “Ngươi làm như ta muốn lắm vậy? Ta đây không phải gặp dịp thì chơi sao?”

Quản Phương Nghi cười ha hả: “Nhưng ngươi không khỏi làm quá giống đi.”

Ngưu Hữu Đạo giang hai tay: “Ta không làm giống như thật thì có thể làm thế nào? Vì sao bọn họ lại định dùng sắc dụ với ta? Bọn họ chủ động dẫn dụ ta, chẳng lẽ ta đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên nghiêm chỉnh, ngồi nói chuyện đứng đắn với bọn họ? Ta cũng chỉ có thể đùa giả làm thật!”

“Cất tay vô!” Quản Phương Nghi dùng quạt tròn ngăn cản hắn duỗi tay ra, gương mặt ghét bỏ: “Đừng cho là mắt ta bị mù. Làm sao mà ta không biết móng vuốt chó này của ngươi đã sờ qua cái gì. Ngươi không rửa sạch thì đừng duỗi ra trước mặt ta. Nếu không tắm sạch sẽ, đêm nay cũng đừng hòng ngủ ở phòng ta!”

Ngưu Hữu Đạo lập tức lúng túng, cười khan: “Hai người bọn họ đều không có ở đây, đêm nay ta không đến chỗ ngươi làm gì.”

“Này, lời này của ngươi sao có mùi qua cầu rút ván thế.”

“Làm gì mà qua cầu rút ván. Chẳng qua là, có thể không quấy rầy thì tận lực không quấy rầy. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đúng là không tiện.”

“Sai, cô nam quả nữ ở chung một phòng mới tiện.”

“Ngươi đấy, miệng chẳng bao giờ tha cho người khác.”

“Được rồi, đùa với ngươi thôi. Ngươi tưởng ta thích ở chung với ngươi lắm sao, hại lão nương đây tắm rửa thay quần áo không tiện gì cả. Đúng rồi, ngươi nhớ lời ngươi đã nói đấy nhé, đừng có mà lật lọng. Khi nào Lệnh Hồ Thu trở về, ngươi cũng đừng chui vào phòng của ta.” Quản Phương Nghi nói xong, đong đưa cây quạt tròn, ung dung rời đi.

Ngưu Hữu Đạo đứng im tại chỗ, mắt trợn tròn. Đúng vậy, Hồng Tụ và Hồng Phất đi thôi, Lệnh Hồ Thu sẽ còn quay lại, nhất định sẽ ở lại bên cạnh hắn. hắn còn phải tiếp tục dựa dẫm Phù Phương Viên.

“Hồng Nương!” Ngưu Hữu Đạo kêu lên một tiếng, vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa ra khỏi lầu các, vừa lúc gặp phải Thẩm Thu: “Đạo gia, hình như Hồng Tụ và Hồng Phất bị đuổi ra ngoài!”

Haha! Quản Phương Nghi cười đến run cả người, vừa đi vừa châm chọc: “Thẩm Thu à, trong đó phải có nguyên nhân chứ. Ngươi hỏi Đạo gia của ngươi đấy, thú vị lắm!”

Ngưu Hữu Đạo trừng mắt nhìn Thẩm Thu: “Mù mà xem náo nhiệt làm gì, đi làm việc của ngươi đi.” Nói xong, hắn bỏ mặc Thẩm Thu đứng đó, nhanh chóng đuổi theo Quản Phương Nghi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK