Hắn không biết chuyện gì xảy ra.
Các Trưởng lão Hồ tộc đứng quan sát cũng ngây ra, cảm thấy ngoài ý muốn. Dựa vào thực lực của lão tộc trưởng, rõ ràng có thể giế t chết cái tên dám xâm nhập trọng địa của Hồ tộc, nhưng không biết vì sao lão tộc trưởng lại đột nhiên thu tay.
Lách mình rơi xuống đất, ngân hồ lắc lắc cái đuôi, chăm chú nhìn Ngưu Hữu Đạo đang cầm kiếm cảnh giác cao độ, chợt phát ra một giọng nữ rất uyển chuyển: “Ngươi là ai?”
Sau kích thứ nhất đánh tan kiếm cương của Ngưu Hữu Đạo, nó vẫn chưa phát hiện được điều gì. Nhưng sau khi đối kháng với kích thứ hai của hắn, nó đã nhận ra sự khác thường. Một kích toàn lực của nó lại không thể tác dụng hết toàn bộ lên người Ngưu Hữu Đạo.
Trong nháy mắt đó, nó có một cảm giác rất quen thuộc. Nó đã từng giao thủ qua công pháp tương tự.
Giao thủ một lần, nó đã phán đoán được chuẩn xác tu vi của Ngưu Hữu Đạo. Đợi bụi mù tản đi, nó nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo vẫn còn sức phản kháng. Dựa vào tu vi của đối phương, bị nó đánh một kích vẫn có thể chống đỡ, khiến cho nó xác nhận được cảm giác quen thuộc kia, và đó là nguyên nhân nó kịp thời thu tay lại.
Ngưu Hữu Đạo không rõ, cẩn thận trả lời: “Tại hạ Ngưu Hữu Đạo. Lần này ta đến đây, tuyệt không có ác ý, là quý tộc hiểu lầm thôi. Ta đến là muốn kết giao bằng hữu với Hồ tộc.”
“Kết giao bằng hữu?” Ngân hồ hỏi ngược lại. “Ngươi có quan hệ như thế nào với Thương Tụng?”
“Thương Tụng?” Ngưu Hữu Đạo ngẩn người. Đột nhiên, chuyện nằm ngoài ý muốn của hắn lại xuất hiện. Hắn thấy ngân hồ đột nhiên lảo đảo, sau đó tứ chi mềm nhũn, hai mắt nhắm lại, ngã bịch xuống đất.
“A!” Trưởng lão Hồ tộc chung quanh kinh hô lên, vội vàng lao đến.
Ngưu Hữu Đạo vẫn đang cao độ cảnh giác, vì thế hắn luôn chú ý đến phản ứng của các Trưởng lão Hồ tộc. Khi ngân hồ ngã xuống, hắn phát hiện các Trưởng lão Hồ tộc rất lo lắng.
Lúc này, ánh mắt của hắn lóe lên, tốc độ phản ứng cũng không chậm, lách mình đến chỗ ngân hồ.
Hành động lần này có thể nói là mạo hiểm vô cùng. Ngân hồ đã hạ thủ lưu tình, hành động của hắn rất có thể sẽ chọc giận ngân hồ.
Nhưng hắn có phán đoán của hắn. Hắn cảm thấy ngân hồ hình như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc đang có vấn đề gì. Nếu không, nó sẽ không tỏ ra yếu ớt như vậy trước mặt hắn. Cộng thêm phản ứng của các Trưởng lão Hồ tộc, hắn lại càng quả quyết ra tay đoạt trước.
Giang hồ cưỡi ngựa, dám một mình đuổi đến đây, nếu không có can đảm lẫn quyết đoán, hắn không phải là Ngưu Hữu Đạo.
“Lớn mật!”
“Dừng tay!”
Các Trưởng lão tức giận kêu to, trong nháy mắt bao vây Ngưu Hữu Đạo, muốn giải vây cho ngân hồ.
Nhưng phản ứng của Ngưu Hữu Đạo quá nhanh, cộng thêm khoảng cách giữa hắn và ngân hồ khá gần. Sau khi phá giải được thế công bao quanh, một tay của hắn đã cướp được ngân hồ.
Địa cung thoáng chốc yên tĩnh trở lại. Bụi mù nhanh chóng tan đi, hắc hồ một lần nữa xuất hiện, cùng với các Trưởng lão bao vây Ngưu Hữu Đạo, sợ ném chuột vỡ bình.
Ngân hồ rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, một tay hắn cầm ngân hồ, một tay cầm kiếm chắn ngang cổ ngân hồ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ của nó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xung quanh, ý đang cảnh cáo, ai dám làm loạn thì cứ thử một chút.
Đám người Hồ tộc đều run lên. Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến sẽ có cảnh tượng này. Bọn họ không nghĩ đến lão tộc trưởng lại thu tay trước kẻ địch mà mình có thể gi ết chết, lại càng không nghĩ đến lá gan của Ngưu Hữu Đạo lại lớn như vậy, phản ứng quá nhanh. Biết rõ mình không phải là đối thủ của lão tộc trưởng mà còn dám mạo muội ra tay.
Ngay cả Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy ngạc nhiên. Mặc dù hắn đã tranh thủ cơ hội ra tay, nhưng phản ứng của ngân hồ quá không bình thường.
Ngân hồ nằm trong tay hắn, hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, hô hấp của ngân hồ rất đều, thi pháp kiểm tra cũng không thấy có bất kỳ tổn thương nào, giống như chỉ ngủ thiếp đi mà thôi. Con mẹ nó, đây là ý gì vậy? Hắn hoàn toàn không hiểu.
Hắc hồ phá vỡ sự yên tĩnh: ”Ngưu Hữu Đạo, ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo, ngươi hãy mau thả lão tộc trưởng của chúng ta ra.”
Nghe đối phương nói, Ngưu Hữu Đạo hơi nheo mắt. Từ giọng điệu của đối phương, hình như có biết hắn. Chuyện gì xảy ra vậy? Hắn hỏi: “Lão tộc trưởng của các ngươi sống hay chết, tất cả dựa vào thái độ của các ngươi. Nếu không, chúng ta không dễ nói chuyện đâu. Còn nếu phải chém giết, ta chỉ có thể phụng bồi.”
Hắc hồ cả giận nói: “Ngưu Hữu Đạo, ta đã biết tên của ngươi. Ta cũng tận mắt nhìn thấy ngươi gi ết chết người của Phiêu Miễu các. Nếu ngươi dám làm loạn với lão tộc trưởng chúng ta, Phiêu Miễu các sẽ biết ngay chuyện tốt mà ngươi làm. Đến lúc đó, Phiêu Miễu các sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Không biết nếu ta giao lão tộc trưởng cho Phiêu Miễu các, có thể được xem là đoái công chuộc tội hay không? Nếu cứ ép ta, ta sẽ thử một chút.”
Chính vào lúc này, hai con hồ ly màu xám khác xuất hiện ở cửa địa cung. Bọn chúng hóa thành hình người, là hai lão đầu mà Ngưu Hữu Đạo đã giao thủ trước đó.
Hai lão đầu dùng tay ôm ngực, gương mặt khổ sở, cơ thể run rẩy, bước đi có phần lảo đảo.
Ngưu Hữu Đạo liếc sang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
Hai lão đầu nhìn thấy ngân hồ trong tay Ngưu Hữu Đạo, giật nảy cả mình, dường như không nghĩ đến ngân hồ cũng không phải là đối thủ của hắn.
“Tộc trưởng, tại sao ngươi lại dẫn hắn đến cung của chúng ta?” Liêm Đao lão đầu kinh sợ không thôi, rõ ràng đang trách hắc hồ không nên đem người ngoài về hang ổ của mình.
Hắc hồ nghiến răng. Chính y cũng không nghĩ đến lại như vậy. Dẫn Ngưu Hữu Đạo đến hang ổ của mình chính là muốn lão tộc trưởng giết hắn. Ai ngờ... Y cũng biết lần này mình gây phiền phức rồi. Một khi để Ngưu Hữu Đạo chạy thoát, hang ổ của Hồ tộc sẽ bị bại lộ.
Dựa vào thực lực của cửu thánh, rất khó tiêu diệt bọn chúng trong đầm lầy. Nhưng nếu phát hiện ra hang ổ của bọn chúng, cửu thánh muốn lật tung hang ổ của bọn chúng cũng không thành vấn đề.
Sau việc này, sợ rằng phải tìm một chỗ khác để ở.
Bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó. Hắc hồ hỏi hai người: “Các ngươi bị thương như thế nào?”
Quỷ Đầu Đao lão đầu nói: “Chúng ta bị thương không nặng, nhưng...” Ông nhìn Ngưu Hữu Đạo, rồi quay sang nói với hắc hồ: “Chúng ta hình như bị trúng Càn Khôn chưởng.”
Chân mày Ngưu Hữu Đạo cau lại. Đối phương biết Càn Khôn chưởng. Nghĩ đến phản ứng và lời nói trước đó của ngân hồ có nhắc đến Thương Tụng, hắn hắn bắt đầu trầm tư.
Càn Khôn chuởng? Hắc hồ cảm thấy khó hiểu. Đủ loại dấu hiệu trước đó khiến cho y có chỗ hoài nghi. Có thể vây công kết trận của Hồ tộc, lại có thể tung hoành một cách thản nhiên bên dưới hoang trạch tử địa, không một cái nào là không tương xứng với người trong truyền thuyết kia. Bây giờ lại xuất hiện thêm Càn Khôn chưởng, cộng thêm vừa nãy chính miệng lão tộc trưởng nhắc đến tên người nọ.
Lão tộc trưởng biết người đó. Ngay cả lão tộc trưởng cũng đã nhắc đến, đủ để xác nhận hoài nghi của y.
Liêm Đao lão đầu bỗng nhiên ghé vào tai y, thấp giọng nhắc nhở: “Tộc trưởng, người này hình như có liên quan đến người trong truyền thuyết kia.”
Thấy hồ yêu nói nhỏ như thế, Ngưu Hữu Đạo đã hóa giải nguy cơ cân nhắc một chút, kiểm tra lại thương thế, ước lượng tình huống phát sinh ngoài ý muốn. Cho dù đánh không thắng, chỉ cần không xuất hiện cao thủ như ngân hồ nữa, hắn muốn thoát đi cũng không thành vấn đề.
Sau khi suy nghĩ, hắn đã đưa ra một quyết định cực kỳ trọng đại. Ngân hồ đang cầm trong tay đột nhiên ném ra ngoài, từ bỏ việc dùng ngân hồ làm con tin, trả ngân hồ lại cho Hồ tộc.
Đối tượng mà hắn ném chính là Tộc trưởng Yêu hồ tộc. Y làm sao mà không tiếp, vội giang hai tay ôm lấy ngân hồ.
Ngưu Hữu Đạo để ý phản ứng của ngân hồ, thấy ngân hồ vẫn không tỉnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng càng lúc càng cảm thấy kỳ quái, không biết ngân hồ đang bị chuyện gì.