Nhưng ông ta sẽ không nói như vậy, lắc đầu khuyên: “Bệ hạ, chuyện năm đó qua rồi không nói, vấn đề bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã có thành tựu. Lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo từ trên xuống dưới Nam châu quá lớn, ngay cả Đại Thiền Sơn khống chế Nam châu cũng không ép nổi hắn. Nếu đã không cách nào chiếm được Nam châu, ba Đại Phái cũng phải kiêng kỵ hắn mấy phần. Thủ đoạn của hắn rất cao minh. Không thấy hắn sở hữu bất luận một thế lực nào, nhưng lại qua mặt được tất cả. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại thì đã muộn rồi.”
“Bây giờ Nam châu và Kim châu nước Triệu liên kết với nhau. Ví dụ bọn họ liên thủ ứng đối đã diễn ra trước mắt. Nếu có vọng động gì, Kim châu sẽ không ngồi nhìn. Cộng thêm phía Bắc đang có đại quân nước Hàn áp cảnh, phía Đông có nước Tống nhìn chằm chằm. Lúc này, ba Đại Phái tuyệt không hy vọng lại nhìn thấy nội bộ nước Yến đại loạn. Bây giờ, ngay cả ba Đại Phái cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ với hắn. Chúng ta tìm ba Đại Phái, làm không tốt, bọn họ sẽ quay ngược truy trách bệ hạ, vì sao lại tự tiện phái người đi đánh lén Nam châu. Ba Đại Phái lo lắng sẽ trêu đại quân Nam châu tàn sát bốn phía. Một khi Kim châu bị cuốn vào, ba Đại Phái còn quản cái gì là Thượng Thanh tông hay không.”
Nghe xong, trong lòng Thương Kiến Hùng hơi thấp thỏm. Lần này, dù sao cũng là bắt ba Đại Phái phải làm việc, nếu chẳng may thất thủ thì không xong. Ông ta trầm ngâm một chút rồi nói: “Nếu Nam châu hưng binh, chắc chắn Đại Thiền Sơn sẽ không phối hợp chứ?”
Điền Vũ nói: “Theo lý thì sẽ không. Đại Thiền Sơn vừa mới đặt chân lên Nam châu, chân còn đứng chưa vững, không đến mức tự gây phiền phức cho mình. Nhưng với thế cục trước mắt, ba Đại Phái còn cầu nội bộ nước Yến yên ổn, không muốn cho kẻ địch bên ngoài có cơ hội nhảy vào.”
Thương Kiến Hùng nghiến răng nói: “Chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho Ngưu Hữu Đạo?”
Điền Vũ khổ sở nói: “Bệ hạ, tập trung thế lực mạnh như vậy còn không đánh vào được Mao Lư sơn trang. Chúng ta không nói đến gia tăng nhân thủ có thể đắc thủ hay không, nhưng bây giờ có tập trung, chỉ sợ không ai đồng ý tham gia nữa. Chi bằng chúng ta tạm thời dàn xếp ổn thỏa, về sau sẽ tìm cơ hội khác. Trước mắt còn chưa giết được hắn, thật sự không nên làm lớn chuyện. Nếu không, chúng ta không cách nào kết thúc được. Bệ hạ cũng không thể ăn nói với ba Đại Phái.”
Thương Kiến Hùng im lặng, thở ra một hơi.
Đúng lúc này, một Thái giám từ bên ngoài bước vào, dâng lên một tờ tin tình báo. Ca Miểu Thủy bước lên tiếp nhận, không dám xem trước, đưa sang cho Điền Vũ.
Tiếp nhận tin tình báo, sắc mặt Điền Vũ thay đổi, oán hận nói: “Tặc tử thật ghê tởm!”
Thương Kiến Hùng quét mắt nhìn sang: “Chuyện gì vậy?”
Điền Vũ đáp: “Ngưu tặc thật âm tàn. Hắn đã đem Chưởng môn và các vị cao tầng của Chân Linh viện và Phi Hoa các treo ngoài tường thành quận Thanh Sơn để thị chúng. Hắn đang có dã tâm muốn tiêu diệt hai phái. Đệ tử hai phái hướng bệ hạ cầu viện, xin bệ hạ nể tình cứu người hai phái đã vất vả!”
Còn có một câu ông ta chưa nói. Sự việc diễn ra như vậy, mọi người không phải đồ ngốc, ai chẳng biết hai phái là người bệ hạ phái đi?
Bệ hạ muốn cứu vãn chuyện đánh lén, Nam châu sẽ yêu cầu ba Đại Phái phải giải thích.
Bệ hạ không cứu, hoặc cứu không được, mặt mũi xem như mất hết.
Hắn đang công nhiên đánh vào mặt bệ hạ!
Ông ta không nói, Thương Kiến Hùng cũng hiểu, nghiêm mặt lên tiếng: “Quả nhân sẽ không buông tha cho tên tử tặc này!”
Ca Miểu Thủy ở bên cạnh nói: “Bệ hạ, người có thể hạ chỉ với Nam châu, dùng danh nghĩa thẩm vấn đòi người, trừ phi Nam châu muốn công khai kháng chỉ.”
Thương Kiến Hùng và Điền Vũ đều cau mày. Chuyện công nhiên kháng chỉ, Thượng Thanh tông làm còn ít sao? Đã bao nhiêu lần bệ hạ hạ chỉ yêu cầu Thương Triều Tông đến kinh thành báo cáo công việc. Ý chỉ vừa đến, Thương Triều Tông đã báo bệnh không đi. Ý chỉ vừa thu lại, bệnh liền khỏi, chết sống cũng không chịu đến kinh thành.
Thật ra là y không dám đến. Nếu đến, còn có thể trở về sao?
Nếu bây giờ đưa ra tiếp ý chỉ khác, không biết Thương Triều Tông bên kia sẽ bịa ra lý do gì nữa.
Điền Vũ gật đầu nói: “Mặc kệ có được hay không, lần này phải thử. Bệ hạ, trước mắt cũng chỉ có thể như thế, cũng không thể thấy chết không cứu. Nếu không, lòng người sẽ bị rét lạnh. Về sau, muốn tu sĩ bán mạng cho mình cũng khó.”
Thương Kiến Hùng nhắm mắt than thở: “Vậy thì viết ý chỉ đi.”
Đứa cháu trai của ông ta có thả người hay không, ông ta cũng không nắm chắc. Huống chi, đằng sau còn có Ngưu Hữu Đạo, đoán chừng còn phải nhìn sắc mặt của hắn nữa.
Trong lúc ý chỉ vừa phát ra ngoài chưa được bao lâu, mật báo khẩn cấp của Điệp Báo ti đã được đưa đến ngự thư phòng.
Đang đứng bên ngoài ngự thư phòng căn dặn Thái giám làm việc, sau khi xem qua mật báo, sắc mặt Điền Vũ bỗng thay đổi, khoát tay đuổi mấy tên Thái giám lui ra, rồi bước nhanh vào ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, Thương Kiến Hùng đang ngồi đằng sau án thư nói chuyện với Đại Tư Không Đồng Mạch.
Bất chấp, Điền Vũ chen vào nói: “Bệ hạ, Điệp Báo ti báo quân tình khẩn cấp. Đại quân đang rút lui từ Kim châu về Nam châu đột nhiên tập trung khẩn cấp, tăng tốc độ hành quân đến Định châu. Khi đến gần Định châu, nhân mã lại càng tập kết nhanh chóng hơn, thẳng đến biên cảnh Định châu.”
Đồng Mạch ngẩn cả người, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Thương Kiến Hùng đứng bật dậy, đoạt lấy quân tình cấp báo xem qua, sắc mặt chột dạ, nghiêm túc nói: “Nghiệt tử Thương Triều Tông muốn làm gì vậy?”
Đồng Mạch đưa tay nói: “Bệ hạ, có thể cho lão thần xem qua hay không?”
Thương Kiến Hùng tiện tay vứt cho ông ta, bắt đầu đi qua đi lại trong thư phòng, mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.
Sau khi Đồng Mạch xem xong, mặt nghiêm lại, tay cầm tờ giấy run run:”Chẳng lẽ Thương Triều Tông muốn tạo phản? Không đến mức đó chứ? Nếu nó dám làm loạn, ba Đại Phái sao có thể bỏ qua cho chúng. Bệ hạ, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không?”
Ông ta rõ ràng biết rồi còn cố hỏi. Ở chỗ này, ông ta cây lớn rễ sâu. Chỉ cần Thương Kiến Hùng có những cử động lén lút, nhất là làm ra chuyện lớn như vậy, căn bản chẳng gạt được mắt ông ta. Huống chi, Chân Linh viện và Phi Hoa các vốn nịnh bợ ông ta, trước khi ra tay, ông ta nhất định sẽ biết.
Ông ta cũng đã biết hành động đã thất bại. Những người còn sót lại của hai phái cầu xin ông ta, hy vọng ông ta có thể nói với bệ hạ vài câu để cứu người đang bị treo ngoài đầu tường.
Ông ta đến thư phòng của Thương Kiến Hùng chính là để thăm dò hư thực, có nhắc đến chuyện cứu người hay không là chuyện phía sau, ông ta muốn xem phản ứng của Thương Kiến Hùng trước rồi nói.
Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Bảo Thương Kiến Hùng nói như thế nào đây? Chuyện không làm lớn thì còn tốt, làm lớn chuyện, Thương Kiến Hùng chính là hôn quân.
Điền Vũ lên tiếng giải vây: “Triệu sứ thần Cao Thiếu Minh đã hiến kế với lão nô diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, lão nô nhất thời mềm lòng, tưởng là đắc thủ, cho nên mới nghe theo y, giấu diếm bệ hạ điều động nhân thủ tiến đánh Mao Lư sơn trang. Kết quả thất thủ, lần này chỉ sợ sẽ bị Ngưu Hữu Đạo trả thù.”
Một mình ông ta gánh hết oan ức.
“Điền công công, đã đến lúc nào rồi chứ? Tình huống đang cực kỳ nghiêm trọng, sao có thể nổi loạn như thế? Ngươi đúng là hồ đồ mà!” Đồng Mạch dậm chân chỉ trích Điền Vũ, nhưng thật ra trong lòng lại sáng như gương. Tuy nhiên, ông ta phải phối hợp. Hoàng đế không thể sai, sai đều là người phía dưới sai.
“Vâng, vâng, là lão nô hồ đồ. Ngàn sai, vạn sai đều là lão nô sai.” Điền Vũ liên tục khom người nhận lỗi, sau lại nói: “Tướng gia, ngài muốn chém giết gì lão nô cũng được, nhưng quốc sự không thể bãi bỏ. Ngài giỏi mưu đồ, xem có cách nào cứu vãn không!”
Gương mặt Thương Kiến Hùng ở bên cạnh căng ra, im lặng không lên tiếng. Ông ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến Nam châu lại phát binh làm loạn như vậy.