“Láo xược!” Dịch Thư đứng ở bên cạnh lập tức lên tiếng trách mắng, sư phụ bị sỉ nhục, người làm đệ tử đương nhiên phải đứng ra nói chuyện.
Long Hưu giơ tay ra hiệu dừng lại: “Nếu bọn họ đồng ý kết bái thì cứ để bọn họ bái, cũng chẳng có ai có thể thay đổi được điều gì.” Ánh mắt ông ta liếc nhìn Ngưu Hữu Đạo chứa đầy ẩn ý, giống như đang bảo Ngưu Hữu Đạo tự biết ý mà làm.
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo ngại ngùng.
Quản Phương Nghi, Viên Cương, còn có đám người Phí, Trịnh, Hạ, tất cả đều rất căng thẳng.
Tư Đồ Diệu đứng ngoài quan sát vừa vui vẻ vừa căng thẳng, may là đúng lúc này Long Hưu lại tới, không cần phải ngồi xem chuyện mà hắn ta lo lắng lúc trước xảy ra nữa, nhưng lại lo lắng Long Hưu lại làm chuyện bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo, sẽ làm thay đổi hoàn toàn vận mệnh hiện tại của Nam châu và Kim châu.
“Đệ đệ, ngươi còn đang do dự điều gì, hay là ngươi muốn đổi ý rồi?” Huệ Thanh Bình quay sang thúc giục một câu, ép buộc Ngưu Hữu Đạo tiếp tục.
Vì thế trước mắt bao nhiêu người, hai người tiếp tục thề, cúi bái trước trời cao, rồi sau đó đứng dậy cắm hương, rồi rót rượu mời rượu.
Những người quan tâm đ ến Ngưu Hữu Đạo đều đang đổ mồ hôi lạnh cho áp lực cực lớn mà Ngưu Hữu Đạo đang phải chịu đựng.
Bọn họ không biết rằng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, áp lực chỉ là bên ngoài, lúc trước hắn không ngờ rằng Lăng Tiêu các và Thiên Nữ giáo đều sẽ phái người cấp trưởng lão đến đây, cũng không nghĩ tới Long Hưu sẽ pháp giá thân lâm, càng không nghĩ tới những người này có thể đụng phải nhau, thật đúng là một loạt chuyện ngoài ý muốn.
Những tình huống này đều là những tình huống mà lúc trước hắn không tính đến, lúc trước hắn chỉ đoán trước được ba môn phái lớn của nước Yến sẽ phái một trưởng lão có thể phân xử đến, lại không nghĩ rằng chỉ một Mao Lư sơn trang bé nhỏ như này cũng có thể để người có cấp bậc như Long Hưu pháp giá thân lâm.
Có điều hắn đã sớm tính tóa xong mọi chuyện rồi, tuy những người này đụng mặt nhau là chuyện ngoài ý muốn, với hắn mà nói, ngược lại mọi chuyện lại đơn giản hơn nhiều.
Hai người vừa mới xong việc, Toàn Thái Phong đã sáp lại góp náo nhiệt ngày, dùng sức vỗ vỗ lên bả vai của Ngưu Hữu Đạo, vô cùng nhiệt tình nói: “Hôm nay kết bái, bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi và ta chính là huynh đệ một nhà, có ca ca ta ở đây, ngươi không cần e ngại chuyện gì cả.”
Huệ Thanh Bình liếc nhìn Long Hưu một cái rồi cười nói: “Tiểu đệ, tuy rằng tỷ tỷ ta lớn rồi cùng không thông minh bằng ngươi, nhưng khả năng làm việc vẫn còn đó, không cần biết xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chịu uất ức.”
Hai người kẻ hát người bè, so với lúc trước hai người bị ép buộc kết bái đùn đẩy nhau thì bây giờ lại tranh nhau bày tỏ, cực lực giúp Ngưu Hữu Đạo yên lòng, để hắn không phải sợ nữa.
Nói trắng ra là hai người đang làm để Long Hưu nhìn, bây giờ Ngưu Hữu Đạo chính là nghĩa đệ kết bái của chúng ta, ngươi động vào hắn chính là động vào bọn ta, bọn ta sẽ không ngồi xem đâu.
Cũng có ý là bọn họ đang liên thủ thành đội đối kháng với Long Hưu.
Thật ra hai người bọn họ cũng không nghĩ tới chuyện Long Hưu sẽ pháp giá thân lâm đ ến Mao Lư sơn trang, lúc trước bọn họ đã nghĩ đến chuyện ba môn phái lớn của nước Yến sẽ phái người đến đây, cho dù có là một người có cấp bậc trưởng lão đến đây, bọn họ cũng có thể ngang sức ngang tài đối đầu nhau, nhưng Long Hưu đến thì lại không giống, thân phận địa vị của mọi người không bằng nhau, thực lực thuộc hạ đi theo cũng không thua kém gì bên này, hai người buộc phải kết bè.
Áp lực ở nơi đây trở nên kì lạ, phần lớn mọi người ở đây không dám hé răng, Ngưu Hữu Đạo hợp tình hợp lí giữ yên lặng.
“Ồn ào xong chưa?” Long Hưu lên tiếng hỏi, ông ta cũng không nghĩ tới bản thân đích thân đến đây sẽ gặp phải chuyện này.
Sau khi ba môn phái lớn của nước Yến nhận được tin Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông cáo trạng kêu oan, bộ dáng Nam châu yếu thế uất ức cầu xin được giải quyết khiến ba môn phái lớn phải lơ là Nam châu, người ta đã cầu bọn họ phân định rồi, cho thấy bọn họ có thể khống chế Nam châu bất cứ lúc nào, cũng không lo lắng gì, vẫn chưa lập tức phái người can dự vào chuyện Nam châu.
Thân là trọng tài cuối cùng của nước Yến, bọn họ bắt đầu phải bàn giao cho triều đình nước Yến rồi, qua lại thư tín với triều đình nước Yến, ai ngờ Nam châu lại ngang nhiên xuất binh, trong thời gian này Định Châu đã không còn một chút sức lực nào để chống đỡ nội chiến rồi.
Sau đó bọn họ lại phát hiện chuyện này không bình thường, Đan Bảng truyền tin đến, Tông Nguyên chết trận, chưa nói đến chuyện Triệu Hùng Ca ra tay, triều đình nước Yến đã cấp báo chiến sự, cầu mong ba môn phái lớn ra mặt giải quyết. Mọi chuyện trở nên lớn hơn, nội bộ nước Yến dần trở nên loạn lạc, ba môn phái lớn tức khắc đứng ngồi không yên.
Ba môn phái trao đổi với nhau, chỉ là một Mao Lư sơn trang nhỏ bé, còn không đáng giá để cả ba phái đều phải phái người đến, Tiêu Dao cung chủ động bày tỏ ra mặt đại diện ba phái đến Nam châu, vì thế kết quả cuối cùng là Long Hưu đích thân đến đây xem xem.
Vì thế đi đi về về dằn vặt nhau như vậy, đợi đến lúc ba phái lớn không thể không ra tay khống chế Nam châu thì cũng đã qua vài ngày rồi, cho nên Long Hưu cũng tới muộn rồi, thậm chí còn để Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong ở nơi xa hơn ông ta nhiều đến đây trước.
Nhưng trong lòng Long Hưu cũng cảm thấy may mắn, may mắn là bản thân ông ta đích thân đến đây, bằng không tùy tiện phái một trưởng lão nào đó đến, người đó gặp phải tình huống này nhất định không thể giải quyết được.
Long Hưu thấy không ai trả lời lại, ông ta quay đầu ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo một cái: “Ngữu Hữu Đạo, ngươi đi theo ta.”
Ngưu Hữu Đạo vừa mới bước lên, Huệ Thanh Bình đã lập tức kéo cánh tay Ngưu Hữu Đạo lại, Toàn Thái Phong cũng giơ tay ngăn trước người Ngưu Hữu Đạo.
Long Hưu đang muốn xoay người đi cũng dừng bước, hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Hai người không trả lời ông ta, Huệ Thanh Bình nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo một câu: “Tiểu đệ, tỷ tỷ cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.”
Toàn Thái Phong ừm một tiếng: “Lão đệ, chúng ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho an toàn của đệ thôi.”
Mọi chuyện tới bước này, hai người sẽ không dễ dàng để Ngưu Hữu Đạo rơi vào trong tay Long Hưu, bằng không vì sao bọn họ thấy Long Hưu đến đây còn phải tranh nhau kết bái, chỉ là muốn lấy một cái cớ để danh chính ngôn thuận nhúng tay vào.
Long Hưu hơi gật đầu, vẻ mặt không thay đổi, nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo: “Ta không ép buộc, các ngươi cũng đừng ép hắn, hắn có muốn đi theo ta hay không, để Ngưu Hữu Đạo tự quyết định đi.”
Câu nói này khiến Huệ Thanh Bình và Toàn Thái Phong không biết làm thế nào, đúng là Ngưu Hữu Đạo là huynh đệ kết nghĩa của bọn họ, nhưng hắn cũng là tu sĩ của nước Yến, ép buộc Ngưu Hữu Đạo ngay trước mặt Long Hưu trên lãnh thổ nước Yến, Long Hưu hoàn toàn có lí do để ra tay, hai người không thể không bỏ tay xuống.
Ngưu Hữu Đạo cũng không hề có ý do dự, lập tức đi về phía Long Hưu, dưới tình thế cấp bách, Huệ Thanh Bình lại kéo tay Ngưu Hữu Đạo lại: “Tiểu đệ, đừng vội vàng, ngươi phải nghĩ thật rõ ràng rồi đấy.”
Long Hưu: “Ta nói rồi, không ai được ép buộc, ai dám làm bừa có thể thử xem, ta cam đoan đừng ai mong muốn sống sót quay về!” Dứt lời, Long Hưu lắc đầu ra hiệu, thuộc hạ của Tiêu Dao cung đi theo ông ta lập tức viết mật thư rồi thả chim bay đi.