Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình như Quản Phương Nghi nghĩ ra cái gì, trợn mắt nói.

“Được lắm Viên Phương! Đúng rồi, ta còn nói bình thường con lừa trọc này khom lưng uốn gối với ta, sao bỗng nhiên lại trở nên đắc ý như vậy, hóa ra là trèo lên cành cao! Đạo Gia, nàng nói không sai, ngài cũng biết Viên Phương có tính tình thế nào rồi đấy, chắc chắn là tìm được chỗ dựa.

Lúc đầu Ngưu Hữu Đạo còn nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc Lữ Vô Song dựa vào Viên Phương để phán đoán, lại có Hồng Nương xác nhận, hắn đã tin rồi, xem ra chuyện này chỉ là ngoài ý muốn.

Viên Phương là hạng người gì, đám người Ngưu Hữu Đạoi hiểu rất rõ, cái thằng kia đi làm cỏ đầu tường cũng rất bình thường, không hề làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Viên Cương nổi giận, hắn căm ghét nhất là phản đồ, nắm chặt hai tay.

“Ba ngày không đánh lên nóc nhà lật ngói! Hồng Nương, ngươi nghĩ biện pháp dẫn Viên Phương ra ngoài, ta xử lý hắn.

Ai cũng hiểu, hắn xử lý Viên Phương thế nào, Viên Phương thường xuyên bị Viên Cương đánh đập, chỉ là bây giờ sẽ nặng hơn lúc trước mà thôi.

Ngưu Hữu Đạo xua tay.

“Không cần tức giận, Viên Phương phản bội chúng ta, không hề có chút ngoài ý muốn nào. Nếu gặp chuyện thế này, hắn không phản bội thì ta mới cảm thấy kỳ lạ. Cũng vì vậy, từ trước đến nay ta chưa bao giờ cho hắn tiếp xúc điều cơ mật gì. Trong ngoài Mao Lư Sơn Trang đều biết, Viên Phương chỉ làm đôi ba việc vặn, miễn cho người khác ra tay từ chỗ hắn.

“ Tiếc rằng người tính không bằng trời tính, tên này lại bị Nguyên Sắc để mắt đến, chắc chắn sẽ rơi vào tay Nguyên Sắc rồi.

“Hắn lại nhát gan, nếu như rơi vào tay người khác thì chưa chắc đã dám bán thứ gì, tiếc là rơi vào tay loại người như Nguyên Sắc. Có Nguyên Sắc làm chỗ dựa, hắn sẽ không phải kiêng dè gì nữa, chuyện này có chút không ổn. Mặc dù lão Hùng này không biết cái gì, nhưng trước đây hắn đã từng tham gia vào một chuyện không nên biết.

Được nhắc nhở, bỗng nhiên Quản Phương Nghi giật mình một cái.

“Không ổn! Viên Phương từng đi vào Điệp Mộng Huyễn Giới, biết Ngân Nhi chính là Thánh La Sát, hắn cũng biết Ngân nhi trở về. Nếu như hắn bán Ngân Nhi đi, mà Nguyên Sắc cũng vì bắt Ngân Nhi mới đi vào nhân gian.

Nàng chỉ tay vào Lữ Vô Song.

“Nếu như Nguyên Sắc biết Ngân Nhi là Thánh La Sát, tất nhiên Mao Lư Sơn Trang sẽ không thoát khỏi chuyện này. Đạo Gia, khó mà lượng được hậu quả!

Nghe những lời này, mọi người đều nghiêm túc.

Viên Cương nói.

“Đạo Gia, có lẽ bây giờ còn kịp, ta đi diệt đám cỏ đầu tường kia!

Lữ Vô Song lo lắng hắn làm loạn rồi xảy ra chuyện, lập tức cảnh cáo.

“Có lẽ người ta đã bán tin, nên đã bày lưới sắn, nếu bây giờ ngươi chạy đến thì có thể là tự chui đầu vào lưới.

Cho dù thế nào đi nữa, nàng đều không mong Viên Cương xảy ra chuyện, nếu mà thành quả phụ thật, vậy thì nàng dùng nhiều tâm tư để gả cho hắn cũng trở thành uổng phí hết.

Ngưu Hữu Đạo nghĩ ngợi rồi khẽ lắc đầu.

“Ta hiểu rõ Viên Phương, hắn nhát gan, lại có xuất thân là Kim Vương Hùng nên làm cho hắn có thói quen giữ vững bí mật, nếu có bí mật gì cũng chỉ giấu một mình. Cho dù hắn làm cỏ đầu tường, nhưng nhiều năm như vậy, các ngươi thấy hắn tùy tiện tiết lộ ra bí mật gì không? Cho dù lúc trước muốn đầu nhập vào Tử Kim Động, hắn cũng không hề nói lung tung gì.

“Tất nhiên, có Nguyên Sắc làm chỗ dựa, sợ là cái miệng của hắn đã không chắc chắn. Nhưng nếu không chiếm được lợi lộc gì, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Dưới tình huống không chắc rằng mình có thể rời khỏi Mao Lư Sơn Trang hay không, hắn sẽ do dự, không dám nói ra điều gì.

“Chỉ cần nhìn vào sự vênh vang đắc ý lúc hắn nói chuyện với Hồng Nương, chúng ta có thể thấy được hắn chưa nói lung tung gì cả. Nếu như bí mật bị lộ ra, Nguyên Sắc đã trực tiếp hành động, không để cho Viên Phương đánh cỏ động rắn, làm cho Hồng Nương phát hiện ra điều khác thường. Mà Viên Phương còn vênh vang đắc ý với Hồng Nương, có thể nói rõ bây giờ còn an toàn.

Cả đám người nghe vậy thì khẽ gật đầu, Lữ Vô Song nhíu mày, nói.

“Đến cùng thì ngươi nghĩ thế nào? Người này không đáng tin như vậy, lại biết hắn là cỏ đầu tường, vậy mà còn dám giữ bên người? Sao không xử lý hắn từ sớm, đề phòng có hậu hoạn?

Ngưu Hữu Đạo ung dung không vội, nói.

“Giang hồ cưỡi ngựa, gió cũng được, mưa cũng được, ghét bỏ cái này, nếu mà ghét bỏ cái này cái kia, vậy thì đừng đi ra ngoài nữa. Ai đánh cờ lại ngại quân cờ nhiều chữ? Ta giữ lại hắn, tất nhiên có chỗ thích hợp để dùng. Từ lúc ta sáng lập ra Mao Lư Sơn Trang, có lẽ sẽ có người dám phản bội Sơn Trang, nhưng lại chưa chắc đã dám phản bội lại ta.

“Người không phải là thánh hiền, ai có thể chắc chắn rằng mình không đi sai đường, huống chi là cái tên Viên Phương nhát gan đó. Ta cho phép hắn phạm sai lầm, mà biết sai rồi sửa cũng là chuyện đương nhiên. Ta bắt hắn đi hướng Đông, hắn không dám đi hướng Tây! Nếu như ngay cả hắn ta cũng không xử lý nổi, vậy thì đừng đi ra ngoài lăn lộn nữa.

Hắn quay đầu nói với Quản Phương Nghi.

“Viên Phương hầu hạ mọi người nhiều năm như vậy, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Đều là người một nhà, không cần thiết phải chém chém giết giết. Dã hòa thượng kia niệm sai kinh, các ngươi lệ khí quá nặng, không thích hợp sửa chữa, để ta tự mình ra tay đi. Ngươi suy nghĩ biện pháp dẫn hắn ra ngoài, ta gặp hắn một chút, sửa sai lầm cho hắn.

Cả đám người hiểu rõ, đạo gia muốn lộ mặt với Viên Phương.

Lữ Vô Song nhìn Ngưu Hữu Đạo, mặc dù nàng hiểu được ý trong lời nói của hắn, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.

Bởi vì chuyện rất đơn giản, với Viên Phương mà nói, một bên là Nguyên Sắc, một bên là Ngưu Hữu Đạo, chọn bên nào là một chuyện rất đơn giản.

Ngay cả Ngưu Hữu Đạo còn không dám lộ mặt với Nguyên Sắc, muốn đi cũng phải lén lút, tên Viên Phương này sẽ nghĩ thế nào chứ?

Nàng không tiếp xúc lâu với người trong Mao Lư Sơn Trang, nên lo lắng cũng là chuyện bình thường. Nhưng đối với ba người Quản Phương Nghi, bọn họ hiểu tình hình trong Mao Lư Sơn Trang, toàn bộ sơn trang này chỉ có Ngưu Hữu Đạo là có thể chấn nhiếp được, mà dù Quản Phương Nghi hay Viên Cương cũng không đủ làm cho tất cả mọi người đều tin phục được.

Bây giờ dù Quản Phương Nghi là đương gia, mà tình hình trên dưới Mao Lư Sơn Trang bây giờ, ít nhất là có thể bình yên dưới sự ảnh hưởng của Thương Triều Tông và Tử Kim Động.

Viên Phương nói phản liền phản, có thể thấy được Quản Phương Nghi không có lực uy hiếp gì với Viên Phương.

Có lẽ Viên Phương sợ Viên Cương, đó là do bị Viên Cương đánh cho sợ, là bởi vì cảm thấy mình không thắng được Viên Cương, mà không phải là tâm phục khẩu phục.

Lúc trước ở Tử Kim Động, dù là Viên Cương ở đó, Viên Phương vẫn bò lên Tử Kim Động làm cỏ đầu tường, chuyện đó có thể chứng minh được.

Nhưng đổi lại là Ngưu Hữu Đạo ở đó, chắc chắn Viên Phương không dám đầu nhập vào Tử Kim Động. Cho dù Ngưu Hữu Đạo không ở đó, chỉ cần biết hắn còn sống, Viên Phương đều phải thành thật, đó chính là lực uy hiếp lớn mạnh mà Ngưu Hữu Đạo tạo ra cho mọi người trong Mao Lư Sơn Trang.

Đám người Viên Cương đều biết, chỉ cần Đạo Gia chịu lộ mặt, Viên Cương không nhảy nhót được gì, cũng không có vấn đề gì nữa.

“Được!

Quản Phương Nghi gật đầu đồng ý, nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói.

“Có lẽ không cần suy nghĩ nhiều, vì Viên Phương sẽ phải đi đến các phiên chợ chọn mua thức ăn đưa vào Mao Lư Sơn Trang, dễ dàng tìm được hắn.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Không phải là Mao Lư Sơn Trang có thuê tiểu thương đưa nguyên liệu nấu ăn đến tận cửa sao?

Quản Phương Nghi nói.

“Bỗng nhiên có nhiều người như vậy, số lượng sẽ không đủ để nấu ăn. Từ lúc ta phát hiện Viên Phương không thích hợp, nên để ý quan sát hắn, nghe được hắn nói với các tăng chúng trong Nam Sơn Tự, xem ra bây giờ tên này muốn biểu diễn trù nghệ của mình trước mặt Nguyên Sắc, nên chắc chắn muốn tự mình đi chọn nguyên liệu nấu ăn.

Ngưu Hữu Đạo nói.

“Ngươi về thành trước đi, bố trí tốt mọi thứ, sau đó chúng ta vào thành đợi tin của ngươi.

Quản Phương Nghi gật đầu, nói.

“Được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK