Nữ nhân nhìn thật lâu vào hai mắt của Tô Chiếu đang nằm trong lòng Viên Cương, sau đó lại quan sát nam nhân thân thể cường tráng tràn đầy hơi thở điên cuồng hoang dã giống như tới từ thời hoang cổ.
Viên Cương cũng quan sát hai người bọn họ, cuối cùng hỏi: “Các ngươi là người của Hiểu Nguyệt các sao?”
Đôi nam nữ lại nhìn nhau, nghe ra được một chút đầu mối từ trong lời nói này, nam nhân nói: “Không phải! Người vừa rồi truy sát ngươi là người của Hiểu Nguyệt các ư?”
Đây là câu trả lời mà Viên Cương muốn, từ trên đỉnh đầu vua bọ cạp đi xuống, ôm Tô Chiếu đi tới trước mặt hai người, nói: “Nàng ấy không gắng gượng được nữa, ta không phải tu sĩ, không có cách nào xử lý vết thương của nàng ấy, hãy giúp ta cứu nàng ấy! Chỉ cần có thể chữa lành cho nàng ấy, chỉ cần là việc ta có thể làm được, ta đều đồng ý với các ngươi, tuyệt đối không nuốt lời!”
Tô Chiếu chớp chớp mắt nhìn hắn ta, trong mắt có ánh lệ, nam nhân này từ đầu đến cuối đều không vứt bỏ nàng.
Trong nụ cười của nàng dâng lên nước mắt, đi theo nam nhân này nàng thật sự không hối hận, cho dù gặp phải kiếp nạn như vậy, thật sự không hối hận.
Nữ nhân ở đối diện cũng chớp chớp mắt, ngưng mắt nhìn Viên Cương.
Nam nhân kinh ngạc nói: “Ngươi không phải tu sĩ sao?”
Viên Cương: “Không phải! Chỉ cần có thể cứu nàng ấy, ta không bàn điều kiện với các ngươi, ta đồng ý tất cả với các ngươi, trước tiên hãy cứu nàng ấy!” Ý tứ khẩn cầu trong giọng nói khó mà che giấu được.
Nam nhân vẫn luôn rất bình tĩnh lúc này rõ ràng có chút kinh ngạc, hắn ta có phần không thể tưởng tượng nổi, không phải tu sĩ mà lại có thể điều khiển được Bọ cạp, còn có thể chỉ huy vua bọ cạp?
Hắn cũng nhìn ra Viên Cương lúc này không cần phải nói dối mình.
Đồng thời cũng nhìn ra Tô Chiếu quả thực không được rồi, lập tức chỉ xuống phía dưới: “Trước tiên hãy đặt người xuống!”
Viên Cương hạ thấp cơ thể, quỳ một gối xuống đất, cẩn thận từng li từng tí đặt Tô Chiếu lên trên người của vua bọ cạp, sau đó ném con đao đi.
Vứt bỏ binh khí để bày tỏ mình không có ác ý, đưa tay xin mời nam nhân ở trước mặt giúp đỡ cứu chữa.
Nữ nhân nhìn chằm chằm vào Tam Hống đao, chân mày giật giật.
Nam nhân đeo kiếm cũng quỳ một gối xuống, đưa tay kiểm tra tình trạng vết thương của Tô Chiếu, trong lúc trầm tư kiểm tra đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt của Tô Chiếu, ánh mắt chăm chú.
Mắt của Tô Chiếu đã nhắm lại, nơi khóe mắt có giọt lệ chảy xuống, đầu mệt mỏi nghiêng về một bên.
Tay của nam nhân từ từ rời khỏi cơ thể của Tô Chiếu, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Viên Cương đang nhìn chằm chằm vào Tô Chiếu, buông tiếng thở dài: “Rất xin lỗi, có chút muộn rồi, ta bất lực, nàng ấy đã đi rồi.” Dứt lời chậm rãi đứng lên, lui về phía sau một bước, trở về bên cạnh nữ nhân.
Viên Cương không lên tiếng, hắn ta đã nhìn thấy bàn tay nắm lấy tay hắn của Tô Chiếu vô lực buông lỏng ra, hắn ta hiểu.
Con chim lông sặc sỡ vẫn đang lượn vòng trên không trung.
Đôi nam nữ đứng sóng vai, nhìn hắn ta, thỉnh thoảng lại nhìn đại quân Bọ cạp ở tứ phía đang lẳng lặng ẩn náu trên đất cát, dịu dàng ngoan ngoãn như vậy.
Viên Cương không buồn không vui, quỳ một gối xuống bên cạnh Tô Chiếu, nhìn chằm chằm vào Tô Chiếu một lúc lâu.
Cuối cùng, hắn xé xuống một mảnh vải từ trên chiếc quần rách, lau vết máu trên khóe miệng và hai má của Tô Chiếu.
Có một số vết máu đã khô rồi, lau không sạch.
Nữ nhân khẽ giơ tay lên ra hiệu, nam nhân cởi chiếc túi nước bằng da tinh xảo ở trên hông xuống, ném đến trước mặt Viên Cương.
Viên Cương cũng không khách khí, ném miếng vải rách dính máu trên tay đi, lại xe một mảnh nữa trên ống quần, cầm túi nước bằng da mở nút ra, đổ nước làm ướt tấm vải rách, tiếp tục lau mặt cho Tô Chiếu.
Sau đó, hắn ta lại ôm lấy Tô Chiếu hai tay vô lực rủ xuống, nhìn xung quanh, sa mạc mênh mông, đi đâu?
“A!” Viên Cương đột nhiên ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét than khóc, tóc dài vờn bay trong gió.
Đuôi gai của vua bọ cạp lại đong đưa dữ dội.
Đại quân Bọ cạp ở bốn phía phụ họa, chỉ chốc lát sau, lấy nơi này làm trung tâm, Bọ cạp nhao nhao đào hố ngay tại chỗ, ào ào chui vào trong đất cát.
Đại quân Bọ cạp dập dờn như sóng gợn đã biến mất, chỉ để lại vết tích của một cái hố trên nền sa mạc.
Vua bọ cạp lại bắt đầu chuyển động, bắt đầu cấp tốc chạy băng băng, một mình rong ruổi trong sa mạc mênh mông, không còn đồng loại, gió vẫn tiếp tục thổi!
Nữ nhân có phần đứng không vững, nam nhân đưa tay đỡ cánh tay nàng, rồi lại cùng nhìn về bốn phía, cảm nhận cảm giác cưỡi vua bọ cạp rong ruổi trong sa mạc, cơ hội này đúng là một trải nghiệm không phải ai cũng có thể có được.
Tam Hống đao không được người nào chú ý đến, trong sự lên xuống ngẫu nhiên, chậm rãi lướt xuống mép lưng của vua bọ cạp, tâm tư của Viên Cương cũng không đặt vào Tam Hống đao.
Ngược lại nữ nhân đưa tay ra chỉ, năm ngón tay của nam nhân nắm lại, Tam Hống đao bay vút lên không, rơi vào trong tay hắn ta.
Đôi nam nữ hiếu kỳ không biết Viên Cương và vua bọ cạp muốn đưa bọn họ đi đâu.
Không biết đã chạy được bao lâu, vua bọ cạp đột nhiên dừng lại, đôi càng cắm xuống dưới đất cát, mấy chân cùng đào bới, mang theo mấy người ở trên lưng cùng chui vào trong lòng đất cát.
Trong sự lay động, trên người nam nhân tuôn ra pháp cương hộ thể, giữ vững nữ nhân ở bên cạnh.
Thấy Viên Cương cũng đang lắc lư, vung tay lên, pháp cương hộ thể cũng bảo vệ cho Viên Cương.
Bốn phía rất nhanh đã rơi vào trong bóng tối, có thể cảm nhận được âm thanh hạt cát đang trượt chảy ở bốn phía, nam nhân lật tay để lộ ra một viên Dạ Minh Châu, mấy người mới nhìn rõ mình vẫn đang chui vào sâu trong lòng đất cát.
Áp lực trong lòng đất đều do nam nhân chống đỡ, có pháp cương hộ thể của hắn ta gia trì, Viên Cương và nữ nhân đều không cảm thấy bất kỳ áp lực nào.
Vua bọ cạp chợt dừng lại, lòng đất đột nhiên lung lay, truyền đến tiếng vang dội, dường như vua bọ cạp đang đập một cái gì đó.
Có rất nhiều hạt cát ngăn trở, mấy người cũng không thấy rõ vua bọ cạp đang làm cái gì, bốn phía đều bị hạt cát bao vây, chỉ có dưới chân có thể nhìn thấy vẫn đứng trên người vua bọ cạp, đây chính là nguyên nhân ngăn cản pháp lực của nam nhân đeo kiếm.
Đột nhiên “ầm” một tiếng, âm thanh trống rỗng truyền đến, hình như có vật gì đó bị đánh xuyên qua.
Vua bọ cạp cũng dừng lại.
Không còn động tĩnh nữa, đôi nam nữ đưa mắt nhìn nhau, không biết có ý gì.
Vương Cương dường như biết vua bọ cạp đang làm gì, bởi vì hắn ta phát ra mệnh lệnh với vua bọ cạp, hắn ta biết mình bảo vua bọ cạp làm gì.
Biển cát mênh mông, không chỗ an táng, hắn ta bảo vua bọ cạp tìm một nơi tốt để an thân cho Tô Chiếu, cho nên hắn ta biết.
Viên Cương đối mặt với bức tường cát ở phía trước: “Đằng trước, làm phiền tôn giá mở đường.”
Nam nhân bảo vệ nữ nhân tiến lên mấy bước, Tam Hống đao trong tay đâm về phía trước, một đạo đao cương bắn ra, ầm! Xuyên thẳng qua bức tường cát, bàn tay chợt lật lại, Tam Hống đao rời khỏi tay, bay vút lên nhanh chóng chuyển động mang theo đao cương ngưng tụ không tiêu tan quay xung quanh, mở ra một thông đạo tối tăm ở phía trước.
Nam nhân vung cánh tay, thân hình lóe lên, thuận tay thu hồi Tam Hống đao, pháp cương hộ thể bao bọc mấy người vù một tiếng cùng đi vào trong lỗ đen.
Có thể nói mang theo mấy người trong nháy mắt xuyên qua thông đạo tối tăm, có thể thấy được sự cao thâm về pháp lực và năng lực điều khiển pháp lực của nam nhân.
Sau lưng truyền tới tiếng động thông đạo tối tăm sụp đổ vùi lấp.
Dạ Minh Châu lơ lửng ở trước người nam nhân bắn ra, rơi vào mặt đất ở phía trước.
Sàn đá, tường đá khắc hoa văn, là một không gian bí mật không hề nhỏ, hình như là một cung điện dưới lòng đất.