Ngưu Hữu Đạo nghe mà trố mắt, người dám tự xưng "quả nhân" thì có thể là ai được nữa? Hắn nghi ngờ: "Đây là lời nói của Bệ hạ sao?"
Bộ Tầm lại đổi về giọng điệu của mình, vuốt cằm và nói: "Lời nói nguyên bản của Bệ hạ! Sau khi biết ngươi đánh bại Côn Lâm Thụ, ấn tượng của Bệ hạ về ngươi thay đổi rất nhiều, ngài còn tán thưởng ngươi. Lệnh bài này là chút tấm lòng mà Bệ hạ ban cho đấy."
Ngưu Hữu Đạo không biết ông ta nói thật hay giả. Hắn lật xem lệnh bài trên tay, cảm thấy buồn cười. Nếu đây là sự thật thì cả hai kiếp của hắn vẫn được người ở đẳng cấp như Hoàng đế xem trọng.
Đoán chừng cũng không thể là giả, không ai nhất thiết lấy chuyện này ra đùa với hắn.
Thấy hắn không nói chuyện, Bộ Tầm nói: "Bệ hạ nhật lý vạn ky[1], [1] Nhật lý vạn ky: Thành ngữ - hình dung công việc chăm chỉ đến cực điểm, vốn chỉ Hoàng đế xử lý chính vụ rắc rối mỗi ngày.
nhìn chung ngài rất ít khi để ý người ngoài, cho nên trong thiên hạ, người lọt vào mắt thánh của ngài không nhiều lắm, ngươi sẽ không từ chối chứ?"
Ngưu Hữu Đạo: "Ta không có lý do gì để từ chối ý tốt của Bệ hạ cả."
"Được! Hôm nay xem như ta và ngươi quen biết, sau này có chuyện gì thì cứ tìm ta, thậm chí có thể đến thẳng hoàng cung tìm hộ vệ canh gác ngoài cửa để nhờ họ thông báo thay. Lão nô đầy việc vặt quấn thân nên không tiếp tục quấy rầy ngươi nữa." Bộ Tầm nói xong rồi đứng dậy, Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Chưa đi được mấy bước, Bộ Tầm bỗng ngoắc ngoắc lệnh bài trên tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không hiểu lắm, đưa trả lại cho ông ta, cười khổ: "Không phải giao cho ta sao?"
Bộ Tầm nói: "Lát nữa sẽ có người đưa lệnh bài tới cho ngươi. Ngươi là người nước Yến, tại kinh đô nước Tề còn một vị nữa cũng là người nước Yến. Vị này rời khỏi quê nhà mấy năm, chưa từng trở về, luôn luôn tưởng nhớ cố quốc, nghe nói có người cùng quê nhà đến đây nên muốn gặp ngươi một chút, ngươi không ngại chứ?"
Người nước Yên ở kinh đô nước Tề, không phải 1000 thì cũng khoảng 800 người, có thể khiến Bộ Tầm đề cập tới chắc chắn không phải kẻ bình thường. Ngưu Hữu Đạo tất không kìm được mà hỏi: "Là ai thế?"
Bộ Tầm hơi giơ cao lệnh bài trong tay: "Đợi lát nữa sẽ có người cầm theo lệnh bài đến cửa thăm hỏi, tới lúc đó ngươi sẽ biết được là loại người nào. Bên phía Thiên Hỏa giáo, ngươi không cần phải lo; ngoài kia còn có đệ tử Thiên Hỏa giáo, bên đó sẽ sớm biết chuyện ta tới đây. Biết ta tới gặp ngươi, Thiên Hỏa giáo vốn nể mặt ta nên sẽ không dễ dàng động vào ngươi đâu."
"Đa tạ Đại Tổng quản giải vây."
"Ngoài ra vị huynh đệ kết nghĩa của ngươi đang ở bên ngoài kia, hành vi của hắn ta thường rất kỳ lạ, không phải hành vi bình thường của một tu sĩ, chẳng phải phường gian trá cũng là kẻ trộm cắp, chưa hẳn là người cùng đường với ngươi, tự ngươi phải để ý cho kỹ vào."
Trước khi đi còn nhắc nhở như vậy, xem như Bộ Tầm có ý tốt với Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo rất cảm động. Rất nhiều người trong giới tu hành không rõ chân tướng, vị này ở sâu trong hoàng cung đại nội mà lòng lại như tấm gương sáng, chẳng biết có phải là người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê không nữa. Có rất nhiều tu sĩ tự cho mình là kẻ cao cao tại thượng, không để người bình thường vào mắt, chẳng biết ai hồ đồ hơn ai.
Song, ngoài mặt Ngưu Hữu Đạo lại tỏ vẻ không đồng ý với những lời ấy.
Thấy hắn như thế, Bộ Tầm cũng không nói thêm gì nữa. Ông ta thả tay xuống, ống tay áo che đi lệnh bài trong tay, bước ra khỏi cửa.
Ngưu Hữu Đạo đi theo hết đoạn đường, tự mình tiễn người ta đến cửa lớn.
Trước khi lên xe ngựa, Bộ Tầm bỗng dừng bước, xoay người lại và nhìn Ngưu Hữu Đạo một cái thật sâu: "Ngươi còn dám chạy về kinh thành, điều đó thật sự khiến ta bất ngờ, lá gan của ngươi đúng là lớn!"
Dứt lời, không để Ngưu Hữu Đạo giải thích câu nào, ông ta xoay người leo lên, chui vào trong xe ngựa, buông màn xuống, che khuất thân hình.
Bùi Tam Nương cũng nhìn Ngưu Hữu Đạo một cái thật sâu, trong đầu nàng ta vẫn còn cảnh tượng hắn đả thương Côn Lâm Thụ, Bộ Tầm tự mình đến tìm hắn cũng khiến nàng ta cảm thấy khó hiểu.
Xe ngựa vừa chạy, đám người Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu đồng loạt chắp tay đưa tiễn.
Thấy xe ngựa đã biến mất ngoài cửa ngõ, người phòng bị trong ngõ cũng biến mất, đám người mới quay về viện trạch.
Không có người ngoài, Lệnh Hồ Thu lập tức hỏi: "Lão đệ, chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì?" Ngưu Hữu Đạo không nhanh không chậm, đi vào bên trong.
"Bộ Tầm đó!" Lệnh Hồ Thu tỏ vẻ nghi vấn: "Hắn chạy tới tìm đệ, ắt không vô duyên vô cớ, hắn tìm đệ có chuyện gì thế?"
Ngưu Hữu Đạo: "Thì vừa rồi nói chuyện đó."
Lệnh Hồ Thu: "Vừa rồi nói chuyện? Vừa rồi nói chuyện gì?"
Ngưu Hữu Đạo: "Không phải trước khi lên xe hắn có nói sao? Hắn tò mò tại sao đệ chạy về kinh thành nên hỏi một chút."
Lệnh Hồ Thu hoảng hốt, sợ hãi: "Chỉ vì chuyện đó à? Không thể nào! Đường đường là Đại Tổng quản mà lại tự mình tới tìm đệ chỉ vì chuyện ấy thôi sao? Chút chuyện nhỏ đó còn khiến hắn tự mình tới hỏi ư? Bảo Bùi Tam Nương tới hỏi một câu, không phải sẽ xong ngay sao?"
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp cho có lệ: "Đệ cũng cảm thấy lạ!"
"..." Lệnh Hồ Thu không nói gì.
Ngưu Hữu Đạo không quay lại viện mà trước đó Phong Ân Thái từng ở, hắn quay về viện chính, ở trong ấy mà suy tư bồi hồi.
Bỏ qua việc chạy trốn, Bộ Tầm tự mình tới đây, người ta nói chuyện làm việc rất có chừng mực, không nhất thiết phải giả vờ giả vịt với hắn. Mọi chuyện tựa như đã qua, không cần phải trốn chạy nữa.
Nhưng hành vi của vị Hoàng đế lại giống như chìm trong sương mù, khiến hắn không thể tìm được giới hạn. Hắn vốn đã nắm chắc mọi thứ trong tay, chuẩn bị đến lúc người ta không lường trước được thì sẽ lập tức vung nắm đấm trả thù, dấy lên một hồi đại loạn trong kinh thành. Đối phương tới đột ngột như vậy, làm hắn không tìm được mục đích để ra tay, mọi việc ngầm chuẩn bị đều trở nên uổng phí. Hắn không biết là mình thoát được một kiếp hay Hoàng đế thoát được một đại loạn.
Tóm lại trước mặt vị Hoàng đế đó, hắn có cảm giác mình cần phải chuẩn bị đường lui ở mọi nơi.
"Tiên sinh, Bộ Tầm tìm hắn ắt hẳn có chuyện, chắc chắn hắn không nói thật, nhất định đã gạt chúng ta chuyện gì đó."
Trong đình, Hồng Phất thấy Ngưu Hữu Đạo ngồi quanh quẩn trong đình viện nên nói thầm một câu với Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu cũng nhìn ra, nhưng người ta không muốn nói, y có thể làm gì chứ? Ai mà không có chút bí mật của riêng mình, y cũng gạt Ngưu Hữu Đạo một chuyện, y có thể nói ra sao?
Màn đêm buông xuống, trong kinh thành đèn hoa lộng lẫy.
Ngưu Hữu Đạo đứng trên lầu, đắm mình vào trong màn đêm, ngắm kinh thành phồn hoa ở đằng xa. Hắn đến kinh đô nước Tề đã nhiều ngày nhưng vẫn chưa ngắm kỹ nơi đây.
Muốn ngắm nhưng vẫn thân bất do kỷ, đã đi từng bước đến được nơi này, hắn không thể nào tùy tiện phóng túng được.
Lệnh Hồ Thu ngồi dựa vào lan can ở bên cạnh, như hình với bóng. Thỉnh thoảng y đưa tay lên, khẽ trêu chọc mấy con bướm Nguyệt đang vờn quanh, đôi lúc lại quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Hồng Tụ chạy nhanh tới, bay thẳng lên lầu, nhanh chóng liếc mắt ra hiệu với Lệnh Hồ Thu rồi hai tay dâng lệnh bài lên Ngưu Hữu Đạo: "Đạo gia, bên ngoài có người cầu kiến, nói rằng ngài thấy cái này là hiểu. Mặt khác, Bùi Tam Nương đến đây, nàng ta đi cùng vài người, hình như mấy người đó cũng là mấy người đi theo Bộ Tầm vào ban ngày."
Bùi Tam Nương lại tới nữa sao? Ánh mắt Lệnh Hồ Thu chợt lóe lên, y đứng dậy, tự tay cầm lấy lệnh bài rồi xem, lật lên lật xuống. Lệnh bài này không giống đồ của Bộ Tầm, trong lòng y khẽ nói thầm, lại là lệnh bài à!
Ngưu Hữu Đạo cầm lấy lệnh bài xem thử, đây đúng là lệnh bài mà ban ngày Bộ Tầm đã thu lại và dặn dò.