Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Thiếu Minh hiểu ý trong lời y, có thể là cái bẫy, bản thân gã cũng lo lắng điều này, quá không bình thương rồi. “Dù cưỡi phi cầm, người muốn động vào hắn vẫn có thể động vào hắn, có phải vì biết rõ như vậy nên cố gắng ra vẻ huyền bí?”

Triệu Sâm: “Ngươi quên rồi, Đồ Hoài Ngọc tùy hành đông như vậy nhưng chẳng một ai có thể bảo vệ được hắn ta, lực lượng ám sát Đồ Hoài Ngọc không hề đơn giản, nếu đúng là cái bẫy thì tổn thất sẽ rất lớn.”

Cao Thiếu Minh: “Lẽ nào cứ trợn mắt nhìn hắn trở về? Hắn không phải một tu sĩ bình thường. Trong tay hắn đã có một thế lực tương đối, xung quanh Mao Lư sơn trang kia của hắn tụ tập hơn ngàn tu sĩ ba phái hộ vệ, xung quanh còn có đại quân phòng thủ, mười vạn đại quân cũng khó tấn công vào. E là cao thủ tu sĩ cũng đừng mong tiếp cận hắn, chỉ cần hơi tới gần một chút sẽ bị những nhãn tuyến ngoài sơn trang vài dặm phát hiện, không đợi thích khách đến gần, chỉ hơi có ngọn gió thổi lay cỏ là đã đánh rắn động cỏ rồi, hắn có thể trốn không thấy bóng dáng đâu, rừng núi mênh mông, muốn nấp một người quá dễ dàng, muốn tìm thì lại như mò kim đáy bể.”

“Hang ổ của hắn phòng thủ như tường đồng vách sắc, chỉ cần để hắn trở về hang ổ, còn muốn động vào hắn không hề dễ dàng như vậy. Cho dù có phải là cái bẫy không thì cũng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tốt lần này, cho dù thế nào cũng phải thử, lỡ như chỉ cố ra vẻ huyền bí dọa người thì sao?”

Triệu Sâm: “Nhân thủ, ngươi mang theo chứ?”

Cao Thiếu Minh: “Những người đến lúc trước vẫn chưa rút đi, vẫn còn ở ngoài phủ thành Kim Châu chờ lệnh. Bên người có chuẩn bị bao nhiêu nhân thủ?”

Triệu Sâm: “Ta làm gì chuẩn bị nhân thủ gì? Bên ta chỉ có chừng này người.”

Cao Thiếu Minh trầm giọng nói: “Triệu công công không nhận được ý chỉ của trên sao?”

Triệu Sâm: “Ý chỉ bên trên cũng chỉ bảo ta phối hợp hành sự với ngươi, tai mắt của ta ở Quan Tinh đài đều mở to mắt vì ngươi đều lưu tâm đ ến nhất cử nhất động bên kia để bên này của ngươi có thể giữ được tin tức thông suốt, ngoài ra còn điều năm con phi cầm tọa kỵ đến cho người, đề phòng khi Ngưu Hữu Đạo cưỡi phi hành tọa kỵ đào thoát ngươi có cái mà dùng. Lẽ nào chuyện chém giết ngươi cũng muốn người của ta xông lên trước? nếu thật sự như vậy, ta ôm đồm hết, còn ngươi đứng đây hoa chân múa tay chỉ tay năm ngón sao?”

Nói đùa, rõ ràng biết có thể có bẫy, sao y có thể để người của mình xông lên trước, chắc chắn là phải để người Yến quốc xông lên trước thử nông sâu rồi tính sau.

Cao Thiếu Minh cũng bị lời của đối phương làm cho cạn lời, mấu chốt là người ta nói có lý, liền trầm giọng nói: “Vậy được, người của ta phụ trách động thủ. có điều mong là Triệu công công có thể hiểu rõ, loại bỏ Ngưu Hữu Đạo rồi Yến quốc mới tiện xuống tay với Nam Châu, không có chỗ dựa Nam Châu này, quý quốc mới tiện xuống tay với Kim Châu, hai bên chúng ta đang hợp tác, vẫn mong Triệu công công coi đại cục làm trọng, một khi bên ta cần viện trợ, Triệu công công cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!”

Triệu Sâm: “Không cần ngươi nhắc nhở.

Ta biết.”

“Địa đồ!” Cao Thiếu Minh phất tay mang địa đồ tới, bảo người trải địa đồ trước mặt hai người, cho tai mắt bên Triệu Sâm xác định lộ tuyến của Ngưu Hữu Đạo, bàn bạc xem có thể mai phục ở đâu.”

...

Cửa đông thành, một đoàn hơn mười người đi về phía trước, Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi và Ngô Lão Nhị lưng cõng lồng kim sí cũng có trong số đó cùng với mười đệ tử Vạn Động Thiên phủ hộ tống.

Khi Quản Phương Nghi còn trẻ ăn mặc rất trang nhã, giờ tuổi tác càng lớn lại thích lối ăn mặc diêm dúa.

Trên mặt bà vẫn nở nụ cười nhạt theo thói quen, cơ thể lắc lư trên lưng ngựa, đôi mắt sáng liếc nhìn, khi đôi mắt đẹp nhìn xung quanh mang theoe cảnh giác và quan sát.

Ngô Lão Nhị chậm rãi ngưng động ánh mắt hơi có vẻ chú ý, cũng bên ngoài thoải mái trong lòng căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng đề phòng xung quanh.

Hai người ở hai bên trái phải của Ngưu Hữu Đạo, bảo vệ hai bên.

Ngưu Hữu Đạo đang lắc lư trên lưng ngựa, lặng lẽ ung dung, đi ra khỏi thành như cưỡi ngựa xem hoa.

Khi ra khỏi thành, Tôn Lâm Tiên đệ tử của Lê Vô Hoa, cũng là người dẫn đầu trong số những người hộ tống bên Vạn Động Thiên phủ phái ra, hắn ta ra mặt chào hỏi một tiếng, thủ vệ cổng thành cũng bớt hỏi nhiều, cả nhóm ra khỏi thành không ai ngăn cản.

Vừa ra khỏi thành không xa, có một người dừng ở một bên cổng thành chờ nhóm người tới.

Cưỡi ngựa đi tới là một nam tử áo hoa, thật sự là áo hoa, bên trên thêu đầy những đóa hoa chi chít, không để lộ gương mặt thật, trên mặt đeo một mặt nạ.

“Ai vậy?” Tôn Lâm Tiên thân là người đứng đầu đội hộ vệ liền cất giọng hỏi, nâng kiếm ý bảo đối phương không được đến gần.

Bên này lập tức nâng cao trạng thái phòng bị, Quản Phương Nghi và Ngô Lão Nhị cũng nâng cao cảnh giác.

Nam tử áo hoa kéo dây cương trong tay, điều khiển ngựa đi lên trước, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo quan sát y phục hoa trên người đối phương một chút, khóe miệng nở nụ cười trêu tức, phất tay: “Không sao, người nhà!”

Người nhà? Quản Phương Nghi và Ngô Lão Nhị nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương, trong số người của mình có nhân vật này sao?

Ngưu Hữu Đạo đã nói như vậy, Tôn Lâm Tiên đành phải làm theo hắn, phất tay bảo đệ tử Vạn Động Thiên phủ đang cảnh giới tránh ra.

Nam tử áo hoa thúc chân vào bụng ngựa, điều khiển ngựa tiến tới trước, cũng không khách sáo, trực tiếp gạt Ngô Lão Nhị ra, chiếm vị trí hộ vệ tùy hành của Ngô Lão Nhị, dung hợp vào đội ngũ này.

“Có cần thiết phải bắt ta ăn mặc thế này không?” Nam tử áo hoa khàn khàn hỏi.

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Sợ nhìn lầm, cho dễ xác định. Thực ra ngươi mặc thế này khá đẹp, ít nhất đẹp hơn ngươi lúc bình thường.”

Nam tử áo hoa liếc hắn một cái, không lên tiếng nữa.

Quản Phương Nghi nghi ngờ, thỉnh thoảng lén đánh giá nam tử áo hoa, cho dù có phải người mình không, trong thời gian này Ngưu Hữu Đạo liên hệ với bên ngoài đều do một tay bà ta đích thân xử lý, tin tức ra vào bà đều đọc cả, không thấy Ngưu Hữu Đạo có sắp xếp người tiếp ứng ngoài thành.

Nếu có, thì chỉ có một khả năng, trong thời gian này Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương có thư từ qua lại, có điều hai người dùng những văn tự rất kỳ quái, bà ta đọc cũng chẳng hiểu.

“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, ý bảo cả đội chính thức xuất phát.

Đội ngũ ra khỏi thành bắt đầu tăng tốc, hơn mười người cưỡi ngựa phóng nhanh trên đường lớn.

...

Ngoài cửa phủ thứ sử trong thành, một chiếc xe ngựa vén tấm rèm cửa sổ nhìn vào trong phủ, Tấn sứ Sở Tương Ngọc ngồi trong xe ngựa chờ.

Trong phủ, Quách Hoàn Kim giữ chức quản gia bước ra, đi xuống bậc thềm nhìn chiếc xe ngựa một bên, chắp tay nói với Sở Tương Ngọc trong xe: “Sở đại nhân cần gặp Ngưu Hữu Đạo?”

Sở Tương Ngọc: “Sao? Hắn có gặp ta không, các ngươi có thể làm chủ cho hahwns?”

Quách Hoàn Kim cười nói: “Không phải ý này, Sở đại nhân đừng hiểu lầm, Ngưu Hữu Đạo đi rồi, không ở trong phủ.”

“Đi rồi?” Sở Tương Ngọc ngạc nhiên: “Đi đâu?”

Quách Hoàn Kim: “Cái này thì không rõ lắm, sáng sớm đã đi rồi.” Lão biết Ngưu Hữu Đạo trở về Nam Châu không thể công khai nói ra ngoài, hiện tại, Vạn Động Thiên phủ phải nghĩ đến vấn đề an toàn của Ngưu Hữu Đạo, thực sự an toàn của Ngưu Hữu Đạo dính đến lợi ích của rất nhiều người.

Sở Tương Ngọc không nói gì, bên y vừa mới nhận được hồi báo của bên Tấn quốc, Thái Thúc Hùng bảo y tìm Ngưu Hữu Đạo nói chuyện tiếp, ngoài cái đầu của Thiệu Bình Ba, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo có thể đưa ra điều kiện gì cũng có thể bàn bạc, nếu không quyết định được thì lại xin chỉ thị.

Giờ người đi rồi, còn bảo y bàn bạc sao nữa? Phạm vi quyền lực của y chỉ ở trong Triệu quốc, nếu Ngưu Hữu Đạo rời khỏi Triệu quốc, y có cần đuổi ra khỏi Triệu quốc để bàn bạc nữa hay không vẫn phải xin chỉ thị bên trên thêm lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK