Ngay cả Hạo Vân Đồ cũng không có tiện mở miệng hỏi vấn đề này, nhưng quản gia của ông ta, một chút cũng không khách sáo.
Hô Diên Vô Hận hơi trầm tư, cuối cùng nói: “Nếu trận chiến này ta đối đầu với La Chiếu, La Chiếu uy hiếp ta như thế, ta thua là không thể nghi ngờ.”
Tra Hổ cho rằng ông đang nói đùa. Bảo ông so sánh với Mông Sơn Minh, ông lại đi so sánh mình với La Chiếu thấp hơn mình, hơn nữa còn nói ông không bằng La Chiếu. Đây là có ý gì?
Nhưng nhìn biểu hiện của Hô Diên Vô Hận không giống như đang nói đùa, lập tức ngưng cười, hỏi: “Điều này sao có thể? Tướng quân cũng đã nói, La Chiếu đến giờ vẫn chưa biết được ý đồ của Mông Sơn Minh, nhưng tướng quân lại tra ra, ưu khuyết liếc mắt một cái là thấy ngay mà.”
Hô Diên Vô Hận khoát tay lắc đầu: “Lão Hổ à, điều này không liên quan gì đến kỹ xảo cao thấp trong chiến tranh. Ta không có cách nào không quan tâm đến nguy hiểm của Yến Kinh. Chỉ cần một đạo ý chỉ, ta chỉ có thể gấp rút tiếp viện Yến Kinh, rồi sẽ bị La Chiếu nắm mũi dắt đi. Mông Sơn Minh là quân nhân thuần túy, nhìn cách ông ta tác chiến thì biết. Đã nhiều năm như vậy, ông ta vẫn kiên trì không thay đổi. Khi tác chiến, chẳng những không có cố kỵ, ngược lại càng cay độc. Ta thì khác, có một số việc không cách nào không để ý đến. Lão Hổ, ta đã bị hãm quá sâu rồi. Haiz!” Khẽ than một tiếng, ông quay người bước ra.
Nhìn theo bóng lưng Hô Diên Vô Hận rời đi, Tra Hổ như có điều suy nghĩ, đại khái hiểu ý của chủ nhân. Không cần phải nói, ví dụ như đủ loại liên lụy trong mối quan hệ thông gia hoàng thất...
Bình minh nắng sớm, đại quân nước Tống hỗn loạn, một lần nữa chỉnh đốn nhân mã, chuẩn bị lên đường.
“Văn Du đến, có tình huống mới sao?”
Bên ngoài đình viện của một gian nhà dân, thấy Văn Du cầm tin tình báo trong tay, một trong ba vị Trưởng lão đang nói chuyện là Thường Phi lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy.” Văn Du gật đầu, bước đến cửa đình viện, thấy cửa phòng bên trong vẫn còn đóng chặt, hơi kinh ngạc, hỏi: “Đại Đô Đốc còn chưa dậy sao?”
Đông Ứng đáp: “Có thể gần đây hao tổn tinh thần quá mức, đại quân cũng còn nửa canh giờ mới xong, cũng nên để Đại Đô Đốc ngủ thêm một lát.”
Văn Du cau mày, giơ tin tình báo trong tay: “Ngài ấy bảo ta cứ cách một canh giờ báo cáo quân tình tại khu vực bờ sông, tại sao lại ngủ an nhàn như vậy?”
Nghe xong, ba vị Trưởng lão nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Văn Du bước vào, gõ tay lên cánh cửa đang bị đóng chặt: “Đại Đô Đốc?”
Ba vị Trưởng lão cũng đi theo đằng sau.
Trong phòng, nắng sớm đã xuyên qua tầng giấy dán cửa. Trước một tấm bản đồ, La Chiếu đã ngồi cả một đêm. Đêm qua, gã ta hoàn toàn không chợp mắt, thần sắc trên gương mặt cương nghị hơi tiều tụy, vẫn đang nhìn chằm chằm tấm bản đồ.
Xâm nhập vào nước Yến, tác chiến nội địa, gã ta hoàn toàn không lo lắng. Đại thế đang đứng về phía gã ta. Điều khiến gã ta lo lắng nhất vẫn là nước Tống và chiến sự Mông Sơn Minh.
Gã ta hoàn toàn không hiểu rõ ý đồ của Mông Sơn Minh. Một cảm giác nguy cơ nồng đậm vẫn luôn áp bách trong lòng gã ta. Cảm giác nguy cơ này không được giải trừ, thân là chủ soái quân Tống, bảo gã ta làm sao mà ngủ đây?
Nghe được tiếng gõ cửa, sắc mặt ảm đạm của La Chiếu được ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, lên tiếng: “Vào đi!”
Cánh cửa két một cái rồi được đẩy ra. Đám người Văn Du bước vào, chỉ thấy La Chiếu mặc áo giáp ngồi ngăn ngắn. Nhìn bộ dạng như vậy, rõ ràng gã ta đã không ngủ một đêm qua.
Mọi người không khỏi nhìn nhau, sau đó bước đến gần. Văn Du hỏi: “Suốt đêm qua, Đại Đô Đốc không ngủ?”
La Chiếu nói: “Tình huống Ô Quần Liệt như thế nào rồi?”
“Người của Sử Tân Dậu cũng đã tiến vào sơn mạch Quần La, người phía sau cũng vào theo.” Văn Du bẩm báo, sau đó bước đến trước tấm bản đồ, cầm miếng than củi đánh dấu lên trên tấm bản đồ tình huống xuất binh, sau đó chỉ vào mấy điểm này, nói: “Nhân mã đến và đi, phạm vi hoạt động càng lúc càng nhỏ. Bây giờ, người của địch và ta trên cơ bản đã tiến vào hết bên trong sơn mạch Quần La.”
La Chiếu nghiêm mặt. Điều này gã ta đã ý thức được, trầm giọng nói: “Mông Sơn Minh muốn quyết chiến thư hùng với quân ta ở sơn mạch Quần La.”
Văn Du gật đầu: “Rõ ràng ông ta đang có ý đồ đó, chỉ là nhìn không ra ông ta sử dụng biện pháp gì để quyết chiến thư hùng với quân ta. Đám người Ô Quần Liệt không phải kẻ ngu, hiện tại cũng đang cảnh giác cao độ, sao có thể tùy tiện bị mắc lừa?”
Đây chính là vấn đề mà La Chiếu đang suy nghĩ.
Đông Ứng Lai nói: “Thảm thực vật trong núi rất tốt, có thể dùng làm thức ăn, chẳng lẽ ông ta muốn dựa vào nó làm cơ sở, một khi hết lương thực thì dùng thực vật trong núi để duy trì, dùng thứ này để hao tổn quân ta?”
Nói ra đúng là ngây thơ. Ngươi cho rằng các ngươi là tu sĩ? La Chiếu thiếu chút nữa trợn trắng mắt nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự, nói: “Đông trưởng lão đúng là biết nói đùa. Đây không phải là mấy chục ngàn người, mà là hàng trăm ngàn người. Thức ăn trong núi có phong phú đến cỡ nào, cũng không đủ cho từng đấy người ăn.”
Đông Ứng Lai ngẫm lại thấy cũng đúng, hơi xấu hổ nói: “Đại Đô Đốc nói có lý, chỉ là Mông Sơn Minh dẫn quân tại khu vực bờ sông của chúng ta vào núi Quần La, rốt cuộc là muốn đánh một trận như thế nào?”
Mọi người đều nhìn bản đồ, bắt đầu suy nghĩ.
La Chiếu chậm rãi quay sang nhìn Đông Ứng Lai, gằn từng chữ: “Đông trưởng lão vừa mới nói cái gì?”
Giọng nói không ổn. Văn Du quay đầu lại nhìn Đông Ứng Lai. Với hiểu biết của hắn ta về La Chiếu, hắn ta biết lời nói của Đông Ứng La đã chọc đến cái gì của La Chiếu.
Những người còn lại đều nhìn Đông Ứng Lai, cũng không cảm thấy vừa rồi Đông Ứng Lai nói có cái gì là không đúng.
Đông Ứng Lai bị mọi người nhìn chằm chằm, toàn thân không được tự nhiên: “Ta nói Đại Đô Đốc nói có lý là sai sao?”
La Chiếu giống như gánh trên vai gánh nặng thiên quân, hai tay chống thành ghế, nhất thời khó mà đứng lên, giọng nói run run: “Câu tiếp theo.”
Đông Ứng Lai cau mày nói: “Ta hỏi Mông Sơn Minh dẫn quân tại khu vực bờ sông của chúng ta vào sơn mạch Quần La, rốt cuộc là muốn đánh một trận như thế nào?”
Mọi người nhìn nhau, vẫn không cảm thấy câu nói này có gì không ổn. Kết quả, chỉ thấy hai tay La Chiếu chống thành ghế run rẩy đứng dậy, dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, hai mắt trợn to nhìn chằm chằm tấm bản đồ như muốn nứt ra.
Tô Nguyên Bạch tiến lên, trầm giọng hỏi: “Đại Đô Đốc, ngài làm sao vậy?”
La Chiếu lảo đảo tiến lên mấy bước, ngón tay run run chỉ vào tấm bản đồ: “Bờ sông, bờ sông phía Đông, núi Quần La...”
Nói cũng không nói lưu loát, hai chân như nhũn ra. Lời còn chưa dứt, người đã co giật, lảo đảo trở ngược, đụng ngã cái ghế, thân hình ngã nhào xuống đất, toàn thân không còn sức lực, chẳng khác nào đứa trẻ lên ba.
“Đại Đô Đốc!” Mọi người kinh hô, vội tiến lên đỡ lấy gã ta.
La Chiếu được đỡ dậy, yếu ớt duỗi ngón tay chỉ vào tấm bản đồ, yết hầu giống như bị thứ gì đó kẹp lại, khó mà lên tiếng, hai mắt mở to.
Nhìn thấy gã ta như vậy, Văn Du không hiểu gì cả, không biết La Chiếu đã xảy ra chuyện gì không ổn, lại khiến cho gã ta biến thành như thế.
Tô Vân Bạch nói: “Đại Đô Đốc, đừng gấp, có chuyện gì từ từ nói.” Vừa nói, một tay ông ta vừa để sau lưng La Chiếu, thi pháp ổn định kích động.
Khí tức hỗn loạn bên trong cơ thể rốt cuộc cũng hòa hoãn lại, giúp La Chiếu đủ sức rên lên một tiếng kêu tuyệt vọng: “Trúng kế rồi. Rút lui thôi. Bảo người của Ô Quần Liệt lập tức rút lui ngay, rút khỏi núi Quần La! Nhanh! Nhanh! Nhanh!”