Viên Cương:
“Nếu ta đáp ứng ngươi, ta còn đường sống sao?
Lữ Vô Song bảo đảm:
“Ta đáp ứng bảo đảm an toàn cho ngươi. Nếu ngươi không tin, ta cũng không còn cách nào, không ngại đánh cuộc một keo.
Viên Cương lại quay đầu nhìn về sa mạc, quả quyết nói:
- Được! Ta đáp ứng ngươi.
Lữ Vô Song ngẩn người, trên mặt dần dần có thần sắc hồ nghi. Nàng không tin đối phương có thể đáp ứng một cách thoải mái như vậy. Nàng vẫn còn nhớ lần trước hành hạ đối phương đến mức muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong, đối phương vẫn không chịu mở miệng đáp ứng. Lần này sảng khoái như vậy, nàng không muốn nghi ngờ cũng khó khăn a:
“Thống khoái như vậy, sao ta có cảm giác không phải là ngươi a. Ngươi không đùa bỡn, dùng chiêu trò gì với ta đó chứ?
Viên Cương quay đầu, đưa mắt nhìn:
“Ta nói đáp ứng là đáp ứng, tuy nhiên ta có điều kiện.
Lữ Vô Song kêu “à” một tiếng. Đối phương dễ dàng chấp nhận không làm nàng yên tâm, đến khi nghe thấy có điều kiện trao đổi ngược lại yên tâm một chút:
“Nói ta nghe một chút.
Viên Cương liền mở lời:
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng nhất định ngươi cũng phải giúp ta một chuyện, giúp ta giết Cố Viễn Đạt.
Lữ Vô Song nở nụ cười. Cái này đúng nha, không tiếc tánh mạng muốn giết người, đấy mới là hợp lẽ thường. Nàng gật đầu hứa:
“Không thành vấn đề. Trong trong mắt ta, bóp ch ết một Cố Viễn Đạt không khác biệt gì so với bóp ch ết một con kiến. Ngoài ra ta có thể bảo đảm, chỉ cần ngươi nghe lời, ta không giết ngươi, tối đa sẽ không cho ngươi gặp người ngoài.
Viên Cương nói:
“Chỉ cần ngươi giúp ta giết Cố Viễn Đạt, ngươi giết hay không giết ta, ta cũng không quan tâm. Nhưng nói miệng không bằng chứng, sau này ta làm sao biết được ngươi sẽ giết Cố Viễn Đạt hay không. Dùng tính mạng của Cố Viễn Đạt đổi lấy một lời thề độc của ngươi, có quá đáng lắm không?
Hắn không ngốc, biết rằng nếu đáp ứng dễ dàng thì đối phương sẽ không tin tưởng, bởi vậy mới đưa Cố Viễn Đạt vào để ngụy trang.
Lữ Vô Song giơ một cánh tay lên, thề thốt:
“Ta thề với trời, chỉ cần ngươi đáp ứng làm được chuyện của ta, ta liền giết Cố Viễn Đạt để hồi báo, nếu làm trái với lời thề này, trời tru đất diệt.
Viên Cương hơi chút nhìn đối mắt với nàng ta, kéo đao xoay người, nhìn về phía sa mạc phương xa:
“Căn cứ theo kinh nghiệm của ta, Hạt Hoàng sẽ không ở biên giới sa mạc, nếu ngươi muốn đỡ tốn thời gian tốt lực, tốt nhất là đi tới khu vực trung tâm sa mạc.
Đây cũng không phải là nói dối. Hiện tại đích xác là hắn đã có kinh nghiệm triệu hoán Hạt Hoàng, thật sự cần phải chờ rất lâu nếu ở tại biên giới sa mạc.
Lữ Vô Song không nói hai lời, lắc mình chụp cánh tay của hắn, song song bay vút lên trời.
Đối với tốc độ phi hành của nàng mà nói, một nơi không mấy xa không là gì, ước chừng sau nửa canh giờ đã hạ xuống đất, buông lỏng Viên Cương ra:
“Không cần thiết phải là vị trí trung tâm, rất dễ bị người phát hiện, nơi này cũng không xê xích gì nhiều a?
Viên Cương không hé răng, hắn đi lên một cồn cát trước cái nhìn chăm chú của nàng, đối mặt trước sa mạc vô ngần đột nhiên phát ra tiếng kêu “ôi ôi”.
Lữ Vô Song lắc mình đến bên cạnh hắn ngắm nhìn, đôi mắt sáng lập lòe có vẻ mong đợi.
Không biết rằng, nếu như đổi lại trước đây, Viên Cương không thể đáp ứng nàng ta, lần đầu tiên Lữ Vô Song muốn Hạt Hoàng, hắn lo lắng đối phương muốn lấy tính mạng của Hạt Hoàng.
Nhưng bây giờ không giống như lúc trước, hắn biết được Lữ Vô Song muốn có Hạt Hoàng là để đi Đệ Ngũ Vực.
Hắn đã đi qua Đệ Ngũ Vực, hiểu rõ tình hình bên trong ra sao. Lần này trở ra, hắn đã chuẩn bị không trở về được nữa.
Nói cách khác, chỉ cần mang Lữ Vô Song tiến vào, không có ý định sẽ mang Lữ Vô Song ra ngoài.
Có phải là đối thủ của Lữ Vô Song hay không không quan trọng. Rất có thể Lữ Vô Song sẽ giết hắn, hắn cũng không trông cậy sau này Lữ Vô Song có thể bỏ qua hắn. Hắn không tin những người làm hại thiên hạ này.
Vì thế hắn đã chuẩn bị tốt cho sự hi sinh của chính mình, vây khốn Lữ Vô Song tại Đệ Ngũ Vực, giải quyết hoàn toàn một phiền phức cho Đạo gia.
Đạo gia đã giải quyết xong Mục Liên Trạch và Trưởng Tôn Di, bản thân mình sẽ giúp Đạo gia giải quyết dứt điểm một Lữ Vô Song nữa, xem ra Đạo gia ứng đối sẽ thoải mái không ít.
Đây mới là nguyên nhân thực dự khiến cho hắn mở miệng đáp ứng Lữ Vô Song một cách dễ dàng, không tiếc mạng sống.
Lữ Vô Song tận mắt nhìn thấy thần kỳ, chứng kiến một đám Sa Hạt trồi lên mặt đất dưới sự triệu hoán của Viên Cương, cái đuôi run rẩy dữ dội giống như rắn đuôi chuông.
Tình cảnh như thế chưa được nửa canh giờ, mặt đất ở một nơi sa mạc đột nhiên bị nổ nứt ra, một con quái vật lớn leo ra ngoài.
Hạt Hoàng to như một ngọn núi nhỏ dừng trước mặt hai người, dữ tợn kinh khủng. Hạt Hoàng đối mặt trước Lữ Vô Song phun ra mùi tanh, trong mắt lại lộ ra thần sắc hưng phấn.
Viên Cương quay đầu nhìn nàng ta:
“Hạt Hoàng, ta đã triệu hoán cho ngươi rồi, ta có thể đi được chưa?
Lữ Vô Song đột nhiên xuất thủ, nắm lấy Viên Cương, song song nhảy tới sau lưng Hạt Hoàng, buông tay ra rồi nói:
“Sự tình vẫn chưa xong. Nếu ngươi có thể khống chế được nó thì tiếp tục đi, lệnh cho nó đưa chúng ta đi tới một nơi.
Quả nhiên. Viên Cương hơi động trong lòng, vẻ mặt không chút thay đổi, nói:
“Nơi nào?
Đôi mắt sáng của Lữ Vô Song ngắm nhìn bốn phía:
“Trên đời này ngoại trừ Thánh Cảnh, Thiên Đô bí cảnh, Điệp Mộng Huyễn Giới, kỳ thực Thương Tụng còn mở ra một lối đi thông tới một giới khác, là chôn giấu dưới nơi sa mạc này. Mà vừa khéo Hạt Hoàng có thể tìm tới lối đi ấy.
Viên Cương giả bộ như không biết, bình tĩnh hỏi:
“Còn có một giới khác?
Lữ Vô Song nhìn chằm chằm vào hắn:
“Không sai. Chỗ ấy không biết có giấu bí mật gì của phu phụ Thương Tụng. Nếu có thể có được, nếu ta có thể thiên hạ vô song, ta sợ gì ngươi tiết lộ bí mật, bảo đảm thả ngươi tự do. Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem thế giới chưa một người khác biết sẽ có dạng gì?
Dĩ nhiên Viên Cương không muốn, không phải là hắn chưa đi qua, đã sớm đi vào rồi, hơn nữa đã đi hết thế giới kia một lần rồi.
Thấy hắn không nói, lại thúc giục:
“Không được chần chờ nữa, Hạt Hoàng có hình thể khổng lồ, rất chói mắt, mau lên một chút.
Viên Cương xoay người đối mặt với Hạt Hoàng, liên tục kêu mấy tiếng “Ôi ôi”.
Thân hình khổng lồ của Hạt Hoàng chợt động, sau đó chạy hết tốc lực rồi đột nhiên đầu đâm thẳng vào dưới đất, nhanh chóng chui xuống sa mạc.
Trong bóng tối tiếng xào xạc bên tai, một viên dạ minh châu xuất hiện trong ngón tay của Lữ Vô Song, chiếu sáng không gian nàng ta thi pháp chống ra.
Không biết Hạt Hoàng chui đã bao lâu, Viên Cương bị thương thân thể có chút mệt mỏi, chầm chậm ngồi xuống rồi.
Lữ Vô Song liếc mắt nhìn hắn, chợt lãnh đạm hỏi:
“Nghe nói ngươi vì một người đàn bà đã có chồng, dường như gọi là Phùng Quan Nhi gì đó a, vì nàng ta mà không tiếc liều chết. Nữ nhân kia rất đẹp sao?
Viên Cương đáp:
“Thánh tôn cũng nhàm như vậy sao?
Lữ Vô Song:
“Trong lúc rãnh rỗi, nơi này lại không có người ngoài, tùy tiện tâm sự cũng không sao.
Viên Cương nói:
“Nếu không sao, vậy ta hỏi ngươi, làm sao ngươi lại biết có lối đi thông tới thế giới kia? Nếu không phải chỉ có một người ngươi biết được bí mật này, chỉ sợ người bức ta tìm Hạt Hoàng sẽ không dừng lại một mình ngươi a.
Thật ra Lữ Vô Song không giấu diếm hắn, có lẽ cho rằng Viên Cương đã nằm trong sự khống chế của nàng:
“Đây coi như là bí mật của gia tộc ta.
“Gia tộc?
Viên Cương bất ngờ ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Lữ Vô Song nói tiếp:
“Bà nội của ta, kỳ thực là một trong những thị nữ của Ly Ca, Thương Tụng phu nhân. Vô tình bà đã nghe qua cuộc nói chuyện giữa Thương Tụng và Ly Ca. Thế nào, quá bất ngờ a?
Viên Cương khẽ gật đầu:
“Thì ra là thế, quả thật rất bất ngờ.