Hô Diên Vô Hận nhìn sang, sau đó bước đến bàn Viên Cương, đến trước mặt hai người Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên, khiến hai người đều rất khẩn trương.
Hô Diên Vô Hận đưa tay sang bên cạnh, lập tức có người đặt lên tay ông một chén rượu ngon.
“Hai vị lớn tuổi hơn ta, tòng quân cũng sớm hơn ta. Hai vị có thể nể mặt đến uống một ly rượu mừng, ta rất vui. Ta xin kính hai vị một chén trước.” Hô Diên Vô Hận hai tay nâng chén rượu lên trước.
Chuyện gì vậy? Chư tướng đều đồng loạt nhìn sang bên này, ai nấy đều không hiểu nổi.
Đừng nói những người khác, ngay cả Viên Cương cũng kinh ngạc, cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên luống cuống đứng dậy, vội nói không dám.
“Chúng ta uống trước rồi nói!” Hô Diên Vô Hận ngửa đầu uống một hớp, sau đó đưa chén rượu đã được uống cạn cho hai người thấy.
Hai người vội vàng bưng chén rượu, lắp bắp nói câu chúc mừng Đại tướng quân, sau đó tranh thủ uống. Nguyên Đại Hồ uống nhanh quá nên bị sặc, ho liên tục.
Hô Diên Vô Hận lại nhìn mặt Viên Cương, hỏi: “Tại sao mặt ngươi lại đỏ như vậy?”
“Do luyện công ạ!” Viên Cương thành thật đáp.
“Bày ở trong miếu chỉ có thể làm tượng nặn!” Hô Diên Vô Hận giễu cợt một câu, cũng không để ý, xoay người lại, cầm một chén rượu mới, nhìn mọi người chung quanh.
Mọi người cùng nhau cầm chén rượu đứng lên.
“Chư vị đều là huynh đệ vào sinh ra tử với ta. Ta cũng không quanh co lòng vòng với chư vị nữa. Hàng ngày, lão tam nhà ta cứ lêu lổng mãi, ít ngày nữa ta sẽ ném nó vào quân Kiêu Kỵ. Nguyên nhân thì có người biết có người không. Tóm lại, nếu ai khách sáo với nó, chính là hại nó. Còn nữa, hôm nay mọi người đến uống rượu, đừng nói quân quy, cứ thoải mái mà uống. Mời!” Một tiếng cuối cùng âm vang hữu lực, Hô Diên Vô Hận lại uống trước.
Mọi người lập tức cùng nhau cạn chén.
Buông ly rượu xuống, Hô Diên Vô Hận bước nhanh qua đám người, long hành hổ bộ, nhìn thẳng đằng trước, giọng nói trầm bổng: “Người tại triều đình, thân bất do kỷ. Bên ngoài còn có khách khác, không thể đắc tội. Ta không thể phân thân, đành phải lạnh nhạt anh em của mình. Thịt rượu bao no, ta không thể bồi tiếp. Uống xong đừng mượn rượu làm càn, thành thật cút về hết cho ta!” Nói xong, ông phất tay một cái.
“Rõ!” Mọi người cùng đồng loạt hưởng ứng, đưa mắt nhìn ông rời đi.
Sau đó, Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, tất cả đều muốn biết hai người là ai, lại có thể được Thượng tướng quân đích thân mời rượu.
Bây giờ không ai dám khinh thường hai người nữa. Tướng lĩnh ngồi cùng bàn không nhịn được liền hỏi: “Thì ra hai vị cũng xuất thân quân ngũ, không biết thuộc đội quân nào?”
Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên không muốn nhắc đến, nhưng bây giờ được mọi người hỏi, cũng không tiện nói dối, cuối cùng nói ra ba chữ Hắc Phong Kỵ.
Kết quả, Viên Cương phát hiện ánh mắt chư tướng nhìn hai người đã thay đổi, tất cả đều hiện lên sự tôn kính.
Hai người trả lời xong, một đám người chạy đến mời rượu.
Trận rượu này khiến hai lão đầu uống say mèm, trở về như thế nào cũng không biết.
Vài ngày sau, sau khi biết Hắc Phong Kỵ là gì, hai lão đầu bị Viên Cương lôi ra ngoài, hỗ trợ huấn luyện đám người của quán đậu hũ.
Phủ Thứ sử Bắc Châu, Thiệu Bình Ba và Thiệu Tam Tỉnh người trước người sau tiến vào thư phòng.
Đợi Thiệu Bình Ba ngồi xuống xong, Thiệu Tam Tỉnh dâng lên nước trà, sau đó bẩm báo: “Tô tiểu thư gửi tin tức đến, thời gian này là đại hôn giữa Trưởng công chúa và con trai Thượng tướng quân nước Tề, hoạt động vui chơi rất nhiều. Đại vương Tây viện có thể gọi ngài ấy đến bất cứ lúc nào, cho nên không thể đến đây được.”
Thiệu Bình Ba nghe xong, lập tức im lặng. Mặc dù lý do này không thể bắt bẻ, nhưng y nhạy cảm phát hiện được, thái độ của Tô Chiếu đã thay đổi.
Trước kia, Tô Chiếu vừa nghe y có việc, tỷ ấy sẽ dùng mọi biện pháp để chạy đến. Lần trước, khi giết mẹ con Nguyễn thị, Tô Chiếu còn không tiếc sử dụng của công làm việc tư, vận dụng phi cầm của Hiểu Nguyệt các đến giải vây.
Lúc này, y không biết có phải y đang bị ảo giác hay không.
Nhưng ngoài miệng lại nói: “Sau hôn lễ, đối với quốc nội nước Tề, Hạo Vân Đồ sẽ không cần lo lắng trong một khoảng thời gian tương đối dài. Hạo Vân Đồ vẫn luôn là trung hưng chi chủ của nước Tề!”
Đối với chuyện Hạo Vân Đồ và Hô Diên Vô Hận kết thông gia với nhau, y đã sớm nhận được tin tức. Đại Thiền Sơn cũng không đến nỗi ngay cả tin tức này cũng không cho y biết.
Cũng không cần bàn sâu việc này, Thiệu Bình Ba nhìn bản đồ: “Gần đây tiến độ của đội tàu quá chậm.”
Thiệu Tam Tỉnh đáp: “Gần đây, đội tàu liên tiếp gặp bão, tổn thất hết mấy chiếc thuyền, bởi vậy tốc độ mới chậm. Trước mắt, chúng ta đã tổn thất mười hai chiếc thuyền, hơn ngàn chiến mã.”
Ba vạn chiến mã, đi đường bộ cũng không tránh khỏi tổn thất, huống chi là đi đường biển, nhưng Thiệu Bình Ba lo lắng không phải cái này. Y đứng dậy, bước đến trước tấm bản đồ, chắp tay nói: “Ban đầu rất thuận lợi, vì sao khi càng gần đến nơi thì lại càng gặp bất trắc, có phải có vấn đề gì hay không?”
Thiệu Tam Tỉnh biết bất cứ dị thường nào cũng dễ dàng khiến cho vị công tử này nghi ngờ: “Khí hậu trên biển rất vô thường, khó tránh khỏi việc gặp bất trắc, là chuyện rất bình thường mà.”
“Nhưng việc liên tiếp gặp bất trắc như vậy... chẳng lẽ đội tàu đã đi vào khu vực phong bạo?” Thiệu Bình Ba quay đầu lại hỏi.
Thiệu Tam Tỉnh im lặng. Chuyện trên đất liền còn chưa biết hết, làm sao biết rõ chuyện trên biển được. Ông ta cũng không phải nhà bác học, liền cười khổ: “Lão nô cũng không rõ lắm.”
Thiệu Bình Ba nói: “Ngươi hãy tìm người hay đến vùng biển đó hỏi thăm một chút đi.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh đáp.
Quận Thanh Sơn, mấy chục con ngựa chạy vào thành.
Bên ngoài quận thủ phủ, đám người Thương Triều Tông nghe vậy liền đích thân ra nghênh đón. Chưởng môn Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại tự mình suất lĩnh cao tầng chạy đến.
Phong Ân Thái đã sớm trở về từ nước Tề cũng có mặt, một đám người tiến vào phủ Thứ sử.
Sau nửa canh giờ, đám người này lại lần lượt chạy ra, bao gồm đám người Thương Triều Tông, cả bọn thẳng đến sơn cốc ngoài thành.
Nhận được tin tức, Phí Trưởng Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa cũng chạy đến cửa sơn cốc nghênh đón, sau đó cùng với đám người Bành Hựu Tại tiến vào.
Trong lúc đám người Phí Trường Lưu mời Bành Hựu Tại đến môn phái nghỉ chân, Bành Hựu Tại khoát tay nói: “Không cần khách sáo, cứ nói ngay tại chỗ này đi.” Ông ta chỉ vào chỗ cất rượu trước mặt, sau đó dẫn đầu đi tới.
Ở đây ông ta là lớn nhất, mọi người chỉ có thể nghe theo lời ông ta mà làm.
Bên ngoài động cất rượu không cho phép bất cứ kẻ nào tùy tiện tiến vào. Mọi người chỉ có thể đứng ngoài sơn động.
Ngửi được mùi rượu, Bành Hựu Tại nhìn chằm chằm cửa động, sau đó hỏi: “Đã qua hai ba tháng rồi, cũng không nhận được tin tức gì của Ngưu Hữu Đạo. Vương gia cũng không. Ba vị Chưởng môn, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Ba người Phí, Hạ, Trịnh nhìn nhau. Phí Trường Lưu lắc đầu: “Chúng ta cũng không biết được. Nếu có tin tức, chúng ta đã sớm báo cáo lại Vương gia rồi.”
Bành Hựu Tại nói: “Các ngươi đang nói đùa à? Đệ tử môn hạ ba phái các người có người đi theo Ngưu Hữu Đạo, chẳng lẽ đệ tử môn phái nhiều như vậy cũng không liên lạc với các người cả mấy tháng trời? Có khả năng này à?”
Hạ Hoa nói: “Bành chưởng môn, chúng ta còn nôn nóng việc này hơn so với ngài. Mấy trăm đệ tử tinh nhuệ mà ba phái chúng ta phái đi đã mất liên lạc, chúng ta đều muốn biết chuyện gì xảy ra, nhưng thật sự chúng ta không liên lạc được.”
Nói đến đây, Thương Thục Thanh ở bên cạnh cũng rất lo lắng. Tất cả mọi người đều nghĩ, không biết đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu không, tại sao một chút tăm hơi cũng không có?
Bành Hựu Tại hỏi: “Ba phái các ngươi và Ngưu Hữu Đạo đuổi đệ tử Thiên Ngọc môn chúng ta trở về, ôm lấy chuyện chiến mã, bây giờ lại không có lời giải thích, làm trễ nãi đại sự, các ngươi gánh nổi trách nhiệm sao?”