“Trong mắt Thánh Cảnh, đấu qua đấu lại mới là chuyện bình thường. Hòa hợp êm thấm ngược lại sẽ khiến cho Thánh Cảnh khẩn trương. Còn chó cắn chó, bọn họ sẽ thờ ơ lạnh nhạt, không để ý đến.”
Thì ra là thế! Ngưu Hữu Đạo gật đầu nhưng vẫn còn nghi hoặc: “Vẫn là câu nói kia, ngài không cảm thấy kỳ quái khi đám người Đông Quách Hạo Nhiên và Ninh Vương đồng thời xảy ra chuyện?”
Toa Như Lai nói: “Sự việc đã rất rõ ràng, bọn họ cùng một bọn, cùng xảy ra chuyện có điều gì kỳ quái đâu?”
“Khoan đã.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ngăn Toa Như Lai nói tiếp.
“Ta hơi bị ngài làm cho hồ đồ rồi. Ta có một vấn đề, cách lý giải của ta và ngài hình như không giống nhau. Toa tiên sinh, có phải ngài đang giấu diếm ta điều gì trong việc này hay không?”
Toa Như Lai hỏi: “Đã như vậy rồi, ngươi cảm thấy ta cần phải giấu diếm ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Vừa rồi ngài nói bọn họ cùng một bọn, xảy ra việc cũng không có gì kỳ quái, đúng không? Cho dù Phiêu Miểu các chướng mắt Thượng Thanh tông, không quan tâm sống chết của bọn họ, chẳng lẽ đối thủ đối với cái chết của Ninh Vương nắm binh quyền nước Yến cũng không quan tâm chút nào sao?”
Ngụ ý là, nếu đã xảy ra chuyện, Phiêu Miểu các chú ý đến nguyên nhân cái chết của Ninh Vương, nhưng tại sao lại không biết Đông Quách Hạo Nhiên cũng đã xảy ra chuyện.
Toa Như Lai hiểu ý của Ngưu Hữu Đạo, lập tức giải thích: “Phiêu Miểu các biết nguyên nhân cái chết của Ninh Vương, nhưng chúng ta xác thực không biết rõ cái chết của Đông Quách Hạo Nhiên. Phiêu Miểu các cũng không đề cập đến chuyện liên quan đến Thượng Thanh tông, nhưng Thượng Thanh tông và Ninh Vương là cùng một bọn, đồng thời xảy ra chuyện, lý giải án cùng một chỗ có cái gì không đúng sao? Khi Ninh Vương xảy ra chuyện, đám người Đông Quách Hạo Nhiên hoàn toàn có khả năng có mặt tại hiện trường. Binh biến vây công, gặp tai kiếp cũng là chuyện rất bình thường mà.”
Ngưu Hữu Đạo vẫn cảm giác hai người đang ông nói gà bà nói vịt, một lần nữa sắp xếp lại chủ đề: “Được rồi, không nói Thượng Thanh tông. Ý của ngài là, nói cách khác, ngài biết Ninh Vương gặp phải binh biến là chuyện gì xảy ra?”
Toa Như Lai nói: “Không phải ta biết, mà là Phiêu Miểu các tra ra được. Ta cũng là xem hồ sơ bí mật của Phiêu Miểu các mới biết được mà thôi. Đương nhiên, bên trong khu vực cơ mật của Phiêu Miểu các cất giữ rất nhiều hồ sơ bí mật, ta cũng không có khả năng xem xét toàn bộ hồ sơ bí mật trong mấy trăm năm vừa qua. Ta chú ý đến điều này, cũng là vì thăm dò tình huống liên quan đến ngươi mà phát hiện thôi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta không quan tâm điều này, ta chỉ muốn biết binh biến khó hiểu kia là chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều hoài nghi là do Hoàng đế nước Yến Thương Kiến Hùng làm, có phải như vậy hay không?”
Toa Như Lai nói: “Đích thật là do Thương Kiến Hùng làm. Ta nhớ trong hồ sơ bí mật có nói về trận tập kích đó. Ninh Vương tùy hành với hơn hai nghìn nhân mã, trên đường bị ba chục nghìn đại quân vây công. Đám người Ninh Vương toàn quân bị diệt.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đây chính là điều mà ta cảm thấy nghi ngờ. Người khác không rõ chiến lực của Anh Dương Vũ Liệt Vệ, nhưng ta lại biết được ít nhiều. Hộ vệ tùy hành của Ninh Vương đều là nhân mã tinh nhuệ của Anh Dương Vũ Liệt Vệ, mà lúc đó Ninh Vương lại là bạn tốt của cao thủ bài danh thứ ba trên Đan bảng là Tân Vô Chân. Có Tân Vô Chân bảo vệ, cộng thêm quyền thế trên tay Ninh Vương, dù sao vẫn có thể tìm được một số tu sĩ đầu nhập vào làm hộ vệ. Hơn nữa, Ninh Vương năng chinh thiện chiến, cho dù đánh không thắng, ba chục nghìn đại quân vây công cũng chưa chắc có thể ngăn cản được hai nghìn thiết kỵ của Ninh Vương phá vây, ít ra là không thể toàn quân bị diệt. Cuối cùng, ngay cả một người sống cũng không còn. Thậm chí tu sĩ bên cạnh Ninh Vương không một ai trốn thoát, kể cả Tân Vô Chân cũng chết luôn. Phản quân vây công cũng không thoát khỏi số mệnh, vì thế không ai biết hiện trường đã xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều không có chứng cứ. Cái này quá không bình thường.”
Toa Như Lai nói: “Chẳng có gì là không bình thường cả. Đây là tập kích được bố trí tỉ mỉ. Bí mật chỉ huy phản quân tấn công là một trong tứ đại thống lĩnh kinh kỳ Yến Kinh Vương Hoành. Vì lần tập kích này, Thương Kiến Hùng thậm chí đã để Đồng Mạch âm thầm mời Hiểu Nguyệt các ra tay giúp đỡ. Hiểu Nguyệt các vì thế đã bí mật xuất động rất nhiều cao thủ...”
Ngưu Hữu Đạo giật mình: “Ngài nói là, Hiểu Nguyệt các có tham gia vào việc tập sát Ninh Vương?”
Toa Như Lai gật đầu: “Có một lần, toàn bộ cao thủ của Hiểu Nguyệt các đều dốc hết lực lượng, thậm chí Ngọc Thương còn tự thân xuất mã. Trong tình huống nguy hiểm trước mắt, Tân Vô Chân đã bảo vệ Thương Kiến Bá thoát thân, nhưng đã bị Ngọc Thương cản lại. Dưới sự vây công của Ngọc Thương và một số cao thủ Hiểu Nguyệt các, Tân Vô Chân đã bị gi.ết chết. Còn Ngọc Thương đã tự tay gi.ết chết Thương Kiến Bá.”
“Hai nghìn thiết kỵ đối mặt với mấy trăm cao thủ Hiểu Nguyệt các, còn có ba chục nghìn đại quân vây công, không ai may mắn thoát khỏi. Sau khi đắc thủ, ba chục nghìn đại quân vây công cũng bị tổn thất nặng nề. Sau chuyện này, Vương Hoành lại cùng với Hiểu Nguyệt Các hợp mưu, hạ thuốc vào thức ăn của tàn quân. Sau đó, người của Hiểu Nguyệt các đã tàn sát sạch sẽ hơn chục nghìn tàn quân này.”
“Lúc đó, toàn bộ người của Hiểu Nguyệt các đều che mặt, thật ra Vương Hoành cũng không biết người hiệp trợ ông ta tập sát là ai. Bên phía triều đình nước Yến biết được chân tướng cũng chỉ có Thương Kiến Hùng và Đồng Mạch, nhưng biết cũng vô dụng. Thương Kiến Hùng và Đồng Mạch không dám tiết lộ việc mình làm, sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng to lớn đối với nội bộ nước Yến. Mà Hiểu Nguyệt các cũng không dám tiết lộ huyết án bọn họ tham gia. Một tổ chức sát thủ dám ra tay với một trọng thần như thế sẽ khiến dân chúng phẫn nộ, không một nước nào có thể dung được. Bây giờ Hiểu Nguyệt các lập quốc, lập trường cũng giống như các nước, tất nhiên lại càng không dám thừa nhận.”
Con ngươi Ngưu Hữu Đạo hơi rút lại, trong lòng cảm thấy nặng nề: “Vương Hoành chết, Đồng Mạch cũng chết. Nói cách khác, bên phía triều đình nước Yến bây giờ cũng chỉ còn một mình Thương Kiến Hùng biết chuyện. Mà tại sao Phiêu Miểu các lại biết rõ tình huống như vậy? Hay Phiêu Miểu các cũng có người tại hiện trường?”
Toa Như Lai gật đầu: “Lần đó, người của Hiểu Nguyệt các xuất động rất nhiều, trong đó có lẫn mấy người của Phiêu Miểu các, Phiêu Miểu các làm sao mà không biết chuyện gì xảy ra chứ.”
“Không đúng.” Ngưu Hữu Đạo đột nhiên kêu lên: “Không phải không một ai may mắn thoát khỏi sao? Ngay cả Tân Vô Chân cũng chết, Đường Mục và Đông Quách Hạo Nhiên cũng có mặt, vì sao lại tránh được một kiếp?”
Toa Như Lai giật mình. Như lời ông ta đã nói, ông ta không quá chú ý chuyện của Thượng Thanh tông, nhưng bị Ngưu Hữu Đạo hỏi như thế, sự việc liên kết cùng một chỗ, bản thân ông ta cũng phát hiện có điểm bất thường. Ông ta do dự một chút rồi đáp: “Chẳng lẽ khi chuyện xảy ra, hai bên không ở cùng một chỗ?”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hiện lên vẻ hoài nghi, không biết Toa Như Lai có phải cố ý gạt hắn hay không. Hắn tiếp tục truy vấn điểm đáng ngờ: “Còn nữa, mặc dù Hiểu Nguyệt các vì tiền làm việc, nhưng tham gia những chuyện có ảnh hưởng quá lớn này, Hiểu Nguyệt các lòng mang chí lớn, sẽ không vì tiền mà không quan tâm. Số tiền này phải nhiều đến cỡ nào mới có thể đả động Hiểu Nguyệt các?”