Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu thật bắt hắn cả người thương tích thì khi Gia Cát Trì quay lại không tiện ăn nói lắm, bắt người một cái đã xảy ra chuyện không tốt, Gia Cát Trì vẫn hữu dụng với chúng ta.

“Hơn nữa ta đã đồng ý với Gia Cát Trì không động vào Hải Vô Cực, dù sao nói cũng phải đáng tin chút chứ?

“Đã lấy được đồ rồi, lại chắt đứt tâm tư của hắn ở bên cửu Thánh, không cần lo hắn đầu độc Gia Cát Trì làm cái gì nữa, cũng thực hiện được hứa hẹn với Gia Cát Trì, mọi người hòa hợp giải quyết tốt mọi phiền phức, nhiều chuyện để máu dầm dề không hề tốt đâu.

Khóe miệng Vân Cơ nhăn một cái:

“Loại người như ngươi tâm quỷ nhiều thật đấy.

Không phải nàng đang làm nũng mà là hồi tưởng lại từ trước, từ sau khi nhận thấy Gia Cát Trì bị Phiêu Miểu Các tìm được lập tức đưa tay về bên Thiệu Bình Ba bức Lam Minh ra mặt, sau đó cứu Gia Cát Trì, bây giờ lại làm bại lộ tin tức của Gia Cát Trì, trước mắt lại dễ dàng có được Tinh Thần lệnh, không biết phía sau còn xảy ra chuyện gì nữa.

Dù cho nàng đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo nhưng có rất nhiều chuyện cũng như lọt vào sương mù nhìn không rõ, toàn bộ dường như đều nằm trong kế hoạch của vị này, thủ đoạn liên tiếp, sự thâm sâu làm nàng phải hết hồn.

Phát hiện trước đây may mắn không đối nghịch với vị này, nếu không, bị chơi chết thế nào cũng không biết.

“Ngây người cùng Hồng Nương lâu, cách nói chuyện của ngươi càng lúc càng giống Hồng Nương rồi.

...

Trong phòng, nhận được mật thư của Ngưu Hữu Đạo, Yến Trục Thiên như có điều suy nghĩ.

Sau khi tiêu hủy mật thư trong tay, Yến Trục Thiên điều đệ tử tới bí mật căn dặn vài câu, sau đó ra khỏi cửa.

...

Ở trong phòng lo nghĩ, chờ đợi, Lý Chính Pháp còn chưa nhận được hồi âm của Âm Như Thuật. Y không biết vì sao hồi âm lại tới chậm như vậy, làm y vô cùng bị dày vò.

Cho dù biết Âm Như Thuật quyết định cũng khó khăn.

Ai ngờ không đợi được hồi âm lại chờ được một tin tức khác, một đệ tử gõ cửa mà vào:

“Trưởng lão, Ngôn sư đệ mất tích rồi.

“Cái gì?

Lý Chính Pháp cả kinh, chợt ý thức được chuyện này có chút không ổn, không khỏi vội hỏi:

“Đang yên lành sao lại mất tích?

Bởi vì Ngôn sư đệ là người trước kia quan sát được người chắp nối tiếp xúc với tổng quản Ban Hải ở Vô Biên Các.

Đệ tử đáp:

“Không biết, đã một ngày chưa thấy người rồi.

Đúng lúc này lại có một người vào cửa, dâng mật thư

“Trưởng lão, chưởng môn gửi mật thư đến!

Lý Chính Pháp phất tay với đệ tử tới bẩm báo trước đó, nói:

“Còn không mau đi tìm.

Đợi đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi, Lý Chính Pháp mới nhận mật thư vào tay kiểm tra, không xem còn khá, sau khi xem thì có phần nhức răng.

Âm Như Thuật cũng không trách cứ y quá nhiều, hiện tại cũng không phải thời điểm trách mắng y. Âm Như Thuật có ý là nửa lừa gạt nửa không dối gạt.

Cái gì gọi là nửa lừa gạt nửa không dối gạt? Chính là phát hiện tin tức của Gia Cát Trì có thể báo lên, chuyện Gia Cát Trì có lui tới Vô Biên Các thì cũng có thể báo lên, nhưng đừng đề cập tới Lam Minh, để bên Thánh Cảnh tự mình điều tra đi. Có thể tra được thì thôi, không thể tra được thì bên này liền giả vờ không biết, quyết không thể tiết lộ bí mật.

Nếu thư này tới sớm một chút, Lý Chính Pháp có khả năng còn cho rằng là một biện pháp bất đắc dĩ khá tốt, nhưng bây giờ đệ tử họ Ngôn lại đột nhiên mất tích, làm trong lòng y trở nên căng thẳng.

Có làm theo phương pháp xử lý như của Âm Như Thuật hay không, trước tiên y để đó đã, bây giờ việc cấp bách là tìm người trước.

Nhưng mà cho tới tận đêm vẫn không tìm được người, gian phòng không có ai, đệ tử ngầm đặt ngoài phòng trọ cũng không thấy đệ tử họ Ngôn ra ngoài.

Lý Chính Pháp bắt đầu lo âu, tại sao lại đột nhiên không thấy người nữa? Nếu như gặp nguy hiểm, phát sinh tranh đấu cũng nên có động tĩnh chứ?

Trong khi giãy chết, đệ tử kia biết người mà Ban Hải tiếp xúc có thể là Lam Minh.

Tại sao lúc này lại không thấy người? Đơn giản có hai khả năng, hoặc là lặng lẽ trốn đi, hoặc là bị người khác nắm giữ tính mệnh.

Tại sao phải lặng lẽ đi? Đang yên lành, không có khả năng không chào hỏi đã lặng lẽ rời đi, chuyện này chắc chắn có vấn đề. Chẳng lẽ là Phiêu Miểu Các hoặc gian tế của nhà nào?

Nếu bị người ta lặng lẽ hạ thủ, lại là bị người nào hạ thủ?

Rốt cuộc là ai không biết, nhưng người biến mất ở Vô Biên Các, y đã nhận thấy ở lại chỗ này không an toàn nữa. Một khi bại lộ hành tung bị Lam Minh phát hiện, kết quả của bọn họ có thể tưởng tượng được.

Lý Chính Pháp quyết định thật nhanh, rời đi, một khắc cũng không dám ở lại.

Vừa ra khỏi nhà trọ Thiên Hồ liền lập tức triệu tập chúng đệ tử rút lui.

Sau khi thoát khỏi Vô Biên Các, nhanh chóng lợi dụng đường dây liên lạc với Thánh Cảnh, khẩn cấp báo cáo tình huống lên Đốc Vô Hư.

Bởi vì đệ tử họ Ngôn mất tích, biện pháp của Âm Như Thuật gã không dám dùng nữa. Đã đến mức này rồi, y cũng không có cách nào bận tâm nhiều như vậy, trước tiên qua cửa nào tính cửa đó. Chuyện tông môn để sau, trước tiên phải hóa giải nguy cơ có thể ập lên đầu mình đã rồi lại nói.

“Đi?

Đứng ở trước cửa sổ nhìn về phía sa mạc phía xa xa, Yến Trục Thiên quay đầu lại hỏi.

Đệ tử gật đầu nói:

“Không sai, đã rút lui.

Yến Trục Thiên:

“Toàn bộ đều đã rút lui sao?

Đệ tử có chút do dự:

“Chúng ta không đủ nhân lực, đến cùng bên đối phương có bao nhiêu người tới thì không có cách nắm giữ toàn diện được, không biết đã rút lui toàn bộ hay chưa.

Yến Trục Thiên trầm mặc, chuyện này không thể trách đệ tử trong môn được, y là người không mang đủ nhân lực tới đây, chỉ dẫn theo vài đệ tử có hiểu biết để phục vụ việc này mà thôi.

Cũng không có cách nào, không thể mang được quá nhiều người tới làm loại chuyện này được, phải dẫn theo người có thể tuyệt đối tin tưởng.

“Xem ra chúng ta cũng nên đi thôi, chuẩn bị một chút, rút lui đi.

Yến Trục Thiên buông tiếng thở dài.

Nơi đây không có cách nào nắm giữ tình huống một cách toàn diện được, cũng không dám khẳng định Bách Xuyên cốc trước đó có báo cáo tin này lên Thánh Cảnh hay không, nếu đúng hạn thời gian thì từ nơi này gửi tin đi, tin tức đã tới tay của Đốc Vô Hư rồi. Vì an toàn và tính toán ổn thỏa, cho dù là y hay là Gia Cát Trì đều phải sớm rời đi...

Ở bên trong nhà trọ, Gia Cát Trì đột nhiên quay đầu, ngoài cửa có người đi qua, tia sáng phía dưới khe cửa loáng lên loáng xuống rồi có một tờ giấy bay vào.

Hắn giơ tay túm lại, tờ giấy trên mặt đất bay vào tay hắn, mở trang giấy ra xem, phía trên là minh tín, trên thư nói cho hắn biết có thể đi rồi, lập tức trở về.

Nhìn thấy ám hiệu trong thư, Gia Cát Trì không do dự nữa, ở mãi ở đây hắn cũng chờ tới mức lo lắng, lo lúc nào cửu Thánh cũng có thể đánh tới, lúc này mới nhanh chóng rời khỏi Vô Biên Các.

Trong phủ thành, Ban Hải vội vã vào phòng của Lam Minh, báo tin mừng:

“Các chủ, người đi rồi.

Ngồi sau án kiện cầm quyển sách nhưng đọc cũng không được yên lòng, Lam Minh bỗng nhiên đứng lên:

- Xác nhận đã đi rồi sao?

Ban Hải gật đầu:

“Vẫn âm thầm theo dõi bên đó, xác nhận đã đi rồi, trả phòng rời đi, rời khỏi Vô Biên Các, không biết đã trốn về hướng nào.

Lam Minh thở phào nhẹ nhõm, ném sách trong tay xuống một cái, ngồi xuống:

“Cuối cùng cũng đuổi được tên ôn thần này đi rồi.

Đang lúc này, bên ngoài có người báo:

“Tổng quản, có thư của Các chủ.

Hai người ở trong phòng nhìn nhau, Ban Hải nhanh chóng xoay người, bước nhanh đến cửa, sau khi nhận thư thì hỏi;

“Thư do ai đưa tới?

Người tới lắc đầu:

“Không biết, thuộc hạ cũng không dám mở thư kiểm tra, người truyền tin chỉ nói là bạn cũ Lang Hồ.

Lại là bạn cũ Lang Hồ? Thần sắc của Lam Minh ở bên trong co lại, người đã đi rồi còn truyền tin để làm gì?

Ban Hải vẫy tay để người lui xuống, mình cũng lui vào bên trong phòng, đóng cửa lại, lúc này mới bóc thư ra kiểm tra, lúc kiểm tra cũng nhìn thấy nội dung trong thư, mày nhăn lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK