Cả nhóm phóng ngựa chạy ra khỏi thảo nguyên, lại tiến vào sa mạc, sau đó lại đến chuồng ngựa dưới núi, sắc trời đã chuyển tối.
Ném ngựa vào chuồng, cả nhóm năm người lại một lần nữa bay lượn trốn vào dãy núi mênh mông.
Lúc bầu trời đen tối lấm tấm sao, mấy người trở về trong Trích Tinh thành đèn đuốc lác đác. Trên đầu ba người Hắc Mẫu Đơn, nguyệt điệp đang vỗ cánh chiếu sáng.
“Cửa hàng Lưu Tiên tông ở đâu?” Ngưu Hữu Đạo hỏi một câu.
Mấy người dường như đã hơi đoán ra hắn muốn làm gì, trong lòng hơi run rẩy, có điều vẫn dẫn đường cho hắn.
Lúc đến cửa hàng Lưu Tiên tông, thấy bảng không buôn bán treo trên cửa, Ngưu Hữu Đạo không thèm để ý đến người qua lại trên đường, đi tới đưa tay nhấn lên cửa, thi pháp đẩy chốt cửa bên trong ra, trực tiếp đẩy cửa vào.
Mấy người cùng vào trong, ba người Hắc Mẫu Đơn điều khiển nguyệt điệp bay lượn trong phòng.
Ngưu Hữu Đạo đóng cửa một cái, lên tiếng nói: “Dọn dẹp đi, thứ gì đáng giá mang đi hết!”
Ba người Ngưu Hữu Đạo chảy mồ hôi, phát hiện vị này đúng là đến cướp sạch cửa hàng! Lát nữa Lưu Tiên tông không phát điên không được, làm chuyện này thực sự là bước lên thuyền hải tặc rồi!
Viên Phương vui vẻ, hai mắt sáng lên, bước nhanh tới! Xoẹt! Trực tiếp giật một tấm màn làm tay nãi bắt đầu nhanh chóng lấy những linh thảo trên kệ hàng bỏ vào tay nãi.
Đám Hắc Mẫu Đơn đành phải làm theo, nhanh chóng đi nhặt thứ đáng giá.
Trên tay Ngưu Hữu Đạo nhấc lồng chim đặt ở quầy, ba con chim Tầm hương đang ở trong nhìn đông nhìn tây, bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng dò xét trong ngoài.
Một lát sau, bốn người lần lượt thu thập một tay nãi cầm trên tay, gặp nhau ở tiền đường.
Ngưu Hữu Đạo nhấc lồng chim trong tay, bên trong có mấy con kim sí dùng để đưa tin, phất tay, dẫn đám người rút lui.
Mấy người lần lượt vác tay nãi đi ra ngoài, bên ngoài người qua lại, bọn hắn lại công nhiên đi cướp sạch cửa hàng một môn phái, ai nấy đều hãi hùng khiếp vía.
Mấy người nhìn nhìn Ngưu Hữu Đạo, hình như hắn làm mãi chuyện này thành quen, tập quen thì thấy bình thường, giống như không có việc gì cả, đóng cửa lại không nói, còn treo bảng không buôn bán lên rồi mới dẫn mấy người công khai rời đi.
Mấy người tiếp tục lần lượt quang lâm cửa hàng của Phù Vân tông và Linh Tú sơn.
Trong cửa hàng của Linh Tú sơn, sau khi đem tất cả đồ đạc vơ vét được phân loại chỉnh lý thành mấy tay nãi lớn xong, Ngưu Hữu Đạo phất tay:
“Đi, đi đến các cửa hàng lớn bán đồ đi.”
Ngô Tam Lượng vội nói: “Đạo gia, bán cho các cửa hàng lớn cùng lắm chỉ bán được nửa giá!”
Ngưu Hữu Đạo: “Mắt nhìn xa chút đi, đừng chỉ nhìn chằm chằm mãi mấy đồng tiền lẻ này không buông!”
Đoạn Hổ dở khóc dở cười nói: “Đạo gia, đây cũng không phải là tiền lẻ, trong đó là những linh thảo hiếm có giá trị không nhỏ đâu!”
“Vác cái bao lớn thế ngươi không mệt à?” Ngưu Hữu Đạo vứt lại một câu, trực tiếp mở cửa đi ra.
Mấy người đi thẳng đến cửa hàng Linh tông chuyên bán linh thảo, thật sự bán đổ bán tháo, người ta chỉ chịu mua lại nửa giá nhưng Ngưu Hữu Đạo căn bản không quan tâm, bán đổ bán tháo thì bán đổ bán tháo, bán toàn bộ đi, cầm kim phiếu rời đi. Chưởng quỹ và hỏa kế của hàng đưa mắt nhìn, quay đầu nói nhỏ, không biết những người này lấy ở đâu nhiều linh thảo như vậy.
Đám Ngưu Hữu Đạo ngựa không dừng vó, lồng chim thì ném cho cửa hàng Vạn Thú môn, một đống kim sí chỉ bán cho người ta nửa giá.
Vũ khí bán cho Khí Vân tông còn chưa bán được nửa giá, người ta định giá bao nhiêu bán bấy nhiêu, Ngưu Hữu Đạo bảo Viên Phương giữ lại vài chủy thủ tốt tốt.
Dạo xong mấy cửa hàng, sau khi đồ đạc đã bán hết, thống kê lại khoản thu nhập có được tổng cộng hơn một trăm hai mươi vạn kim tệ!
Chỉ có một trăm hai mươi vạn! Gần như dời sạch cửa hàng ba môn phái, nhiều đồ như vậy, mới một trăm hai mươi vạn!
Đám Hắc Mẫu Đơn đau lòng đổ máu, số lượng càng lớn chứng tỏ lỗ càng nhiều, chà đạp, quá chà đạp rồi!
Ngẫm lại vài ngày trước, bọn hắn vì mười vạn kim tệ bị bức cho không cách nào chịu được, chỉ trong chớp mắt lại tiêu xài như vậy, chuyển biến lớn như vậy hơi không hợp thói thường, bản thân không cách nào chấp nhận được.
Viên Cương vốn vẫn còn đang vui mừng, phát tàu lớn rồi!
Nhưng sau khi nghe đám Hắc Mẫu Đơn nói, biết đồ bị bán đổ bán tháo nửa giá cũng phiền muộn, ở Nam Sơn tự hãm hại lừa gạt mấy năm mới được mấy trăm kim tệ, chỉ chớp mắt đã mất đi bao nhiêu cái chùa lớn rồi.
Rõ ràng là kiếm được một khoản lớn nhưng mấy người đi theo sau Ngưu Hữu Đạo đều ủ rũ, sự nơm nớp lo sợ lúc đi cướp đều quên hết sạch, trong đầu chỉ còn lại cảnh chưởng quỹ mấy cửa hàng thu mua mừng rỡ không khép miệng được.
Mãi cho đến khi rời khỏi Trích Tinh thành, cả đám nhảy vào dòng sông thì ai nấy mới tỉnh táo lại.
Sờ s0ạng trong nước không tìm được đúng phương hướng, xuôi dòng thẳng xuống dưới.
Đợi tới khi ra khỏi nước bước lên bờ, Ngưu Hữu Đạo nhìn tinh tượng phía trước phân biệt phương hướng rồi lại ngẩng đầu nhìn tinh tượng, tìm đúng phương hướng rồi thì lấy ra một hạt hương nhị Lôi Tông Khang đưa bóp nát vứt xuống mặt đất.
Cả đám lại một lần nữa hồng hộc lao đi, không dùng nguyệt điệp chỉ mượn ánh trăng để đi.
Đám Ngưu Hữu Đạo tỉnh thần từ một trăm hai mươi vạn lại nhìn Ngưu Hữu Đạo bay lượn phía trước, tâm trạng vô cùng cảm khái.
Cả một đời muốn chết muốn sống, hãm hại lừa gạt làm không ít chuyện xấu, không ít lần suýt mất đầu nhưng nhìn người ta kìa, cũng là làm chuyện xấu nhưng chỉ làm một lần đã bằng bọn hắn làm không biết bao nhiêu lần.
Nhất là Hắc Mẫu Đơn, chính mắt thấy một bức họa của Ngưu Hữu Đạo họa giá trị mười vạn kim tệ, giờ lại thấy tình cảnh cướp sạch cửa hàng ba môn phái mà gần như không chút hoang mang, ngay cả mắt cũng không chớp cái nào nàng ta gần như có thể khẳng định, một hai vạn kim tệ đối với bọn hắn thì lớn chứ đối với vị Đạo gia này mà nói, chỉ e là chẳng đáng kể gì.
Mấy người đột nhiên phát hiện, Ngưu Hữu Đạo người ta giờ cũng là tán tu, nhưng vì sao người ta không oán không giận làm một tán tu chứ? Khai tông lập phái thoát thận phận tán tu có quan trọng không? Vì mười vạn kim tệ không cần mặt mũi đi cầu xin người ta có đáng không?
Viên Phương cũng buồn bực, giờ mới phát hiện Ngưu Hữu Đạo nói ánh mắt lão thiển cận, không phóng khoáng không sai chút nào, kiếm chút tiền xây chùa khó lăm sao? Sao cứ phải lo lắng chuyện này?”
Nhóm người này, trải qua lần này mấy thứ nho nhỏ đã thật sự chẳng thèm để mắt tới nữa, không nói tầm mắt đã cao hơn, tâm đã lớn hơn là thật!
Đi ra khỏi dãy núi.
Một lần nữa đi vào chuộng ngựa, lấy tọa kỵ đã gửi, năm người phóng ngựa đi sâu vào sa mạc.
Ra khỏi sa mạc lại vào thảo nguyên, phi thật nhanh trở về ngọn đồi kia.
Ghìm ngựa dừng trước ngọn đồi, Ngưu Hữu Đạo cảnh giác nhìn chung quanh, nói: “Đi hai người xem thử tình hình.”
Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng phi thân từ lưng ngựa, đáp lên sườn núi, bay vào trong núi.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Hổ phi thân trở về, đáp xuống trước ngựa nói: “Đạo gia, người đều còn, không vấn đề gì!”
Lúc này Ngưu Hữu Đạo mới phi thân lên, cả đám một lần nữa bay đến lưng núi thì thấy Ngô Tam Lượng ddang đứng sóng vai với Lôi Tông Khang, Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng bị trói ngồi dưới đất.
Dưới mấy con nguyệt điệp chiếu sáng, Ngưu Hữu Đạo hất cằm, Ngô Tam Lượng kéo hai người trên mặt đất dậy.
Ngưu Hữu Đạo đối diện với hai người thần sắc uể oải, bình tĩnh nói: “Vừa rồi chúng ta trở về Trích Tinh thành, may là có tình báo của hai ngươi chúng ta mới biết cửa hàng ba phái không có ai, cho nên chúng ta đã dọn sạch ba cửa hàng rồi.
“...”Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng trợn mắt há hốc mồm, đám này còn dám quay về Trích Tinh thành, còn dám... Hai người thật sự không dám tưởng tượng hậu quả sau khi sư môn phát hiện.
Lôi Tông Khang cũng ngẩn người ra, nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn, người sau khẽ gật đầu, hắn ta tin rồi, tên này vậy mà dám cướp sạch cửa hàng ba phái ở Trích Tinh thành.
Cướp sạch cửa hàng Trích Tinh thành, đây là chuyện trước kia hắn ta có nghĩ cũng không dám nghĩ, còn một lần ba cửa hàng? Ngẫm lại hơi điên cuồng, xem ra đám huynh đệ này của mình cũng tham dự.