Đương nhiên, hắn thật sự sẽ không ép buộc, nhưng điều kiện không cưỡng ép trước tiên là hắn biết Thương Thục Thanh nhất định sẽ đồng ý, không thể từ chối.
Bây giờ hắn hỏi ý kiến chỉ là muốn Thương Thục Thanh chủ động bằng lòng, nếu như khiến nàng cảm giác không tình nguyện, sợ sẽ ảnh hưởng tới chuyện sau này.
Ở trong phong ấn này không có khả năng là đồ bình thường. Cũng không biết khi nắm giữ quyền to thì trong lòng nàng có thể xuất hiện biến hóa gì hay không. Hắn trực tiếp ra lệnh cho Thương Thục Thanh sẽ không thích hợp, sợ đưa tới tâm lý phản nghịch, nên vẫn để cho Thương Thục Thanh chủ động tình nguyện thì tốt hơn.
Nghe hắn bói nghiêm trọng như vậy, trong lòng Thương Thục Thanh cảm thấy không vững tin. Từ nhỏ nàng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, từ trước đến nay không phải là người nói mạnh miệng, chuyện không làm được sẽ không đồng ý linh tinh. Ngưu Hữu Đạo vừa nói như vậy, nàng làm gì có can đảm trả lời loạn nên thử hỏi: "Đạo gia, phía sau tảng đá chắn cửa động này là cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo nói với lời lẽ đầy khí phách: "Đó là ngàn quân vạn mã do Ninh vương để lại!"
"..." Thương Thục Thanh bất đắc dĩ, cảm giác Đạo gia đang nói đùa, nhưng nàng hiểu rõ Đạo gia sẽ không đùa kém cỏi như vậy.
Đừng nói là nàng, Lữ Vô Song cũng lộ vẻ nghi ngờ.
Thương Thục Thanh thử hỏi lại: "Phụ vương để lại ngàn quân vạn mã ở đây sao?"
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Tất cả đều là thủ hạ cũ của Ninh vương khi còn sống, là Ninh vương để lại cho nàng khống chế."
Trước khi đối phương đồng ý, hắn không muốn nói thẳng ra nơi này là mười vạn Nha Tương, nếu đối phương không đáp ứng, có lẽ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không để cho nàng biết.
Trong lòng Thương Thục Thanh tồn tại sự nghi ngờ, lẽ nào ở trong này còn có thể có lối đi thông tới thế ngoại đào nguyên sao? Nghĩ đến sơn thôn bí mật kia, nàng cảm thấy cũng không phải là không thể có. "Đạo gia, không phải Thanh nhi không muốn gánh chịu trách nhiệm, mà Thanh nhi sợ hỏng việc... Thống lĩnh quân đội chiến đấu, Thanh nhi ngay cả kiến thức nửa vời cũng không tính. Nếu thật sự là người do phụ vương để lại, có phải giao cho ca ca tới mới thích hợp hơn không? Cho dù giao cho đại tẩu Vương phi cũng thích hợp hơn giao cho Thanh nhi."
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Vương gia tới cũng vô dụng, hắn không khống chế được đội quân này. Ta nói rồi, đây là Ninh vương để lại cho nàng, từ khi Ninh vương bắt đầu trồng ban lên mặt mặt nàng đã quyết định đội quân này chỉ có thể do nàng tới khống chế. Cả thiên hạ, ngoại trừ quận chúa thì không có người thứ hai có thể khống chế được!"
Triệu Hùng Ca cũng nói hêm một câu: “Cũng chỉ có quận chúa mới có thể thật sự làm cho đại quân này tỉnh lại và nghe lệnh!"
Đây tính là cách nói gì vậy? Trong đôi mắt sáng của Thương Thục Thanh trợn tròn, không nghĩ tới mình có thể có năng lực lớn như, còn liên quan tới vết ban trên mặt mình nữa? Nàng không nhịn được lại giơ tay lên sờ mặt mình.
Lữ Vô Song nhìn xung quanh. Mặc dù tu vi không còn nhưng tầm mắt nàng vẫn còn. Khi nghe đến đó, lại thêm âm khí ở đây, nàng không khỏi lên tiếng nói: "Chẳng lẽ không phải đại quân người sống, mà Ninh vương lưu lại một âm binh sao?"
“Tính là vậy đi.” Ngưu Hữu Đạo nói.
Là âm binh à? Thương Thục Thanh ngạc nhiên nhìn cánh cửa đá này, ánh mắt dừng lại một lát ở bốn chữ "Máu đào lòng son", có chút thấp thỏm nói: "Đạo gia, Thanh nhi bằng lòng gánh chịu trách nhiệm, chỉ là Thanh nhi thật sự sợ mình không hiểu chuyện sẽ làm hỏng việc."
Ngưu Hữu Đạo: "Chinh chiến trong thế tục, vương gia và Mông soái nắm giữ đại quân nước Yến thì chưa chắc đã sợ ai, không đến mức phải vận dụng đội quân này. Năm đó Ninh vương chuẩn bị đội quân này, hẳn là muốn nhằm vào tu sĩ. Trước đây, ta biết tới sự tồn tại ở đây, sở dĩ không dẫn theo quận chúa tới thức tỉnh bọn họ là vì không dám tùy ý để lộ, cũng chưa tới lúc dùng đến đội quân này."
"Bây giờ, chín Thánh đã ngã xuống tám, chỉ còn lại có một mình Ô Thường. Lão già này rất khó đối phó, dùng thủ đoạn bình thường thì không có tách dụng. Bây giờ thời cơ đã tới, đã đến lúc làm một lần cho xong nên phải vận dụng tới đội quân này. Ta cần quận chúa phối hợp, ta cần dùng đội quân này để đi đối phó với Ô Thường, cần đội quân này phân thắng bại cùng Ô Thường. Cho nên quận chúa không cần sợ, bởi vì không phải dùng để chém giết ở trên chiến trường, nên dùng thế nào, ta sẽ ở bên cạnh chỉ điểm cho quận chúa, quận chúa không cần quá lo lắng."
"Đương nhiên, giao đấu với Ô Thường, sẽ tồn tại nguy hiểm to lớn nhất định, quận chúa có sợ không?"
Hắn vẫn muốn giải thích với Thương Thục Thanh.
Hóa ra là như vậy. Thương Thục Thanh hiểu rõ liền quyết đoán nói: "Ta không sợ! Chỉ cần Đạo gia cảm thấy được, Thanh nhi bằng lòng bất chấp gian nguy gánh chịu phần trách nhiệm này."
"Được! Quận chúa vì đại nghĩa, không hổ danh là con cháu của Ninh vương." Ngưu Hữu Đạo vui mừng gật đầu và xoay người, tự mình đi tới trước tảng đá lớn.
Vân Cơ kéo Thương Thục Thanh nhường đường, lui lại một chút. Viên Cương và Triệu Hùng Ca cũng tránh đường.
Hai tay Ngưu Hữu Đạo đặt ở trên tảng đá và thi pháp, tảng đá phát ra tiếng ầm ầm và bắt đầu lăn về phía sau.
Cửa động vừa hé mở thì lập tức có tiếng gió lạnh vù vù thổi tới, khiến mọi người đều tập trung chú ý cao độ.
Tảng đá chắn cửa động lăn đến phía sau vách đá thì dừng lại. Ngưu Hữu Đạo hút một tảng đá do Vân Cơ để lại tới chắn phía sau, tránh cho tảng đá lớn lăn loạn. Sau đó hắn vung tay áo về phía lối đi vào cửa động đầy gió lạnh thổi tới.
Vân Cơ dắt Thương Thục Thanh đi đến. Triệu Hùng Ca và Viên Cương cõng người cũng vội vàng đi theo. Có thể nghe được bên trong vọng tới rất nhiều tiếng khò khè.
Ngưu Hữu Đạo đi tới một bên cửa và thò tay lục tìm gì đó.
Ánh mắt đám người Triệu Hùng Ca lại bị thứ kỳ lạ trong bóng tối phía trước thu hút, rất nhiều ánh sáng màu đỏ kỳ lạ nhỏ giống như muỗi đang chớp hiện lộ ra cảm giác quyến rũ.
Ba! Ngưu Hữu Đạo thò tay kéo gì đó ở bên cạnh cửa động. Tiếp theo có tiếng sôi sùng sục truyền ra, tiếp theo mùi dầu hỏa gay mũi bị gió thổi ra.
Một ánh lửa sáng lên, tiếp theo "Oong" một tiếng, ánh lửa đột ngột lan tràn ra, lửa cháy càng lúc càng mạnh. Đám người đi lên phía trước chỉ thấy có một con rồng lửa đang uốn lượn và không ngừng kéo dài vào bên trong, dầu theo đó chảy xuôi, cháy một đường lao đi.
Không gian trong lòng đất dần dần hiện ra dưới ánh lửa lan tràn.
Không ngờ trước mắt là một kho binh khí rất lớn, binh khí, áo giáp, ở dưới ánh lửa càng lộ vẻ uy nghiêm.
Điều làm cho người ta chấn động hơn là trên từng thanh binh khí cắm ngược có từng con quạ toàn thân tràn ngập sương mù màu đen không tan đang nghỉ ngơi. Sương mù màu đen quanh quẩn trên thân của chúng. Mà những ánh sáng màu đỏ kì lạ kia phát ra từ khe mắt của những con quạ này.
Vô số quạ đen nhiều không đếm hết, trên lông đều hiện lên ánh sáng u ám.
Oong! Hố lửa ở giữa bốc cháy lên, bên trong còn cắm một cán cờ lớn, một mặt có thêu chữ lớn "Thương".
Có lẽ do bị âm khí nhuộm trong thời gian dài, chữ viết ẩn hiện lên ánh đen. Bao gồm cả những binh khí và áo giáp kia cũng lộ ra màu đen âm trầm.
Ánh mắt Thương Thục Thanh nhìn chằm chằm về phía lá cờ này, vành mắt đỏ hoe. Nàng nhận ra và tự mình lẩm bẩm: "Vương Kỳ đại quân của phụ vương!"
Vào giờ phút này, nàng tin chắc nơi đây thật sự do phụ thân nàng để lại.
Điểm chú ý của những người khác không giống nàng. Lữ Vô Song hình như khiếp sợ tới mức ngây người, một lát sau mới thất thanh nói: "Nha Tương!"
Nàng đã từng nhìn thấy Nha Tương, biết dáng vẻ của chúng ra sao, trước kia Vô Lượng Viên cũng có.
Triệu Hùng Ca hít sâu một hơi, mặc dù trong lòng sớm đã biết, nhưng quy mô trước mắt vẫn khiến cho y chấn động, gằn từng chữ: "Mười vạn Nha Tương!"