Người cao lớn thu hồi thủ lệnh, nói: “Nơi này không phải là nơi nói chuyện, đến phòng của ngươi đi.”
Bạch Ngọc Lâu có chút do dự.
Người cao lớn nói: “Sao? Ở chỗ này mà ngươi còn lo lắng chúng ta làm loạn sao?”
Bạch Ngọc Lâu không nói gì thêm, xoay người bước đến cửa phòng của mình. Hai người sau lưng không thèm nói một câu đã vào theo.
Người nhỏ gầy đi sau cùng thuận tay đóng cửa khiến Bạch Ngọc Lâu vốn không muốn đóng cửa phải cau mày.
“Đốc tra Phiêu Miểu các muốn tìm ta để làm gì, các ngươi là người của môn phái nào?’ Bạch Ngọc Lâu hỏi, cũng không có ý mời khách ngồi.
Người cao lớn xốc đấu bồng của mình ra, lộ ra mái tóc đỏ, đồng thời cũng đưa tay kéo mặt nạ mình xuống, hiện ra chân dung thật, vui vẻ nói: “Bạch chưởng quỹ, từ lúc chào tạm biệt ở Thiên Đô Phong, đến giờ chúng ta mới gặp lại.”
“Hồng Cái Thiên?” Bạch Ngọc Lâu liếc nhìn gã một cái, cười lạnh: “Ngươi không ở Thiên Hạ tiền trang, tìm ta để làm gì?”
Người đến chính là Hồng Cái Thiên: “Chức trách quấn thân, cũng không còn cách nào.”
“Chức trách?” Bạch Ngọc Lâu ngạo mạn nói: “Thành Trích Tinh trực thuộc thánh địa Đại La, hình như không nằm trong phạm vi đốc tra của ngươi?”
Hồng Cái Thiên nói: “Bạch chưởng quỹ không nên hiểu lầm. Chúng ta chỉ đến xác minh tình huống một chút.”
Bạch Ngọc Lâu nói: “Xác minh tình huống gì? Muốn hỏi gì thì mau chóng hỏi đi, ta còn có việc. Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một chút, cái gì có thể nói ta sẽ nói. Không thể nói ta sẽ không nói. Ta phải cần xin phép bên trên mới quyết định có trả lời người hay không.”
Y đang lấy bối cảnh thành Trích Tinh ra đè người. Hồng Cái Thiên mỉm cười: “Bạch chưởng quỹ đã nói như vậy, ta còn có gì có thể nói chứ, không có vấn đề gì đâu.”
Bạch Ngọc Lâu ừm một tiếng: “Chuyện gì, hỏi đi.”
Hồng Cái Thiên cười hỏi: ‘Bạch chưởng quỹ có nhớ một người tên Hiên Viên Đạo không?”
Mắt Bạch Ngọc Lâu nheo lại, chăm chú nhìn đối phương, sau đó nói: “Không có gì ấn tượng cả, người mà Tam đương gia Nam Hải hỏi là ai vậy?”
Hồng Cái Thiên nói: “Đã từng là khách của khách sạn Yêu Nguyệt, Bạch chưởng quỹ thật sự một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Bạch Ngọc Lâu nói: “Người lui tới khách sạn Yêu Nguyệt một năm không biết có bao nhiêu người. Nhiều người như thế, ta sao có thể nhớ kỹ hết từng người chứ.”
Hồng Cái Thiên nói: “Vậy ta xin nhắc lại một chút, Hiên Viên Đạo đã từng được Bạch chưởng quỹ dẫn tiến họa chân dung Thành chủ thành Trích Tinh, có ấn tượng không?”
Bạch Ngọc Lâu à một tiếng: “Ngươi nói như vậy, ta dường như có chút ấn tượng, hình như có người như vậy. Thành chủ mời đối phương vẽ tranh, có vấn đề gì không?”
Hai người rõ ràng đều biết Hiên Viên Đạo là ai, nhưng ai cũng muốn giả bộ hồ đồ, cũng không chủ động vạch mặt ai cả.
Hồng Cái Thiên nói: “Thành chủ mời vẽ tranh tất nhiên là không thành vấn đề, ta chỉ muốn xác nhận một chút, Hiên Viên Đạo vẽ tranh cho Thành chủ có phải do ngươi dẫn tiến cho Thành chủ hay không thôi?”
Bạch Ngọc Lâu im lặng một chút, nhớ lại tình huống lúc đó: “Xét theo một trình độ nào đó thì cứ xem như vậy, nhưng cũng hoàn toàn không phải như vậy.”
Hồng Cái Thiên nói: “Nói cách khác, ngươi thừa nhận ngươi chính là người dẫn tiến.”
Bạch Ngọc Lâu chậm rãi hít sâu một hơi, không biết đối phương hỏi chuyện này để làm gì. Theo y biết, người này là huynh đệ kết bái với Ngưu Hữu Đạo. Tra ra được trên đầu Ngưu Hữu Đạo là biết có ý gì: “Cứ xem là vậy đi.”
Hồng Cái Thiên nói: “Bây giờ ta chỉ muốn xác nhận một điều, ngươi dẫn tiến người kia vẽ tranh cho Thành chủ, phải chăng đã nhận tiền của người đó?”
Trong lòng Bạch Ngọc Lâu đánh bộp một cái. Không đúng, không phải điều tra Ngưu Hữu Đạo, mà là nhắm vào y.
Phương thức tra hỏi của đối phương cũng có vấn đề. Theo lý, cho dù y có nhận chút lễ cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng đối phương lại đem việc y nhận lễ có liên quan đến việc y dẫn tiến người vẽ tranh cho Thành chủ. Vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Nói cách khác, y nhận lễ của người ngoài, giúp người ngoài tiếp cận Toa Huyễn Lệ. Nếu việc này để cho Toa Như Lai biết, chỉ sợ da trên người y cũng không đủ cho Toa Như Lai lột. Cho dù Toa Như Lai không tìm y tính sổ, thánh địa Đại La há để yên cho người tùy tiện bị người ngoài thu mua nhằm gây bất lợi cho nội bộ chứ?
Tình huống năm đó, y hoàn toàn không có suy nghĩ muốn người họa sĩ kia hồi báo cho y thứ gì, nhưng vị họa sĩ đó vẫn đáp tạ y.
Nhưng điều này giải thích rõ sao? Người là do y dẫn tiến, và y cũng đã nhận tiền của đối phương.
“Nhận tiền người khác? Hoàn toàn không có chuyện đó.” Bạch Ngọc Lâu vẫn một mực phủ nhận: “Ta chỉ nói được bấy nhiêu, ta còn có việc, xin mời trở về.”
Hồng Cái Thiên nói: “Bạch chưởng quỹ muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta cũng không còn cách nào miễn cưỡng, nhưng ta muốn nhắc nhở Bạch chưởng quỹ một câu, ta không có quyền tra, đành phải báo cáo cho Thánh Tôn, để Thánh Tôn tham gia điều tra cho rõ.”
Bạch Ngọc Lâu cười lạnh: “Ngươi còn đem Thánh Tôn ra dọa? Ngươi quản quá rộng rồi đấy. Ta nhắc lại ngươi lần nữa, chuyện mà ngươi nói không tồn tại, thành Trích Tinh cũng không thuộc phạm vi đốc tra của các ngươi. Không tùy tiện cũng đành chịu.”
Hồng Cái Thiên nói: “Không thuộc phạm vi, nhưng ta có quyền báo cáo. Ta cũng không muốn gây chuyện, nhưng biết việc mà không báo cũng không ổn. Còn sau khi báo cáo, Thánh Tôn có muốn điều tra hay không, đây không phải là chuyện mà ta cần quan tâm. Bạch chưởng quỹ, ngươi có nghe chuyện Chấp sự Yêu Hồ ti Long Phiếm Hải không? Thi thể của y bây giờ vẫn còn treo thị chúng ở thành Vấn Thiên đấy.”
Đây là uy hiếp y! Bạch Ngọc Lâu tức giận vô cùng. Nhớ ngày đó ở Thiên Đô Phong, y chủ trì công tác bí cảnh Thiên Đô, những người này đều là thịt trên thớt, là sâu kiến. Bây giờ, ngược lại còn biết uy hiếp y.
Y lạnh lùng nhìn Hồng Cái Thiên, trong lòng có suy nghĩ muốn giết người diệt khẩu, nhưng việc này bại lộ ra, phạm vi bại lộ bao nhiêu, trước mắt là tình huống gì, y hoàn toàn không biết. Còn có người bên cạnh Hồng Cái Thiên nữa, người này là ai, y cũng không biết. Vì thế y không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sự việc xuất hiện một cách đột ngột, y một chút chuẩn bị ứng phó cũng không có, bị đánh đến không trở tay kịp.
Hồng Cái Thiên mỉm cười nhìn y. Cảm giác uy hiếp, áp chế đối phương đúng là không tệ, nhất là đối phương là Chưởng quỹ khách sạn Yêu Nguyệt, là nhân vật mà trước kia gã không dám mạo phạm.
Hai người nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng nói: “Ngưu Hữu Đạo hình như là huynh đệ kết bái của ngươi?” Y muốn ám chỉ, một khi xảy ra chuyện, chuyện Ngưu Hữu Đạo đút lót cũng chạy không thoát.
Hồng Cái Thiên nói: “Chức trách trên người, không dám phụ lòng kỳ vọng của Thánh Tôn. Huynh đệ kết bái cũng phải gác sang một bên. Bạch chưởng quỹ, chẳng những là việc này, mà còn có việc khác muốn ngươi xác minh lại.”
Còn có việc nữa sao? Bạch Ngọc Lâu hỏi: “Còn có chuyện gì?”
Hồng Cái Thiên nói: “Thật ra, sự việc chỉ cần giải thích rõ thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng Bạch chưởng quỹ dường như vẫn chưa suy nghĩ kỹ làm thế nào để trả lời ta, ta cũng không ép Bạch chưởng quỹ. Có một số việc chỉ cần xác minh là được, không có việc gì là tốt nhất, ta cũng không muốn làm lớn chuyện. Chúng ta ở lại quá lâu, rất dễ khiến người ta chú ý, mà Bạch chưởng quỹ cũng rước lấy phiền phức không cần thiết. Nghe nói, Các chủ Băng Tuyết các đại hôn, Thành chủ chắc hẳn sẽ tham gia. Ta cho Bạch chưởng quỹ thời gian để cân nhắc. Chờ Thành chủ đi rồi, chúng ta sẽ tìm đến ngươi, như thế nào?”
Bạch Ngọc Lâu nhìn chằm chằm Hồng Cái Thiên, cũng không lên tiếng.
Hồng Cái Thiên hỏi: “Bạch chưởng quỹ không nói lời nào chính là đồng ý, vậy cho ta thời gian đi.”
Việc này thật sự quá đột ngột, làm thế nào để ứng đối, Bạch Ngọc Lâu hoàn toàn cần thời gian để cân nhắc.