Sau khi nghe xong, Toa Như Lai hơi kinh ngạc, quay đầu lại hỏi: “Bị Đinh Vệ để mắt đến mà không có việc gì?”
Vương Tôn đáp: “Người còn đang thẩm vấn, nhưng chiếu theo tình huống mà xem, Ngưu Hữu Đạo hẳn không có việc gì. Hắn chỉ được đem về thẩm vấn lần nữa cho đúng thủ tục mà thôi. Loại tình huống này, Phiêu Miễu Các phạm quy, Đinh Vệ đang trực luân phiên phải suy nghĩ làm cách nào để bẩm báo lại với các Thánh Tôn. Huống chi, xảy ra chuyện như vậy, Đinh Vệ tạm thời không dám động đến hắn. Nếu không, sẽ khiến cho người ta suy nghĩ nhiều. Lúc này, Đinh Vệ sẽ không để cho hành động của mình không được rõ ràng.”
Toa Như Lai gật đầu: “Triều Thắng Hoài chết, Triều Kính cũng đã chết, tại sao lại trùng hợp như vậy? Có phải là do Ngưu Hữu Đạo làm hay không?”
Vương Tôn do dự nói: “Chắc là không phải đâu? Đã chứng minh là Thái Thúc Sơn Thành giết rồi.”
Toa Như Lai nói: “Đệ tử Diệp Niệm thế mà lại nhảy ra làm chứng cho Ngưu Hữu Đạo...”
Vương Tôn cười nói: “Là bị Ngưu Hữu Đạo lừa bước ra, đoán chừng Ngao Phong đang rất tức giận.”
Toa Như Lai chắp tay, trầm ngâm nói: “Đinh Vệ không thể làm gì hắn. Lúc này, Ngưu Hữu Đạo không có việc gì, còn Đinh Vệ thì ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Vương Tôn hỏi dò một câu: “Hình như tiên sinh hơi chú ý đến Ngưu Hữu Đạo.”
Toa Như Lai lạnh lùng liếc mắt nhìn gã. Vương Tôn hơi hạ thấp người, im lặng không nói nữa.
Ngẩng đầu nhìn trời, Toa Như Lai nói: “Ngươi đã xử lý sạch sẽ chuyện quần áo bên trong bí cảnh Thiên Đô chưa?”
Vương Tôn hơi khom người: “Tiên sinh yên tâm đi, phàm là người biết vụ ném quần áo đi đều xử lý sạch sẽ, sẽ không có ai biết được đâu. Tiên sinh, thuộc hạ không rõ, chuyện bí cảnh Thiên Đô qua lâu như vậy rồi, tại sao tiên sinh đột nhiên lại nghĩ đến xử lý việc này, vứt bộ quần áo rất quan trọng sao?”
Toa Như Lai nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi. Khi nào cần cho ngươi biết, ngươi sẽ biết. Nếu không, cả ta và ngươi đều không có chỗ tốt.”
“Vâng!” Vương Tôn đáp lại.
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên: “Sư huynh.”
Vương Tôn quay lại nhìn, chỉ thấy một cô gái kiều mỵ từ trong khóm hoa bước ra, chính là La Phương Phỉ.
Toa Như Lai không cần quay đầu lại cũng biết là ai, hơi nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Lui ra đi.”
“Vâng.” Vương Tôn cáo lui. Gã chắp tay với La Phương Phỉ, sau đó nhanh chóng rời đi.
La Phương Phỉ chỉ hơi gật đầu với gã một cái, rồi bước đến bên cạnh chồng của mình, ánh mắt nhìn Toa Như Lai vẫn nhu tình như cũ.
Thấy biểu hiện thờ ơ của sư huynh, nàng liền tìm đề tài, hy vọng sư huynh cảm thấy hứng thú nói chuyện với nàng: “Sư huynh, ta nghe được một tin, Ngưu Hữu Đạo bị Đinh Vệ bắt lại thẩm vấn.”
“Sư phụ nhốt nàng một tháng, nàng quên rồi sao?” Toa Như Lai quay đầu lại nói:”Ta hoàn toàn không có hứng thú với Ngưu Hữu Đạo. Ngã một lần thì khôn lên một chút. Lần sau đừng lẫn vào chuyện của Ngưu Hữu Đạo nữa.”
La Phương Phỉ hơi bất mãn: “Tại sao lại nói muội như vậy? Muội chỉ hỏi thăm một chút, chứ có làm gì đâu.”
......
Tử Kim Động, Chưởng môn Cung Lâm Sách đích thân ra ngoài tiễn khách, chắp tay đưa Chưởng môn Thiên Nữ giáo Trì Thanh Lệ lên phi cầm.
Đưa mắt nhìn khách đi xa, Cung Lâm Sách quay người trở về, ai ngờ mới bước vào cửa, lại có đệ tử đuổi theo bẩm báo: “Chưởng môn, Các chủ Hiểu Nguyệt các Ngọc Thương đến.”
Cung Lâm Sách dừng bước, cau mày nói: “Xem ra cũng là chuyện rèn luyện ở Thánh Cảnh, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa. Mời vào đi.” Nói xong, ông ta bước về phía một đình viện bên trong Ưu Nhã các để chờ.
Không bao lâu sau, Ngọc Thương được đệ tử Tử Kim Động dẫn đến. Chủ khách chắp tay chào hỏi một phen, sau đó chủ quay người mời khách vào bên trong để ngồi.
Đưa qua chén trà nhỏ, Cung Lâm Sách cười nói: “Ngọc Thương tiên sinh đường xa đến đây, không biết có gì chỉ giáo hay không?”
Ngọc Thương khoát tay, thở dài nói: “Ta cũng không dông dài với Cung huynh hay bất mãn Cung huynh điều gì. Sở dĩ ta đến đây là vì Chưởng môn Khí Vân Tông Thái Thúc Phi Hoa chạy đến tìm ta.”
Cung Lâm Sách dò hỏi: “Ông ta tìm huynh làm gì?”
Ngọc Thương nói: “Người của Phiêu Miễu Các tìm Khí Vân Tông, bảo Khí Vân Tông bổ sung một Trưởng lão đến Thánh Cảnh để rèn luyện, nói Thái Thúc Sơn Thành đã gây ra chuyện, bị Phiêu Miễu Các trừng phạt. Phiêu Miễu Các cũng không tiết lộ là chuyện gì, chỉ dẫn một Trưởng lão khác đi. Thái Thúc Phi Hoa không tránh được lo sợ, trước khi đến tìm ta đã tìm người của nước Tề và nước Vệ để hỏi thăm, nhưng cũng không hỏi được kết quả gì. Ông ta đến hỏi ta, ta cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra.”
Thì ra là việc này, Cung Lâm Sách nói: “Cho nên huynh đến hỏi ta? Ta làm sao biết chuyện bên trong Thánh Cảnh chứ? Huynh không phải không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo bị đem về Thánh Cảnh.”
Ngọc Thương nói: “Trước khi Ngưu trưởng lão đi, chẳng lẽ không nói gì với huynh sao?”
Trên thực tế, một tháng trước, ông ta đã bị người của Phiêu Miễu Các tìm đến, tra hỏi xem có chuyện đưa cho Ngưu Hữu Đạo hai triệu kim tệ hay không.
Tại sao lại hỏi việc này chứ? Ông ta nghĩ mãi mà không rõ, Phiêu Miễu Các cũng không nói chuyện gì xảy ra, khiến ông ta vẫn luôn lo sợ. Lúc này Thái Thúc Phi Hoa tìm đến, biết có người đã chết, mặc dù ông ta cũng biết cho dù Tử Kim Động có biết bí mật gì cũng chưa chắc đã tiết lộ, ông ta vẫn nhịn không được mà chạy đến hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra.
Cung Lâm Sách cười khổ: “Ta cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong Thánh Cảnh. Không dối gạt Ngọc Thương huynh, Trì Thanh Lệ cũng vừa mới rời khỏi chỗ này, cũng chỉ vì bà ta biết Ngưu Hữu Đạo đã từng trở về, nên mới đến tìm ta để hỏi thăm. Khí Vân Tông cũng chỉ bổ sung một Trưởng lão thôi mà, Thiên Nữ giáo phải bổ sung đến ba người lận. Phiêu Miễu Các nói người của Thiên Nữ giáo vào bên trong đã chết hết.”
“Cái gì?” Ngọc Thương kinh ngạc: “Chuyện rèn luyện này là như thế nào vậy? Tại sao lại tùy tiện bổ sung gười vào chứ?”
Cung Lâm Sách than thở: “Thánh tâm khó dò, ai mà biết chứ.”
....
“Bệ hạ, vì sao lại từ chối?”
Hoàng cung nước Tấn, Thiệu Bình Ba một lần nữa chủ động vào cung. Gặp Thái Thúc Hùng bên trong thượng thư phòng, ngoài mặt thì là thỉnh giáo nhưng thật sự là hơi bị phát điên.
Lần thứ ba rồi, đây là lần thứ ba nước Tần trì hoãn việc ra tay với nước Vệ.
Phong ba của việc rèn luyện Thánh Cảnh vất vả lắm mới vượt qua được, bọn họ đợi hai tháng, xác nhận mọi thứ bình thường, chuẩn bị khởi động kế hoạch, ai ngờ khi đã chuẩn bị xong, đến lúc bắt đầu lật bàn, trong cung một lần nữa truyền đến lệnh ngừng khẩn cấp.
Cho dù Thiệu Bình Ba có thể duy trì sự bình tĩnh nhưng lúc này cũng nhịn không nổi. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, người nước Vệ có ngu đi chăng nữa, sớm muộn gì cũng bị bại lộ mà thôi.
Thái Thúc Hùng dựa lưng vào ghế, thở dài: “Người của Khí Vân Tông xảy ra chuyện ở Thánh Cảnh, Trưởng lão Thái Thúc Sơn Thành bị Phiêu Miễu Các giết chết. Phiêu Miễu Các đã tìm đến cửa.”
Nghe xong, Thiệu Bình Ba mở to mắt. Y đã hiểu, bây giờ Khí Vân Tông đang trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. Cũng không biết Thái Thúc Sơn Thành đã chọc ra chuyện gì, bây giờ Khí Vân Tông còn tâm trạng đánh trận mới là lạ.
Một khi Khí Vân Tông tiêu đời, không còn chỗ dựa, nước Tần làm sao công thành chiếm đất được, Hoàng đế cũng là bất đắc dĩ mà thôi.
Sau khi bừng tỉnh, Thiệu Bình Ba có chút không rõ: “Đang tốt, nhưng vì sao lại giết Thái Thúc trưởng lão chứ? Đó là Thánh Cảnh, Thái Thúc trưởng lão sẽ không vô duyên vô cớ muốn chết, ngược lại còn phải cẩn thận gấp đôi. Có phải bên trong đã xảy ra vấn đề gì rồi hay không, hay là có người đang giở trò quỷ?”
Thái Thúc Hùng liếc xéo: “Giở trò quỷ ở Thánh Cảnh? Không phải ngươi đang muốn nói đến Ngưu Hữu Đạo?”
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Không phải là không có khả năng này. Chỉ là chúng ta chẳng biết một chút tình huống nào cả, cho nên không thể đưa ra phán đoán.”