Nhưng mà Thương Vĩnh trung đã giả truyền ý chỉ thay chủ tướng của bốn quân thành người mới rồi, mới nhậm chức, đối với việc có cần phải đi về giải cứu Thương Kiến Hùng hay không đều rất do dự, lo lắng một ngày Thương Kiến Hùng thoát hiểm có thể hoài nghi bọn họ cũng tham gia tác loạn hay không?
Chỉ có điều Thương Kiến Hùng vẫn khá có sức ảnh hưởng với bốn nhánh nhân mã này, sau khi tin tức Thương Kiến Hùng gặp nạn bại lộ hoàn toàn, đám chủ tướng mới nhập chức lại có phần không áp chế được đại quân.
Cũng may bốn nhánh nhân mã này bị điều đi đúng lúc, bị điều khẩn cấp, mọi người ngoại trừ mang theo lương thực theo khẩu phần thì không có tiếp tế tiếp viện.
Thương Vĩnh Trung đã lường trước, tiếp tế tiếp viện căn bản không tồn tại, không có ăn làm sao trở về?
Còn bốn nhánh nhân mã chia ra đi các hướng khác nhau, nhân mã của Tử Kim Động, Tiêu Dao cung và Linh Kiếm Sơn đã phản ứng đầu tiên, nhân mã khẩn cấp điều khiển tới, lập tức tiến hành phong tỏa chặn bốn nhánh quân lại.
Không có lương thảo tiếp tế tiếp viện, đói bụng, bốn nhánh nhân mã chỉ có thể đối mặt với hiện thực, cuối cùng bị tước vũ khí khống chế.
Sau khi khống chế nhằm vào một nhóm phần tử tử trung với Thương Kiến Hùng, lại là một trận huyết tinh loại bỏ.
Sau khi loại bỏ xong, phân hóa nhân mã ra, có thể nói là đã bị nhân mã chạy tới thôn tính rồi.
Đây là một hồi chính biến đã được mưu đồ bày kế tỉ mỉ từ lâu.
Sau khi giải quyết xong nhân mã thân tín lệ thuộc trực tiếp vào Thương Kiến Hùng mới là đại cục đã định. Triều đình Yến quốc công khai ý chỉ, ý chỉ dưới danh nghĩa Yến hoàng Thương Kiến Hùng, Thương Triều Tông khống chế quân chính sự vụ của Yến quốc, là Nhiếm Chính Vương!
Còn các nơi của Yến quốc cũng chưa tạo ra động tĩnh gì lớn, chỉ hơi có gây rối mà thôi, các nơi cũng có loại trừ, thanh trừ toàn bộ giám quân các nơi mà trước đó thương Kiến Hùng phái trú.
Đồng thời làm chăn đệm cho Thương Triều Tông cũng là trên dưới cả triều che giấu chính biến, có thể nói là làm các nơi công khai bịa đặt, nói năm đó Thương Kiến Hùng mưu hại Ninh Vương gièm pha bạo phát, sở dĩ hại chết Ninh Vương là bởi vì năm đó ngôi vị Hoàng đế thực sự là truyền cho Ninh Vương, bị Thương Kiến Hùng âm thầm giành mất.”
Đổi lại góc độ khác, sau Ninh Vương, Thương triều Tông sẽ là hoàng đế Yến quốc danh chính ngôn thuận.
Đám người trên triều đình này làm vậy chẳng những giá không cho Thương Kiến Hùng mà còn liều mạng đổ nước bẩn lên...
Một nhóm ù ù bay nhanh, rốt cục đã tới bên ngoài phủ thành Nam Châu, Thương Vĩnh trung cầm đầu phong trần một đường, có phần không ra hình người nữa.
Ngoài thành dừng tọa kỵ lại, ngẩng đầu nhìn về phía trên bảng tên của cửa thành bắt mắt, cuối cùng đã tới, trong lòng tràn đầy sự khẩn trương, không dám chắc...
Mới tu sửa vương phủ, người mới dọn tới bên trong phủ chưa được bao lâu liền đã có quý khách đăng môn.
Vội vã đi tới cửa chính, Thương Vĩnh Trung vừa thấy Thương Triều Tông sừng sững đứng ở nội đường thì không nói hai lời, bước nhanh tới quỳ gối, lại khóc sụt sùi, dường như kích động nói không lên lời.
Lúc này trên mặt Thương Vĩnh Trung đầy sự mệt mỏi gió bụi đường, mắt đầy tơ máu rất đáng sợ, còn treo một cánh tay, lưng đeo cành mận gai, phía sau lưng đã lốm đốm không ít vết máu, rõ ràng cho thấy đã chịu đòn nhận tội.
Thương Triều Tông cùng trái phải là Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình nhìn nhau, phát hiện vị Đại Tư Mã này thật đúng là có thể làm được.
Thương Vĩnh trung quỳ khóc sụt sùi, mở cái hộp dài mang theo tới, bên trong là một thanh trượng kim loại màu cổ đồng, còn có một bức thánh chỉ, hay tay bưng tráp qua đầu dâng lên cao gào khóc:
“Ý chỉ bệ hạ lập Nhiếp Chính Vương, còn cả thần khí trấn quốc Phục Tiên trượng nữa, tội thần đã mang đến đủ. Tội thần bị bệ hạ lừa bịp, tội đáng chết vạn lần, đặc biệt tới đây chịu tội.”
Ba người lại lần nữa nhìn nhau, trong kinh thành xảy ra chuyện gì, ba người đương nhiên là biết rõ, biết vị này lần này đã tận lực rồi.
Đương nhiên cũng biết ý chỉ lập Nhiếp Chính Vương là do vị này đưa tới.
Thật ra không ít người nghĩ đến tặng đồ, nhưng cuối cùng vẫn là do vị trước mắt này đoạt được vào tay, ba người cũng biết Cao Kiến Thành đã ngầm đồng ý.
Hành động này của Cao Kiến Thành có thâm ý, có ý định làm cho Thương Vĩnh Trung lập được công này, là muốn Thương Vĩnh Trung tránh được một kiếp.
Bên này cũng đã hiểu được dụng ý rồi, nếu ngay cả Thương Vĩnh trung đều có thể bỏ qua được, những người khác mới có thể yên lòng hân hoan.
Còn như bản thân Cao Kiến thành, hắn không có gì đáng lo lắng, cũng không cần đoạt công lao này, bởi vì Cao Kiến Thành biết sau lưng mình là ai, có người nọ ở đó, Thương Triều Tông không dám làm khó hắn. Còn hiện nay Cao Kiến Thành còn tọa trấn kinh thành khống chế cục diện bên kia nữa.
Sau khi Thương Triều Tông hơi trầm mặc liền tự mình tiến lên, hai tay đỡ Thương Vĩnh Trung đứng lên:
“Hoàng thúc, không cần như vậy, chuyện đã qua đều bỏ qua đi, mọi chuyện lại như cũ. Bản vương hữa, Hoàng thúc vẫn là Đại Tư Mã của Yến quốc!”
Mông Sơn Minh ở bên cạnh yên lặng nhìn, trong lòng âm thầm cảm khái, đổi lại là Vương gia trước kia, chỉ sợ... bây giờ vui buồn không lộ, Vương gia đã không còn là Vương gia trước kia nữa rồi.
Vừa mới đứng dậy, Thương Vĩnh Trung nghe vậy lại giùng giằng quỳ xuống, dập đầu vài cái bái tạ, có những lời này, tảng đá trong lòng rốt cục đã rơi xuống, không uổng công tự mình liều mạng biểu hiện.
Trong lòng buông lỏng, lúc này hắn không chống đỡ được nữa, mắt tối sầm lại, lại ngã bất tỉnh tại chỗ.
“Hoàng thúc!”
Đám Thương Triều Tông thất kinh nhanh chóng gọi tu sĩ tới kiểm tra.
Tâm phúc của thương Vĩnh Trung theo tới đứng ở một bên gạt lệ nói:
“Vương gia nhà ta bảy tám ngày nay chưa được chợp mắt một giấc ngon lành, lại một đường cưỡi ngựa không ngừng tới Nam Châu, sợ là mệt quá nên ngất đi.”
Sau khi tu sĩ kiểm tra phát hiện đúng là như thế, thật sự là mệ quá nên ngất đi.
Đám Thương Triều Tông âm thầm thổn thức, phát hiện vị này vì tự bảo vệ mình, thật sự là liều mạng, lúc này sai người khiêng đi chăm sóc.
Thương Vĩnh Trung cảm giác ngủ tới lúc trời đen kịt.
Sau khi hiện trường yên tĩnh lại, Thương Triều Tông cầm thần khí trấn quốc quan sát chút, lại cầm ý chỉ lên mở ra kiểm tra, trong lòng có thể nói là muôn vài cảm khái, ngồi ở nhà không phải làm gì cả, quyền to của Yến quốc từ trên trời giáng xuống rơi vào trên người của mình.
Sau đó Mông Sơn Minh và Lam Nhược Đình đều cầm đồ kiểm tra, sau khi xem cũng không ngừng thổn thức, vị Đạo gia kia quả nhiên không giống người thường, nói thiên hạ của Yến quốc là của vương gia, giờ đã thành sự thực, tiện tay mang tới tặng rồi.
“Người đâu!”
Thương triều Tông gọi một tên tướng tới, chuyển ý chỉ qua:
“Đưa ý chỉ của triều đình về quân doanh tuyên đọc, thông cáo toàn quân!”
Đây là muốn cổ vũ sĩ khí quân tâm.
“Vâng!”
Tướng lĩnh tới lĩnh mệnh, hay tay cầm ý chỉ rời đi.
Trong nội trạch của vương phủ, hai người cô tẩu bắt đầu kiểm tra, nghĩ kế bố trí hạ nhân vào nhà mới.
Một nha hoàn bị kích động chạy tới hô to:
“Vương phi, Vương phi, đại hỉ, đại hỉ đây!”
Phượng Nhược Nam quay đầu quát một tiếng:
“Không ra cái dạng gì, còn ra thể thống gì nữa, có chuyện gì cần phải vui như thế?”
Trên mặt nha hoàn cười như nở hoa, hưng phấn hoa tay múa chân nói:
“Vương phi, quận chúa, triều đình hạ chỉ rồi, bệ hạ cáo ốm, triều đình hạ chỉ lập Vương gia làm Nhiếp Chính Vương của Đại Yến, thống soái sự vụ và quân chính của Đại Yến.”
Tin tức này quá mức đột ngột, quá mức chấn động, Phượng Nhược Nam cùng Thương Thục Thanh có phần hơi mơ hồ, có chút hoài nghi, chuyện này sao có thể?
Hiện nay Nam Châu đã không còn là một quận hiện như ban đầu nữa, tin tức gì cũng dễ dàng nắm giữ, bây giờ rất nhiều chuyện can thiệp quá lớn, hai nữ nhân đã từ từ không làm chính nữa rồi, bên Thương Triều Tông cũng dần có ý định tránh không cho hai người biết.