Có lẽ Thiên Ngọc môn vẫn chưa được hài lòng cho lắm. Họ nâng đỡ Phượng Lăng Ba thất bại, Ngưu Hữu Đạo nâng đỡ Thương Triều Tông thành công. Quyền lên tiếng ở Nam Châu đã bị Ngưu Hữu Đạo lấy đi một nửa.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, dựa vào thực lực trước mắt của hắn, cướp được những thứ này, lại có thể nắm chặt, hắn đã rất thỏa mãn. Chỉ khi nào đứng vững chân thì mới hướng đến lâu dài.
Thử hỏi, đối mặt với người như vậy, chỉ là Sơn chủ của Độ Vân Sơn, nàng ta sao dám công nhiên làm càn. Vân Cơ liền đổi chủ đề: “Ngươi muốn vào Điệp Mộng Huyễn Giới?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Đúng!”
Vân Cơ nói tiếp: “Vậy thì cùng nhau đi.”
Ngưu Hữu Đạo đáp lại: “Được!” Sau đó ra hiệu nhường đường cho Vân Cơ.
Lúc này, Quản Phương Nghi mới đưa tay mời Vân Cơ đứng bên cạnh mình, còn bà ta thì đứng giữa, cách hai người một chút, đề phòng người đàn bà này gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.
Người này là ai? Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, ngay cả Đường Nghi cũng không rõ, không biết giữa hai người này có bí mật gì.
Trên sườn núi bên trái hai ngọn núi, ba người xuất hiện trên một bình đài, là đệ tử Vạn Thú môn phụ trách trấn thủ cửa vào Điệp cốc lần này.
Ba người đứng song song, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía đám người Ngưu Hữu Đạo. Bên trái là cháu trai Trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính Triều Thắng Hoài, chính giữa là sư huynh của Triều Thắng Hoài, Hà Hữu Kiến, bên phải cũng là một vị sư huynh khác của gã, là đệ đệ của Hà Hữu Kiến, Hà Hữu Trường
Gương mặt Hà Hữu Trường hiện lên sự lo lắng: “Sư đệ, tại sao bên cạnh hắn lại xuất hiện thêm nhiều người vậy? Người này rốt cuộc là ai? Chúng ta còn chưa thăm dò rõ ràng, ra tay hạ thủ có thích hợp không?”
Người của Thượng Thanh Tông và Vân Cơ gia nhập, khiến bên này ít nhiều cũng có sự kiêng kỵ.
Triều Thắng Hoài nói: “Chưa được sư môn mời lên núi, chỉ có thể nghỉ lại trong thành dưới núi, ngẫm lại cũng không phải đại nhân vật có thể lên mặt. Hai vị sư huynh, người ta vung tay một cái đã là hai trăm vạn kim tệ, mỗi tháng chúng ta được phát bao nhiêu tiền, phải mất bao lâu chúng ta mới có được số tiền nhiều như vậy? Chúng ta cũng không còn nhỏ nữa, tại sao gặp chuyện lại sợ đầu sợ đuôi chứ?”
Tuy nói đệ tử của Vạn Thú môn có tài lực hùng hậu, nhưng các đệ bên dưới cũng chẳng dư dả bao nhiêu, cùng lắm là phát thêm linh đan tu luyện mà thôi, mấy thứ tiền tài như thế này vẫn có giới hạn. Tuy Triều Thắng Hoài là cháu trai của Triều trưởng lão, cũng chỉ bao no linh đan tu luyện, không phát quá nhiều tiền, rất dễ khiến cho người ta nảy sinh liên tưởng. Thân là Trưởng lão một phái, có một số việc vẫn phải bận tâm đ ến ảnh hưởng.
Hà Hữu Kiến trầm ngâm một chút rồi nói: “Triều sư đệ, không phải huynh đệ chúng ta đổi ý, mà người của đối phương đột nhiên tăng lên, rất dễ thất thủ. Nếu chẳng may để lộ tin tức, để sư môn biết chúng ta làm mấy chuyện này ảnh hưởng đến thanh danh sư môn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Làm không tốt, chúng ta sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.”
Lợi thì muốn lấy, mà nguy hiểm thì lại không muốn gánh! Triều Thắng Hoài khinh bỉ trong lòng. Nếu không phải một mình gã làm không được, gã sẽ không tìm người khác: “Hai vị sư huynh, các huynh lo lắng hơi thừa rồi. Bọn họ có người, chẳng lẽ chúng ta không có người sao? Các huynh yên tâm đi, nếu không nắm chắc, đệ sẽ không dám làm. Đệ đã đánh tiếng với một số sư huynh đáng tin cậy, nói có cừu nhân muốn đối phó. Nếu chẳng may có việc, có thể nhờ bọn họ đến hỗ trợ, sau đó chúng ta sẽ lấy ra hai chục vạn để tỏ lòng biết ơn, còn lại chúng ta mỗi người sáu chục vạn.”
Triều Thắng Hoài tiếp tục khuyên: “Nếu ở ngoài, đệ thật sự không dám làm loạn, nhưng ở đây là đâu chứ, là Điệp Mộng Huyễn Giới. Chúng ta chiếm thiên thời địa lợi, chỉ cần lợi dụng điều kiện bên trong thỏa đáng, chúng ta cũng cố gắng không phải ra tay, tất cả sẽ ổn. Hơn nữa, chúng ta có thể nhìn tình huống mà liệu, có cơ hội thì ra tay cũng không muộn. Còn nếu không được, chúng ta thu tay lại, không gặp nguy hiểm, cũng không có gì phải sợ.”
Đã nói đến mức như vậy rồi, huynh đệ họ Hà ngược lại yên tâm không ít, cùng nhau gật đầu, một lần nữa hạ quyết tâm.
Người tập trung bên ngoài Điệp cốc càng lúc càng nhiều, phân bố lẻ tẻ, đoán chừng cũng được mấy ngàn người, hoặc đứng một mình, hoặc tốp năm tốp ba, cũng có thể mười người tập trung một nhóm.
Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng quan sát bốn phía, lúc này mới nhìn lên trời. Nếu Vạn Thú môn tính toán thời gian không sai, thời gian Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra cũng sắp đến gần rồi, liền thuận miệng hỏi: “Nhìn lượng người đến thành Vạn Thú, người đến tham dự hội Linh thú cũng không chỉ nhiêu đây.”
Quản Phương Nghi nói: “Thật ra Điệp Mộng Huyễn Giới cũng chẳng có gì đặc biệt. Người chưa từng đến thì cũng muốn tìm hiểu một chút. Còn loại người như ngươi, đứng nhìn người ta chạy vào mà mình không vào thì cũng chẳng vui.”
Trước đây, bà ta đã từng đến đây, đồng thời cũng có nói cho Ngưu Hữu Đạo biết.
Bà ta vốn không muốn vào, nhưng vì Ngưu Hữu Đạo, bà ta đành phải đi cùng.
Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhìn Vân Cơ, hỏi: “Tiền bối chưa từng đến sao?”
Vân Cơ đang có tâm sự, cũng không nói thật: “Chưa từng!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không hỏi thêm gì nữa, cầm kiếm đứng yên tại chỗ, đầu óc lại chuyển động. Vị Sơn chủ này tồn tại trong giới tu hành lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên đến đây sao?
Hắn nhìn lướt qua bốn phía, không thấy Hầu Kình Thiên, trong lòng lại càng nghi hoặc. Chẳng lẽ xà yêu mới tới kia không đi cùng với thuộc hạ?
Viên Cương đứng bên cạnh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía sườn núi bên trái. Khoảng cách có chút xa nên nhìn không rõ lắm. Hắn ta luôn có cảm giác có ba đệ tử Vạn Thú môn đang đứng trên sườn núi nhìn sang bên này.
“Khó chịu quá, ta qua bên kia hoạt động một chút.” Viên Cương nói xong liền bỏ đi, sau lưng còn đeo Tam Hống đao được bọc trong miếng vải.
Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo, thấy Ngưu Hữu Đạo không lên tiếng, mặt cũng không thay đổi.
Viên Cương không thích nói nhiều, bình thường cũng chẳng bộc lộ tình cảm gì, nên bà ta cũng không hiểu lắm. Nhưng khi Viên Cương lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo cũng không phản ứng, bà ta lập tức nhận ra sự ăn ý giữa hai người đàn ông này. Bà ta đã lĩnh giáo sự phối hợp ăn ý của hai người, liền ý thức được có vấn đề xảy ra, không khỏi chú ý đến động tĩnh của Viên Cương.
Bà ta để ý nhưng cũng không thấy Viên Cương làm gì, chỉ tản bộ trong núi, ngẫu nhiên bắt chuyện với một số tu sĩ, cũng không biết đang làm cái gì.
Tản bộ một vòng, hắn ta quay về bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo hơi liếc nhìn sang, Viên Cương gật đầu một cách không dễ gì phát hiện được.
Về sau, ánh mắt Viên Cương lại hướng về sườn núi kia. Ngưu Hữu Đạo thuận theo ánh mắt của hắn ta mà nhìn sang, sau đó chuyển sang chỗ khác ngay lập tức, biểu hiện nhàn nhạt, ngón tay đang đặt trên chuôi kiếm lên xuống hai lần, sau đó hai tay để yên trên chuôi kiếm.
Nhìn phản ứng của hai người, Quản Phương Nghi cũng thuận mắt nhìn theo hướng ánh mắt của bọn họ. Bên kia chỉ có đệ tử của Vạn Thú môn, hai người này định làm gì?
Ánh mắt Vân Cơ như có như không liếc nhìn Viên Cương. Không biết tại sao, sau khi nàng ta đến đây, nàng ta có cảm giác có một luồng khí tức nào đó đang áp chế mình, khiến cho nàng ta hơi hoảng loạn, trong lòng nhịn không được sinh ra cảm giác e ngại mãnh liệt.
Đứng chưa được một lát, nàng ta đã có thể xác nhận luồng khí tức đó đến từ Viên Cương, một luồng khí tức khiến cho linh hồn của nàng ta phải run rẩy, giống như có thứ gì đó từ Hoang cổ xa xôi áp đến, có thể giẫm nát nàng ta bất cứ lúc nào.
Khi gió thổi đảo hướng sang bên này, luồng khí tức kia phủ xuống, lại càng khiến nàng ta hãi hùng khiếp vía, thậm chí còn có cảm giác tay chân như muốn nhũn ra, có suy nghĩ muốn quỳ xuống quy phục.