“Khống chế bốn phái, không phải muốn bóp cổ tu sĩ trong thiên hạ sao?
Trong mật thất, Ngưu Hữu Đạo bồi hồi nghĩ, nói thầm.
Lữ Vô Song ở bên cạnh thưởng trà cũng suy nghĩ trả lời.
“Nếu Ngũ Thánh công khai tỏ thái độ, có lẽ cũng không có chuyện như vậy. Thật ra dù có khống chế, cũng chỉ bóp lấy chuyện tu luyện dùng linh đan là có chút hiệu quả, còn những cái khác thì không được gì hết. Mà tình hình đã đến trình độ này, nếu khống chế cung cấp linh đan, sợ rằng hiệu quả sẽ hoàn toàn ngược lại.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, phiền muộn nói.
“Cho dù thế nào đi nữa, ít nhất lần dò xét này đã xác nhận không phải chuyện như vậy, có thể trừ khả năng này ra.
Lữ Vô Song nói.
“Ngươi phải chú ý một chuyện, mặc dù ngươi đã ra tay được với người Phiểu Miêu Các, nhưng sợ là đã sinh ra tác dụng ngược lại, bên Ngũ Thánh có thể đã một lòng đối ngoại.
Ngưu Hữu Đạo cảm thấy khinh thường, nói.
“Ngươi cảm thấy Ngũ Thánh có khả năng chung một lòng sao? Kẻ nào chẳng muốn độc bá thiên hạ chứ. Đều đuổi theo hướng đi của Vô Lượng Quả, chẳng phải là đang lo lắng Ô Thường thứ hai xuất hiện đó sao?
Lữ Vô Song nói.
“Ít nhất lúc bọn họ đối mặt với tình huống trước mắt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn là một lòng đối ngoại.
“Chắc chắn phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sao có thể để cho bọn chúng yên ổn được.
Ngưu Hữu Đạo đi đến trước địa đồ Thánh Cảnh, nhìn chằm chằm vào địa đồ nói thầm.
“Nếu không biết rõ bọn chúng đang muốn làm gì, vậy thì chỉ có thể rửa mắt mà đợi. Bọn chúng làm việc của bọn chúng, chúng ta làm việc của chúng ta.
Lữ Vô Song nhìn hướng địa đồ, mắt sáng lên.
“Ngươi muốn ra tay với lão yêu bà?
Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ, nói.
“Không phải La Thu đang muốn che cái nắp này lại sao? Chỉ dựa vào Ngân Cơ vẫn còn sống, Ngũ Thánh không thể chung sống hòa bình với nhau được. Trên tay ta còn có một vài con bài, xem tình huống trước rồi quyết định làm sau. Tóm lại là không thể dừng tay được, không để cho bọn chúng thoải mái, nếu muốn làm cho chúng ta bị động, vậy chi thà làm cho bọn họ bị động còn hơn.
...
Tử Kim Động, hai vị khách quý cùng nhau đến nhà, chưởng môn Long Hưu của Tiêu Dao Cung và chưởng môn Mạnh Tuyên của Linh Kiếm Sơn.
Chủ nhân vẫn là chủ nhân ban đầu, vẫn chiêu đãi như thường ngày, nhưng Long Hưu và Mạnh Tuyên luôn có cảm giác không đúng, cảm giác ánh mắt Cung Lâm Sách nhìn bọn họ không thích hợp. Cũng không biết có phải là ảo giác của hai người hay không, bọn họ mơ hồ cảm thấy trong ánh mắt của Cung Lâm Sách như đang ở trên cao nhìn xuống vậy.
Chẳng lẽ vì bây giờ Tử Kim Động là thế lực lớn nhất ở Yến Quốc sao? Trong lòng hai người có cảm giác khó chịu, oán thầm, tạm thời cứ để người này đắc ý đi, đợi đến lúc Tấn quốc tiến binh, nhìn ngươi đắc ý kiểu gì nữa.
Nhưng ngoài mặt hai người vẫn bình thường, ngồi xuống trong lầu các, đợi đến lúc mời trà xong, Cung Lâm Sách cười hỏi.
“Hai vị bỗng nhiên đến chơi, không biết có chuyện gì không?
Long Hưu thở dài.
“Bây giờ thì có chuyện gì, đã thành thế này hết rồi, ngươi giả vờ hồ đồ gì nữa?
Cung Lâm Sách a một tiếng, hình như hiểu rõ.
“Chuyện giữa Thất Thánh, chúng ta chỉ nhìn là được rồi.
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng hắn căng như dây cung rồi, Đốc Vô Hư đi vào bên Văn Hoa, La Thu đến gần Tây Hải Đường, Lam Đạo Lâm đi Yến Trục Thiên, ba người này lúc nào cũng có khả năng bại lộ, nếu như bại lộ thì có thể liên lụy đến hắn ngay, sao hắn không lo lắng cho được?
Mạnh Tuyên nói.
“Chỉ nhìn? Nguyên Sắc và Lữ Vô Song đều gửi thư đến tay chúng ta, ngươi tuyệt đối đừng nói mình không nhận được thư đấy. Bây giờ Nguyên Sắc và Lữ Vô Song yêu cầu chúng ta cùng nhau ra tay với Ngũ Thánh, chúng ta làm theo hay chống lại?
Cung Lâm Sách cười nói.
“Không phải Ngũ Thánh đã nói là đã phế đi tu vi của Lữ Vô Song và Nguyên Sắc rồi sap?
Long Hưu hừ lạnh, nói.
“Cung huynh, sao ta có cảm giác giống như ngươi đứng nói chuyện không đau eo vậy? Ngũ Thánh nói đã phế tu vi hai người kia thì phế thật sao? Ai dám tin loại chuyện hoang đường này chứ?
Cung Lâm Sách giang hai tay ra.
“Ta không đắc tội nổi một trong hai bên, làm sao được chứ? Ngoại trừ việc giữ ở vị trí trung lập ra, chờ đến lúc bọn họ phân được thắng bại, còn có thể làm gì? Ai dám tùy tiện nghiêng về bên nào chứ? Cứ giả vờ ngu ngốc mà sống là được rồi!
Tất cả mọi người đều hiểu đạo lý này, Long Hưu và Mạnh Tuyên đến đây cũng là mong muốn mọi người có cùng một thái độ cùng tiến cùng lùi.
Sao chỉ có một bọn họ, thật ra các môn phái cũng không khác nhau là mấy, ai cũng đều giả vờ hồ đồ không theo bên nào.
...
Trong thư phòng, nhìn tin tức từ tu hành giới không ngừng được gửi đến, Thiệu Bình Ba nhịn không được vui vẻ nói.
“Vậy mà hai bên lại xảy ra cuộc chiến nước bọt, từ lúc nào cấp bậc của Ngũ Thánh hạ xuống đến trình độ này rồi chứ?
Thiệu Tam Tỉnh ở bên cạnh cười nói.
“Nhìn dáng vẻ thế này, Ngũ Thánh không khống chế các thế lực trong thiên hạ được như lúc trước nữa.
Thiệu Bình Ba hơi lắc đầu, nói.
“Ngũ Thánh không có khả năng ngồi nhìn, tất nhiên bọn họ sẽ phản kích, bây giờ bỗng nhiên khống chế Khí Vân Tông, Linh Tông, Thiên Hành Tông và Vạn Thú Môn, tất nhiên là có mưu đồ từ trước, có lẽ là mở màn cho việc phản kích. Ngươi liên hệ với Hắc Thủy Đài bên kia đi, còn có nên chú ý bên tu hành giới, ta muốn biết tình huống kỹ càng hơn, để cho chúng ta có nhiều thời gian làm ra phản ứng, miến cho việc bị cuốn vào sóng lũ rồi mà còn không biết có chuyện gì xảy ra.
Thiệu Tam Tỉnh hơi cúi thấp người, nói.
”Đại công tử yên tâm, đã đang chú ý.
...
Trong tiểu viện, Tử Bình Hưu và Giả Vô Quần ngồi đối diện ở trong đình, nhìn Giả Vô Quần nâng bút viết ở trên giấy, không biết vị này mời mình đến để làm gì.
Giả Vô Quần viết xuống mấy dòng chữ rồi đẩy giấy cứng ra, cho đối phương nhìn: Không biết Ngũ Thánh khống chế Khí Vân Tông, Vạn Thú Môn, Linh Tông, Thiên Hành Tông là có ý gì, mong thừa tướng nói với Chưởng Đăng Ti chú ý, nếu có chuyện gì không rõ, hãy nói lại cho ta biết.
Tử Bình Hưu nghi hoặc, nhìn Nguyên Tòng và Ngụy Đa ở ngoài đình, thử hỏi một câu.
“Bên kia cũng không biết sao?
Giả Vô Quần lắc đầu, tỏ vẻ đã liên lạc rồi, cũng không biết.
Tử Bình Hưu hơi chần chừ nói.
“Liên lụy đến Ngũ Thánh, chúng ta điều tra có thích hợp không?
Giả Vô Quần lại nâng bút viết xuống một câu.
“Thám tử của Ngũ Thánh trải rộng thiên hạ đã bị phế bỏ, bây giở cả tu hành giới đều lá mặt lá trái, cứ yên tâm đi.
Không phải là nói điêu, nhiều chuyện Ngũ Thánh không thể nói rõ. Chuyện Vô lượng Quả, có nhiều người Phiêu Miểu Các chạy như thế, cũng không biết người có vấn đề có ở trong đó không, bây giờ thám tử trong thiên hạ đã bị phế đi, muốn điều tra cũng không có cách nào. Giống như vậy, bây giờ nếu các phái âm thầm giở trò quỷ, cũng khó mà biết được.
Chuyện đối chiếu kiểm tra sự thật Vô Lượng Quả không làm nổi nữa. Có nắm giữ hành tung của người môn phái cũng mất ý nghĩa, có nhiều người làm chuyện trái với lương tâm, nếu không có thám tử phân biệt, còn chẳng phải người ta muốn báo cáo thế nào cũng được sao? Không thể nào chứng thực được.
Tử Bình Hưu nghĩ lại cũng cảm thấy vậy, gật đầu nói.
“Được, ta đã biết.
Đợi người rời đi, Ngụy Đa bước đến, lấy ra hai tờ giấy mà Giả Vô Quần đã viết, ném vào trong chậu than thiêu hủy.
...
Sáng sớm, trên không trung Tuyết Vực mênh mông, Gia Cát Trì đang ngồi trên phi cầm tọa kỵ phi hành ở độ cao thấp, Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ thuận thế bay xuống trên đỉnh núi tuyết.
Phi cầm tọa kỵ xoay quanh một vòng, sau đó bay về, mà Ngưu Hữu Đạo và Vân Cơ thì bay về một nơi trên Tuyết Vực.