“Hai người các ngươi hà tất phải chịu đựng như vậy, cửa sổ cũng đã sớm đâm rồi lại dán thêm một tầng giấy mỏng lên là sao hả? Kẻ ngu cũng đã nhìn ra, nữ nhân này không hề oán trách ở bên cạnh ngươi, đây là đã quyết theo ngươi rồi. Có một số việc đừng nên làm mình phải tiếc nuối.
Mặt Viên Cương không chút thay đổi, hỏi ngược lại:
“Ngươi rất buồn chán sao?
Triệu Hùng Ca cười ha ha, mắt nhìn danh sách nhân viên và người có liên quan đến họ trong Ma Cung, cười nói:
“Không ngờ ngươi còn có bản lãnh này, lại phát hiện ra cái gì rồi sao?
Viên Cương:
“Có việc gì cứ nói.
“Ngươi là đồ không có tinh thần, không có chút nhân tình nào.
Triệu Hùng Ca xùy hai tiếng, lấy mật thư trong tay áo ra, ném lên bàn:
“Vị kia đưa cho ngươi.
Viên Cương cầm lấy xem, nhìn thấy lối viết chữ thảo quen thuộc lập tức biết là thư viết tay của Ngưu Hữu Đạo, lúc này mới xem kỹ nội dung, sau khi xem thì thâm lửa thiêu hủy.
Triệu Hùng Ca thấp giọng hỏi:
“Tình huống gì thế?
Viên Cương trầm mặc, có một số việc cần y phối hợp, trong thư Ngưu Hữu Đạo cũng nói như vậy, cho nên không lừa y, thấp giọng nói nội dung trong thư ra.
“Để cho Phùng Quan Nhi đi tìm La Chiếu?
Triệu Hùng Ca lẩm bẩm, có chút khó hiểu.
Viên Cương:
“Ba ngày, Đạo gia yêu cầu trong vòng ba ngày ta phải tìm được nàng về, không thể trở về quá sớm, cũng không thể trở về quá muộn, chỉ ba ngày, ta cũng phải trở về, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Triệu Hùng Ca hoài nghi:
“Rốt cục là hắn muốn làm gì?
Viên Cương:
“Không biết, nếu Đạo gia đã an bài như vậy tất có nguyên nhân riêng của hắn, chúng ta chỉ cần chấp hành là được, ngươi có vấn đề gì không?
Gã đích thực là không biết Ngưu Hữu Đạo làm vậy có ý đồ gì, đối với sự sắp xếp của Ngưu Hữu Đạo, gã rất yên tâm, bởi vì biết Ngưu Hữu Đạo sẽ không hại gã.
Triệu Hùng Ca hơi lắc đầu:
“Việc này đơn giản, ta không có vấn đề gì, nhưng mấu chốt là nữ nhân kia, phải để nàng phối hợp mới được.
Viên Cương:
“Chuyện này giao cho ta, ta sẽ nói với nàng.
“Được, để ta đi an bài.
Triệu Hùng Ca gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Thiên Đô Phong, Phiêu Miểu Các, nhìn tin tức tình báo cầm trong tay, ngồi ngay ngắn sau án kiện, sắc mặt Hoắc Không âm trầm.
Cũng không biết từ đâu truyền ra lời đồn nói cái gì mà cửu Thánh bất mãn với một loạt chuyện xảy ra gần đây, ý đồ huyết tẩy nhân viên đốc tra của các phái, chuẩn bị ra lệnh cho chưởng môn các phái tự mình đảm nhiệm việc làm nhân viên đốc tra...
Có thể tưởng được, tin đồn này vừa xuất hiện có bao nhiêu ảnh hưởng với các đại phái.
Trước đây, khắp nơi trong giới tu hành nào ai dám bàn tán chuyện của cửu Thánh, tình trạng bây giờ dường như càng ngày càng không khống chế được, có quá nhiều người âm thầm bàn tán, nhưng dù sao cũng không thể giết sạch được?
Bên Thánh Cảnh cũng đã nhận ra điều dị thường, hiển nhiên cũng ý thức được cục diện hơi không khống chế được, đã ra lệnh cho bên này tạm dừng việc truy tra Gia Cát Trì và Lam Minh, trước tiên tập trung lực lượng củng cố lại nội bộ Phiêu Miểu Các đã, nói rằng một người cũng không được bỏ sót, phải xác định tu vi của mỗi cá nhân.
Đợi sau khi tra sạch nội bộ mới toàn lực truy tra những chuyện khác.
Hắn hiểu được, đây là lúc mặc kệ bên ngoài để củng cố nội bộ, nhưng bây giờ cục diện loạn cào cào càng ngày càng nghiêm trọng, bên trong nội bộ Phiêu Miểu Các không ngừng có người mất tích, xác định tu vi, tu vi của những người mất tích này có cần xác định không? Nếu thật sự có ai đột phá tới Nguyên Anh kỳ rồi, dùng chuyện này để tránh phải thẩm tra thì thật có thể nói là thuận theo tự nhiên, đến lúc đó người mất tích sẽ rất nhiều, muốn truy tra cũng khó.
Nghiêm trọng hơn là còn không ngừng có người của Phiêu Miểu Các bị giết.
Người của Phiêu Miểu Các bị giết có cần truy tra hay không? Nếu không tra, ngồi nhìn người của Phiêu Miểu Các bị giết cũng mặc kệ hay sao? Chết nhiều người như vậy, có cần phái nhiều người truy tra để, ngăn chặn trước hay không? Làm sao còn có thể tập trung lực lượng để xác định được? Trước khi đốt cần phải cứu hỏa đã!
Hiện tượng hỗn loạn xuất hiện liên tục, hắn vừa nổi giận vừa lo lắng, chỉ hận Đinh Vệ sớm không chết muộn không chết lại chết ngay thời kỳ này, làm hại hắn phải gánh chịu cục diện rối rắm.
Hiện tại hắn thường xuyên không làm việc của các chưởng mà phải làm những việc râu ria khác trong Phiêu Miểu Các.
Hữu sứ Nhạc Quang Minh đi nhanh vào, gương mặt tiều tụy chắp tay hành lễ, sau đó đặt một danh sách ở trên bàn, trầm giọng nói:
“Phía dưới truyền tới tin tức lại có hai mươi ba người mất tích, mười bảy người bị đâm mất mạng.
Bộp! Hoắc Không không buồn nhìn, vỗ án lạnh lùng nói:
“Yêu phong liên tục tới, yêu ma ở đâu ra nhiều thế!
Mặt Nhạc Quang Minh cũng đầy phẫn uất:
“Quá càn rỡ!
Hoắc Không:
“Nhất định là có nội gián! Đừng có để ta bắt được là ai, bằng không ta sẽ lột da hắn!
Nhạc Quang Minh thử hỏi một câu:
“Chưởng lệnh, người hoài nghi có người nội bộ làm sao?
Hoắc Không:
“Ngoại trừ nội bộ, có ai còn có thể có lá gan lớn như thế? Tu sĩ của Phiêu Miểu Các, ai dám bất kính với Phiêu Miểu Các, ai dám hạ độc thủ với người của Phiêu Miểu Các? Hừ hừ, Thánh Tôn quyết định kiểm tra bên này, bên này lập tức hết chết rồi mất tích, nào có chuyện trùng hợp như vậy được, rõ ràng là có người muốn cản trở việc điều tra ra sự thật!
Tiện đà ý vị thâm trường nói:
“Quang Minh, nếu thật sự không tìm được nội gián ở bên trong Thánh Cảnh, có khả năng ở trong cảnh nội nhân gian của Phiêu Miểu Các, đây hẳn là đã bị giẫm vào đuôi, bắt đầu chó cùng dứt giậu quay lại cắn người! Ngươi xem thử xem! Lôi tất cả những chuyện quái lạ ra xem thử đi!
Chỉ một bức tình báo khác trên bàn.
Nhạc Quang Minh tiến lên bắt đầu kiểm tra, phát hiện là lời đồn muốn chưởng môn các phái hoặc túc lão tự mình đảm nhiệm nhân viên đốc tra.
Sau khi nhìn qua một lượt thì để xuống:
“Tin tức này thuộc hạ có nghe rồi, theo tin báo, chưởng môn các phái đã có phần hoảng hốt.
Nói rồi nhìn xung quanh, chợt thấp giọng nói:
“Đây tuy là lời đồn nhưng nhóm Thánh Tôn chưa chắc là không có ý nghĩ này, để chưởng môn các phái đảm nhiệm chức đốc tra có thể điều động lực lượng của các phái được nhiều hơn. Lý Chính Pháp sử dụng lực lượng lớn trong môn phái tham gia, người mà Phiêu Miểu Các cũng không tìm được lại bị người của Bách Xuyên cốc tìm được, hiệu quả này nhóm Thánh Tôn hẳn là thấy được, có lẽ xác thực là có tâm tư này.
Hoắc Không cũng hạ thấp giọng:
“Nhóm Thánh Tôn có tâm tư này hay không, ta không loại trừ khả năng đó, cho dù có tâm tư này, trước đó cũng sẽ không làm một cách đường hoàng, nhất định là nước đến chân rồi mới đột nhiên ra quyết định, không thể vào lúc này ra quyết định làm lòng người bàng hoàng được.
“Vâng! Chưởng lệnh nói có lý.
Nhạc Quang Minh gật đầu nói phải, chỉ có điều sau đó vẫn chỉ lên danh sách, lần nữa thấp giọng:
“Tiên sinh, danh sách này người tự mình xem thử đi.
Nghe y nói như vậy, Hoắc Không ý thức được có điều kỳ quặc, lần nữa cầm danh sách lên tỉ mỉ xem một lượt nhưng vẫn không nhìn ra manh mối gì, không khỏi cau mày hỏi:
“Danh sách này có vấn đề gì?
Nhạc Quang Minh nhìn xung quanh một chút, lên bậc thềm đến bên cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm:
“Trong danh sách mất tích, Cổ Chính Hưng chính là người của chúng ta, năm đó chuyện gi ết chết nữ nhân kia là do hắn tổ chức, hiện tại đột nhiên mất tích, thuộc hạ lo có thể xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn hay không.
Hoắc Không chợt tỉnh ngộ, nhất thời kinh hãi nói:
“Hồ đồ! Tại sao lại như vậy!
Nhạc Quang Minh vội hỏi:
“Tiên sinh yên tâm, thuộc hạ đã an bài người diệt khẩu hắn rồi, chỉ là hy vọng tiên sinh chuẩn bị trước trong lòng, phòng ngừa vạn nhất.
Hoắc Không hơi an tâm nhưng cũng càng thêm ưu tư hơn, người trong Phiêu Miêu Các ngoài sáng trong tối chia bè kéo phái, qua nhiều năm như vậy không biết có bao nhiêu người làm quá nhiều chuyện không thể đưa ra ngoài ánh sáng được, có một số chuyện ngay cả hắn cũng díu líu tới, chuyện còn phát triển tiếp như vậy, những người mất tích đó sợ là sẽ làm cho không biết bao nhiêu người phải ăn ngủ không yên.