“Ngươi yên tâm, tất cả đều bố trí dựa theo kế hoạch của ngươi rồi. Toàn bộ đều sẽ tuân theo, không dám có chỗ nào sơ suất đâu. Cẩn thận, có người đến.
Dứt lời, hắn liền trốn vào sâu trong động và không dám có động tĩnh gì.
Ngưu Hữu Đạo cũng phát hiện ra có tiếng xé gió do người bay đến, hắn lạnh lùng nhìn bốn phía, chỉ thấy dưới chân núi có một đám người vèo vèo bay qua. Cũng không nhiều không ít, chỉ mười lăm người áo đen bịt mặt, cả người từ trên xuống dưới thì ngoại trừ hai mắt, ngay cả hai tay cũng bịt kín.
Mười lăm người áo đen bịt mặt đã bao vây xung quanh đỉnh núi.
Ngưu Hữu Đạo tra xét xung quanh sau đó chậm rãi ra khỏi rìa núi đá cao chót vót:
“Người nào lén lén lút lút, giấu đầu giấu đuôi?
Tiếng khàn khàn của một người vang lên:
“Ngưu Hữu Đạo, chúng ta đợi đã lâu rồi.
Sáng sớm có gió nhẹ lành lạnh thổi qua, dưới ánh nắng chiếu xuống đầu Ngưu Hữu Đạo chăm chú nhìn về phía hắn:
“Bên trong Thánh cảnh lại còn có người giả thành hình dạng quỷ, lần này tới đây chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt lành. Xem ra là các ngươi tới giết ta rồi. Ai phái các ngươi tới? Ta đoán, lúc này ngoại trừ Đinh Vệ ra, chắc hẳn cũng sẽ không có người nào khác, người của Đinh Vệ ở bên ngoài cũng sẽ không tự mình đến đây. Huyền Diệu? Huyền Diệu đang ở đây sao?
Lời này vừa nói ra, trong mắt người có giọng khàn khàn lập tức lộ ra hung quang, phất tay quát:
“Ra tay!
Trong phút chốc, hơn mười người đồng thời tấn công đến, trong nháy mắt kiếm khí ngang dọc.
Keng! Một tia sáng lạnh lẽo được rút ra khỏi vỏ, Ngưu Hữu Đạo hóa thành bóng mờ chợt hiện xông ngược lên.
Đao quang kiếm ảnh, trong tiếng ầm ầm ầm, liên tiếp có hai người bịt mặt bị Ngưu Hữu Đạo đánh cho bay ngược ra, Ngưu Hữu Đạo thừa cơ cầm trường kiếm xông ra, lao ra khỏi đám người đang dây dưa bay loạn.
Người bịt mặt dẫn đầu đứng bên ngoài quan sát cuộc chiến hơi kinh sợ, phát hiện mình hình như đánh giá thấp thực lực của Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng lại bị Ngưu Hữu Đạo lao ra khỏi vây quanh.
Đã bị Ngưu Hữu Đạo đọc ra cái tên đó khiến hắn đâm lao phải theo lao, một khi để cho Ngưu Hữu Đạo chạy thoát sẽ hậu quả khôn lường. Bởi vậy hắn không có khả năng buông tha, nhanh chóng lao tới, tự mình ra tay.
Ngưu Hữu Đạo xông ra khỏi vòng vây liền đứng ở trên vách núi và nhảy một cái, bay vút về phía Hoang Trạch Tử Địa dưới chân núi, rõ ràng một cây chẳng chống vững nhà, muốn chạy trốn.
Hơn mười sát thủ bay lên không trung lăng không đuổi theo, liên thủ phát ra kiếm khí dầy đặc đan xen vào nhau giống như tấm lưới bao chùm về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lăng không cuộn người, đánh ra chiều Thái Ất Phân Quang Kiếm, kiếm quang giống như bông hoa sen nở rộ, phát ra gió mạnh sắc bén phá sát chiêu của địch...
Trong động nhỏ, con chồn đen chui ra và hóa thành hình người đi đến bên vách núi, hắn có chút nóng nảy khi nhìn thấy cuộc truy sát đầy nguy hiểm đáng sợ kia. Nhưng hắn lại không thể lộ mặt giúp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo một mình ứng phó. Hắn sốt ruột vung tay lên.
Dưới chân núi lập tức có Kim Sí vỗ cánh đi xa...
Ngưu Hữu Đạo một đường chạy trốn phía trên mặt đầm lầy, giống như bị đuổi giết quá mức, rõ ràng có chút chật vật không chịu nổi. Hơn mười người sát thủ đuổi theo không dừng.
Lúc này, phía xa xuất hiện một đám người lăng không băng tới. Đó chính là đám người Yêu Hồ Tư truy đuổi yêu hồ đến đây.
Ngưu Hữu Đạo hình như phát hiện ra cứu tinh, vừa chạy vừa thi pháp và điên cuồng kêu lên:
“Ngưu Hữu Đạo ở đây, nhanh tới cứu ta!
Người của Yêu Hồ Tư đã phát hiện động tĩnh tranh đấu ở đây, nghe được tiếng hô thì tất cả thoáng ngẩn người ra, bất chợt bỏ qua việc truy sát yêu hồ mà nhanh chóng chạy tới.
Yêu Hồ Tư? Thích khách che mắt dẫn đầu vô cùng kinh ngạc. Hắn nhớ ra ngày hôm nay là ngày cuối cùng Yêu Hồ Tư tiễn trừ theo thông lệ, gặp phải cũng không có gì lạ. Chỉ là hắn không ngờ được bọn họ trở về sớm như vậy, mới sáng sớm đã trở lại rồi.
Dưới tình thế cấp bách, tốc độ của thích khách che mắt dẫn đầu cao nhất bay lên không trung, không để ý tới tấn công uy hiếp của Ngưu Hữu Đạo mà lăng không ném ra một tấm phù triện, chính là Thiên Kiếm Phù!
Thích khách dẫn đầu ở trong năng lượng khổng lồ của tấm phù triện, hai tay công kích liên tục tạo thành bóng mờ, mười hai đạo Thiên Kiếm Cương Ảnh bất chấp tất cả điên cuồng đánh xuống Ngưu Hữu Đạo phía dưới.
Má nó! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo thầm mắng. Lại là đồ chơi này. Hắn cũng không dám dây dưa, dùng hết tất cả tu vi liên tục chớp hiện chạy trốn, hoảng hốt tránh những công kích liên tục tới.
Hắn đã có kinh nghiệm ứng phó với thứ này, biết nó có uy lực lớn tới mức nào nên không tránh không được.
Khi đối phương trút xuống Thiên Kiếm Cương Ảnh, lực công kích thật sự quá nhanh. Trong lúc vội vàng, dựa vào tốc độ của hắn thì căn bản không có cách nào tránh được hết. Bùn đất nổ tung và phóng lên cao. Hắn vội vàng chui về phía dưới đầm lầy với ý định mượn sức cản của đầm lầy đỡ đi một phần lực.
Có một vài thứ tránh cũng không thể tránh được, Ngưu Hữu Đạo trong đất bùn chỉ có thể giơ ngang kiếm cứng rắn đỡ lấy.
Tiếng ầm ầm chấn động trời cao, nước bùn dâng lên tận trời, thủ lĩnh sát thủ lướt qua không trung rồi hạ xuống nhìn chằm chằm vào mặt đất khép lại, lại nhìn đám người Yêu Hồ Tư nhanh chóng chạy tới. Hắn đã không thời gian lại phá đất để tiếp tục truy sát nữa. Yêu Hồ Tư người đông thế mạnh, một khi bị quấn lấy thì sẽ phiền toái lớn.
Hắn có thể cảm giác được Thiên Kiếm Phù của mình đã đánh trúng Ngưu Hữu Đạo, về phần có giết chết hay không thì hắn không biết, nhưng bây giờ hắn đã không để ý được nhiều như vậy nữa chỉ nói một tiếng:
“Đi!
Hơn mười bóng người lập tức nhanh chóng rời đi.
Khi đám người Yêu Hồ Tư chạy tới, một phần đuổi theo, một phần ở lại kiểm tra xung quanh, tìm kiếm Ngưu Hữu Đạo, thậm chí phái người lặn xuống dưới đất bùn để tìm kiếm.
Tất cả đều tận mắt nhìn thấy được Ngưu Hữu Đạo bị Thiên Kiếm Phù tấn công, đánh vào trong lòng đất chỗ này.
Sau đó, Chu Thiên Vũ chấp sự mới nhậm chức của Yêu Hồ Tư chạy tới, được biết Ngưu Hữu Đạo bị đuổi giết ở đây thì giật mình kinh ngạc, sai người tăng nhanh mức độ lục soát.
Sau một lúc, một người trong đất bùn xuất hiện và kêu lên:
“Chấp sự, tìm được rồi!
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người kia ôm ngang một tượng đất trồi lên khỏi mặt đầm lầy. Tượng đất trên tay vẫn nắm chặt một thanh kiếm, phía sau tượng đất là máu tươi lẫn vào nước bùn nhỏ xuống tí tách, nhanh chóng nhuộm đỏ mặt đất.
Chu Thiên Vũ lắc mình lao đi, hai tay nhanh chóng lau mặt tượng đất và lộ ra gương mặt Ngưu Hữu Đạo.
“Chấp sự, tình hình không ổn.
Người ôm tượng đất khẩn trương kêu lên một tiếng.
Chu Thiên Vũ nhanh chóng thăm dò mạch đập của Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt kinh sợ. Chết, đã chết rồi, Ngưu Hữu Đạo đã chết rồi!
Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi. Ít nhất trong giây lát hắn khó có thể tiếp nhận được. Hắn lại cẩn thận thi pháp kiểm tra toàn diện một lần. Không sai, không sai được, Ngưu Hữu Đạo thật sự đã chết!
Trò đùa này quá lớn rồi! Hầu kết lăn lộn, Chu Thiên Vũ nhanh chóng quay đầu sang hai bên và phẫn nộ quát:
“Có thấy rõ là ai làm không?
Mọi người lắc đầu:
“Không nhìn thấy rõ. Tất cả đều là thích khách che mắt, không ai lộ ra hình dáng.
Trên gương mặt Chu Thiên Vũ đầy vẻ lo lắng, dữ tợn nói:
“Lập tức điều động tất cả phi cầm cỡ lớn đi theo, bất chấp mọi giá phải đuổi theo cho ta, chết phải thấy thi thể, sống phải thấy người!
“Vâng!
Mọi người nhận lệnh và nhanh chóng làm theo điều mình cho là đúng.
“Chấp sự, có nên phái người đi tới địa điểm tập trung trước không. Có lẽ các huynh đệ khác có thể từ các con đường khác qua đây. Đến lúc đó không thấy được người của chúng ta...
Một nhân viên Yêu Hồ Tư vừa nhắc nhở một tiếng, lại bị Chu Thiên Vũ quay đầu gào một tiếng:
“Giờ đã là lúc nào nào còn không phân rõ nặng nhẹ như vậy?