Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngưu Hữu Đạo đi tới trước mặt Mông Sơn Minh, cúi người hỏi.

Quản Phương Nghi đứng bên cạnh nghe cũng thấy trong lòng chấn động, lúc này bà ta mới thật sự hiểu được ý thật của Ngưu Hữu Đạo.

Mông Sơn Minh im lặng không nói thêm gì, chỉ có ánh mắt suy tư lúc sáng lúc tối, cuối cùng ông khẽ thở dài: “Đạo gia nhìn xa trông rộng, thư, ta viết!”

Ngưu Hữu Đạo thẳng người lên, ra hiệu cho Quản Phương Nghi, bà ta lập tức nhanh chóng đi lấy giấy và bút mực đến, tự mình mài mực cho Mông Sơn Minh.

Sau tối nay, Ngưu Hữu Đạo không để Mông Sơn Minh rời đi, để Mông Sơn Minh tạm thời ở lại nơi này, để Mông Sơn Minh có thể phân tích tình hình chiến đấu và xu hướng chiếc cuộc cho bản thân bất cứ lúc nào.



Cỏ cây xanh tốt, nơi có thể dựa núi gần nước, đại quân đóng quân, thứ sử Cung châu Từ Cảnh Nguyệt và một vài tên cấp dưới đang bàn chuyện ở ven hồ.

Một tên tiểu tốt chạy tới, bẩm báo: “Đại nhân, bên ngoài có người cầu kiến, nói là bạn cũ của đại nhân.”

“Bạn cũ à?” Từ Cảnh Nguyệt xoay người qua nhìn, hỏi: “Người nào?”

Tiểu tốt nói: “Không biết, hắn không chịu nói, nói rằng đại nhân thấy hắn rồi sẽ tự biết.”

Rất nhanh, người được gọi là “bạn cũ” nhanh chóng được dẫn đến, một tên tu sĩ đi đến cùng thì thầm bên tai Từ Cảnh Nguyệt: “Là một tu sĩ, đã bị khống chế rồi, cũng khám xét thân thể, không có đồ vật gì khác, chỉ có một phong thư.” Giơ phong thư trong tay ra.

Từ Cảnh Nguyệt quan sát tên “bạn cũ” kia, phát hiện mình không quen biết, liền hỏi: “Ngươi là ai, vì sao lại giả mạo bạn cũ của bản phủ?”

Người tới đưa tin hất hất cằm: “Nguyên nhân, địa nhân cứ xem lá thứ này sẽ biết.”

Bức thư này là gửi cho ta sao? Ánh mắt Từ Cảnh Nguyệt lại quay về lá thư một lần nữa.

Tu sĩ bên cạnh lập tức xe bao lá thư ra, lấy tờ giấy trong đó ra kiểm tra xem, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới giao cho Từ Cảnh Nguyệt.

Từ Cảnh Nguyệt nâng thư trên tay, tùy ý liếc qua lá thư một lượt, sau khi nhìn thấy chữ viết quen thuộc trên lá thư, trên mặt đã lộ ra vẻ xúc động, tiếp tục tập trung nhìn kĩ.

Càng xem, vẻ mặt của hắn ta càng phức tạp, cuối cùng ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, hai mắt đóng lại, chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt khó chịu.

Thư này là thư do Mông Sơn Minh viết, trong thư, Mông Sơn Minh mạnh mẽ chỉ trích, hỏi Đại Yên lúc này đã cực kì nguy vọng, vì sao Từ Cảnh Nguyệt hắn ta không giết địch đền nợ nước? Từng câu chữ trong thư đều lộ ra khát vọng muốn xuất chinh, bất đắc dĩ lại bị triều đình kìm hãm, có sức mạnh lại không có chỗ dùng, cảm xúc bi phẫn không có chỗ trút, chỉ đành viết thư chê trách.



Một nhóm binh lính tập hợp ở cửa quan trọng trong đình viện, thứ sử Đồ châu An Hiển Triệu ngồi trước cái án, hai tay cầm bức thư đang run rẩy, hai mắt đã đẫm lệ.

Trong thư, Mông Sơn Minh đã phát ra tiếng kêu ai oán, muốn lấy cái thân tàn của lão ra chinh chiến sa trường, bảo ông ta sao chịu được đây.

Cuối cùng ông ta đập bức thư thật mạnh xuống trên án,

Lắc đầu rơi lệ, giọng nói nghẹn ngào: “Mông soái à!”



Trên đường chính, đại quân đi đường quanh co khúc khuỷu, nhìn không thấy đuôi, chiến sự khẩn cấp mà họ lại đang đi chậm chạp.

Dưới tàng cây bên đường, thứ sử Trường châu Trương Hồ đang cầm thư, chợt xoay người đấm mạnh vào thân cây mấy phát liên tiếp, hai mắt đã đỏ lên, đánh lá cây rụng hết cả xuống.

Phó tướng đứng bên cạnh kinh ngạc nói: “Đại nhân, sao ngài lại như vậy?”

Trương Hổ đưa thư cho hắn ta xem.

Phó tướng đọc xong thở dài một tiếng: “Mông soái sao lại như vậy, hiện giờ đã không còn là thời mà Ninh Vương cầm binh quyền trong tay rồi, cho dù huynh đệ có liều mạng thì có thể làm gì? Vì nước hi sinh bản thân mình, chết trên sa trường lại còn trở thành nghịch tặc trong mắt triều đình, ai có thể cam tâm chứ?”

Hai tay Trương Hổ đấm lên cây, cúi đầu nói: “Năm đó ta chẳng qua chỉ là một tên dắt ngựa, nếu không phải Mông soái dìu dắt, sao có thể có được ngày hôm nay? Mông soái lấy cái thân già tàn tật đổ huyết lệ than khóc, ta thực sự...” Nói xong đột nhiên ông ta buông tay xoay người, tức giận nói: “Ngô Công Lĩnh là cái thá gì chứ, cũng dám ngông cuồng nói quét sạch Đại Yến, lúc thanh danh lão đây vang vọng sa trường, ca ca hắn ta còn đang kéo ngựa cho vương gia. Truyền lệnh tới đại quên, lập tức tăng tốc tiến lên!”

Phó tướng giật mình: “Đại nhân! Ngài không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng phải suy nghĩ cho các huynh đệ chứ, đại nhân liều hết máu thịt, ai chăm sóc cho vợ con bọn họ đây, chẳng lẽ trông cậy vào triều đình sao?”

Trương Hổ tức giận nói: “Ngươi dám kháng lệnh sao?”

“Ta...” Phó tướng không nói gì được, cuối cùng chỉ có thể chấp hành.

Rất nhanh đại quân đã tăng tốc độ tiến lên, tiến vào hình thức chạy chậm.

Đám người Trương Hồ dẫn một đám thân vệ thúc ngựa chạy như điên, tiến về phía đầu đại quân.

Gần như cùng lúc, một vài tên tu sĩ điên cuồng thúc ngựa chạy đến, đuổi theo Trương Hổ, lớn tiếng hỏi: “Vì sao thứ sử đại nhân lại đột ngột tăng nhanh tốc độ hành quân?”

Nghe thấy mấy câu hỏi của vài tên tu sĩ, sau cùng, Trương Hổ tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt của nhân mã vụt qua trước mắt, không thể không đối mặt sự thật, đại quân lại quay về đi thong thả như trước.

...

Hoàng cung nước Yến, trưởng lão Tiêu Dao cung Thi Thăng đứng dưới mái hiên, một tay vuốt râu, một tay cầm tờ giấy thư mở ra xem, thấy đúng là thư mà Mông Sơn Minh viết cho thứ sử Hạo châu Tô Khải Đồng, mà ông ta chính là người nâng đỡ sau lưng Hạo châu.

Đến lúc ông ta đọc xong bức thư, sư đệ đứng đợi bên cạnh nói: “Sư huynh, Tô Khải Đồng cho rằng Mông Sơn Minh nói rất có đạo lí, khi tổ bị lật thì không có quả trứng nào còn nguyên vẹn, Tô Khải đồng hi vọng có thể tung sức lực chiến một trận với phản quân!”

Thi Thăng quở trách: “Chiến cái gì mà chiến? Hữu dũng vô mưu! Hắn ta thực sự có thể đánh sao? Có muốn kéo hắn ta đi đánh một trận với Hàn Tống không? Bây giờ là lúc để một mình hắn ta cậy mạnh sao? Nhân mã Hạo châu liều mạng hết rồi, lúc đó Thương Kiến Hùng có thể khoan dung sao? Ngươi vừa mới ổn định thế cục, phía sau người ta có thể bổ sung tiến đến. Các đạo viện quân có ai không chờ người khác chịu chết trước, đến lượt hắn ta mạo hiểm sao?”

Sư đệ nói: “Sư huynh, ta không có ý gì khác, chỉ là thuật lại ý của hắn ta thôi.”

Đúng lúc này, một gã đệ tử chạy nhanh đến, nói với Thi Thăng: “Sư phó, chưởng môn triệu kiến khẩn cấp.”

Thi Thăng hỏi: “Có chuyện gì?”

Đệ tử nói: “Phản quân Thương châu đột nhiên đẩy mạnh thế công, thế công hung mãnh, nhân mã triều đình liên tiếp tháo chạy.”

Hai người sư huynh sư đệ nhìn nhau, rồi lập tức nhanh chóng rời đi.

Lúc họ chạy đến trong tòa cung điện, một vài tên cấp cao Tiêu Dao cung đến cùng cơ bản đều tới rồi, chỉ thấy Long Hưu ra vẻ bình tĩnh khoanh tay đi qua đi lại.

Người đã đến đông đủ, Long Hưu bảo Dịch Thư báo cáo lại tình hình chiến đấu.

Sau đó Long Hưu dừng bước, đứng đối mặt với mọi người, nói: “Phản công Thương châu đột nhiên tăng thế công mạnh lên, sợ là tình thế sẽ thay đổi, đệ tử trong đại quân đang giằng co với Hàn Tống phải lập tức đề cao cảnh giác, phòng ngừa đại quân đối diện tập kích bất ngờ.”

Mọi người gật đầu, Thi Thăng tiếp lời nói: “Chưởng môn, nội loạn cũng không thể làm ngơ được, có muốn để đại quân Nam châu ra tham chiến không?”

Ông ta vừa nói ra lời này, Dịch Thư đột nhiên lên tiếng nói: “Sư thúc, tên cướp Ngưu ngay cả lương thực triều đình còn dám cướp, ngươi còn hi vọng hắn bỏ công ra sao?”

Long Hưu lạnh lùng liếc sang, giống như muốn nói, từ lúc nào ở đây đến lượt ngươi nói chuyện rồi?

Dịch Thư cúi đầu xuống, biết bản thân mình làm càn, không dám lên tiếng nữa.

Có thể nói Long Hưu đã nhìn ra rồi, đứa đồ đệ này có vẻ không phải chán ghét bình thường với Ngưu Hữu Đạp đâu, chẳng lẽ nó đã biết mình có ý đồ gả nó đi rồi à?

Suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một chút, trước hết gạt sang một bên đã, lại nói với mọi người: “Bây giờ đúng là lúc thực lực hai bên đông tây tiêu hao, việc này còn có thể kéo dài thêm, không vội để Nam châu ra phá thế cục. Huống chi tên Ngưu Hữu Đạo kia thật sự có chút khó khống chế, có thể nghe lời xuất binh không còn không biết chắc được. Có điều cũng không cần qua lo lắng việc phản quân Thương châu, ta cũng không tin mấy nhà chúng ta hợp lại đốc thúc chư hầu ra sức còn không diệt được hắn ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK