Nàng làm sao nguyện ý tán gẫu sự tình rượu thịt phiêu hương ở đầu đường cuối ngõ, nàng không dung tục như vậy, tình nguyện tán gẫu chút sự tình nữ nhân ăn mặc cũng không muốn nói sự tình này, nhưng mấy chuyện kia Phó Quân Lan không hiểu, tán gẫu cái này khẳng định không nói chuyện được nữa.
Nhưng sự tình đã như vậy, Phó Quân Lan là đối tượng người nhà nhận định, nàng cũng ngầm thừa nhận, trong lòng biết tương lai mình phải cùng hắn sống hết đời, đành phải khúc ý hợp ý, tận lực để Phó Quân Lan cảm thấy thư thích.
“Người Mao Lư biệt viện đều đến rồi, ở trong thành này...
Vương phủ rất lớn, lúc hai người đi tới cửa hậu hoa viên, phảng phất như có thanh âm người đàm luận bay tới.
Thương Thục Thanh ngẩn ra, nhìn Phó Quân Lan hạ thấp người áy náy xin lỗi, sau đó tăng nhanh nhịp bước.
Trong hành lang, hai tu sĩ ngồi đối diện uống trà, nghe được tiếng bước chân áp sát liền đình chỉ trò chuyện, quay đầu nhìn lại, thấy là Thương Thục Thanh, hai người đứng lên, khách khí nói.
“Quận chúa!
Thương Thục Thanh hành lễ, sau đó hỏi:
“Ta vừa nghe hai vị pháp sư nói, người Mao Lư biệt viện đến rồi, đến ở trong thành sao?
Hai người hai mặt nhìn nhau, phía trên đã thông báo, không có thể ở trong phủ nghị luận tin Ngưu Hữu Đạo qua đời, tán gẫu sự tình Mao Lư biệt viện hẳn không sai phạm, nhưng Mao Lư biệt viện có dính dáng tới Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết bị Thương Thục Thanh nghe được có thích hợp hay không.
“Quận chúa nghe lầm.
Một tu sĩ khách khí trả lời, không nói nhiều, quay đầu lại ra hiệu, hai người để ấm trà đấy cứ như vậy rời đi.
Thương Thục Thanh choáng váng, Phó Quân Lan đi vào hỏi:
“Quận chúa, làm sao vậy?
Thương Thục Thanh xoay người hỏi:
“Vừa nãy Phó công tử có nghe bọn hắn nói gì không?
Phó Quân Lan suy nghĩ một chút.
“Thật giống như nói Mao Lư sơn trang tới, ở lại trong thành. Không, thật giống như là Mao Lư biệt viện, ta chỉ nghe nói qua Mao Lư sơn trang, không biết có phải nghe lầm hay không.
Ngay cả hắn cũng nghe được bốn chữ "Mao Lư biệt viện", Thương Thục Thanh liền xác định bản thân không nghe lầm, nhưng để nàng kỳ quái là, nói về Mao Lư biệt viện có cái gì không bình thường sao? Nhìn giống như kiêng kỵ mình, dường như không muốn nhiều lời với mình.
Vẫn là câu nói kia, nàng là nữ tử thông tuệ, lập tức liên tưởng đến phía trước, trước đó hành vi của tẩu tử để nàng cảm thấy có chút kỳ quái, trong vương phủ vậy mà có thể thiếu hạ nhân chăm sóc tiểu vương gia? Còn có Lam tiên sinh, người kia bận bịu như thế, vậy mà có thời gian cùng Phó Quân Lan tán gẫu chuyện nhà.
Cái khác chính là, người Mao Lư biệt viện đến rồi, dựa vào giao tình của mình và Mao Lư biệt viện, vì cái gì không nói cho mình biết?
Nàng càng nghĩ càng không bình thường, chợt nhìn Phó Quân Lan hạ thấp người hữu lễ.
“Phó công tử, xin chờ một chút.
“Được, ta ở đây chờ quận chúa.
Phó Quân Lan chắp tay đáp lại, nhìn theo Thương Thục Thanh vẻ mặt áy náy rời đi.
Thương Thục Thanh thẳng đến chỗ ở của Phượng Nhược Nam, lúc đi tới, hài tử còn ở bên ngoài chơi, Phượng Nhược Nam ở trong phòng.
Hỏi hạ nhân vương phi ở đâu, Thương Thục Thanh đi vào phòng, chỉ thấy Phượng Nhược Nam ngạc nhiên ngẩng đầu, trực tiếp hỏi:
“Tẩu tử, có phải người Mao Lư biệt viện đến rồi hay không?
Phượng Nhược Nam thả xuống kim thêu trong tay, kinh ngạc hỏi:
“Ngươi nghe ai nói?
“Ta vừa vặn nghe được hai vị pháp sư trong phủ đàm luận.
Thương Thục Thanh nói chắc chắn, không lộ ra chỉ là vì xác nhận.
Con ngươi của Phượng Nhược Nam đảo một vòng, sau đó cười nói:
“Người Mao Lư biệt viện đến phủ thành, có vấn đề gì sao?
Thương Thục Thanh không cao hứng.
“Vậy vì sao giấu ta?
Người có thể điều binh khiển tướng không kém đi nơi nào, Phượng Nhược Nam có vẻ như kinh ngạc hỏi.
“Ai giấu ngươi? Này không phải ngươi hẹn Phó công tử trước sao, một khi nói cho ngươi, không phải sợ chậm trễ hai người các ngươi sao, hiện tại trong vương phủ, còn có sự tình gì trọng yếu hơn chuyện của các ngươi chứ?
Nói như vậy, Thương Thục Thanh có chút tin, trong nhà đều rất quan tâm hôn sự của nàng, làm như vậy một chút cũng không kỳ quái.
Ấn xuống nghi ngờ, Thương Thục Thanh lại khôi phục bản chất thục nữ, cảm thấy vừa rồi ngữ khí bất thiện với tẩu tử khá vô lễ, nên hỏi:
“Tẩu tử có biết người Mao Lư biệt viện ở đâu không?
Phượng Nhược Nam:
“Cái này, ta còn thực không biết, ta chỉ nghe ca ca ngươi nhắc qua, nói người Mao Lư biệt viện đến rồi. Thanh nhi, ánh mắt của ngươi như vậy là ý gì, ta không lừa ngươi, loại sự tình này cần lừa ngươi sao? Ngươi đã biết bọn hắn đến, hỏi thăm một chút liền biết, ta lừa gạt được sao?
Thương Thục Thanh ngẫm lại cũng phải, hành lễ bái biệt, muốn đi tìm.
Phượng Nhược Nam gọi lại.
“Ra ngoài nhớ mang theo hộ vệ.
“Biết rồi.
Thương Thục Thanh xoay người rời đi.
Phượng Nhược Nam bước nhanh ra ngoài:
“Thanh nhi, Phó công tử về chưa?
“Ây...
Thương Thục Thanh dừng chân, lúng túng quay đầu lại.
“Còn chưa về, hắn còn ở hậu hoa viên, ta sẽ đi thông báo hắn một tiếng.
Gương mặt của Phượng Nhược Nam trong nháy mắt đen lại, tiểu cô tử này vừa nghe nói người Mao Lư biệt viện đến, trong đám người còn không có Ngưu Hữu Đạo, liền bỏ qua Phó Quân Lan, cái này cần không để ý nhiều như thế nào? Bình thường mặt ngoài không nói, nhưng chỉ chuyện này, thì có thể nhìn ra Phó Quân Lan ở trong lòng nàng địa vị thấp như thế nào.
“Ài!
Nhìn theo Thương Thục Thanh rời đi, Phượng Nhược Nam lại không nhịn được buông tiếng thở dài.
Kỳ thực nàng cũng rõ ràng, nàng biết trong lòng tiểu cô tử rất khổ, bằng học thức, tài hoa và tầm mắt của tiểu cô tử, biết Phó Quân Lan không phải lang quân như ý trong cảm nhận của tiểu cô tử.
Thế nhưng không có biện pháp, điều kiện của tiểu cô tử tốt, nhưng dung mạo xấu, tuổi lại lớn, còn có thể như thế nào đây.
Đối mặt trong nhà bức hôn, tiểu cô tử bị làm cho không có biện pháp, thuần túy là tùy ý chọn một cái chấp nhận.
Nhưng trong nhà cũng là vì tốt cho nàng, ít nhiều cũng đỡ hơn ép hôn một người nào đó, tương lai sinh hoạt ở nhà chồng bị khinh bỉ nha.
“Đi, nhanh đi thông bẩm Vương gia một tiếng.
Phượng Nhược Nam lấy lại tinh thần ra lệnh.
“Vâng!
Một hạ nhân lĩnh mệnh, chạy rời đi.
Trong hậu hoa viên, Thương Thục Thanh vội vã trở lại hành lang, Phó Quân Lan còn đàng hoàng chờ, thấy nàng đến, lập tức nho nhã chắp tay.
Thương Thục Thanh đáp lễ.
“Để công tử đợi lâu.
Phó Quân Lan mỉm cười.
“Không sao.
Tiếp đó lại nghi hoặc.
“Vừa nãy quận chúa nhắc tới Mao Lư biệt viện, lại vội vã rời đi, là có sự tình gì sao?
Lần này Thương Thục Thanh trở về đang không biết nên làm sao nói sự tình này, hẹn người ta đến gặp mặt, chẳng lẽ lại bởi vì bản thân muốn đi gặp người khác mà kiếm cớ đuổi hắn, làm hại người ta một chuyến tay không sao?
Làm như vậy cũng chả sao, Phó Quân Lan hẳn sẽ không có ý kiến gì, bản thân nói có việc, Phó Quân Lan hẳn sẽ không tiếp tục quấy rầy, chỉ có thể rời đi.
Nhưng này không phải cách đối nhân xử thế của nàng, đối mặt Phó Quân Lan, nàng có ý nghĩ của nàng.
Trong nhà đã chọn vị này, mình cũng quyết định tuân theo, vậy Phó công tử này chính là phu quân tương lai của mình, là người sẽ cùng nhau sống hết đời, nàng còn phải thẳng thắn một chút mới tốt, không muốn bởi vì gia thế dòng dõi, thân phận bối cảnh của đối phương không bằng mình liền xem nhẹ, không muốn có hành vi ẩn giấu lừa dối đối phương nào.
Nhưng nàng lại không kiềm chế nổi bản thân muốn đi gặp, trừ muốn gặp lại người quen, thì nàng cũng có chút nghi hoặc, người Mao Lư biệt viện đến, theo lẽ thường sẽ trực tiếp đến vương phủ, vì sao lần này không tới?
Còn nữa, vì sao hai tu sĩ kia nói mình nghe lầm? Dường như có ý ẩn giấu cái gì, có phải xảy ra sự tình gì hay không?