"Hiện giờ ta không có cách nào chứng minh."
Ngưu Hữu Đạo lắc lắc đầu, chắp tay nói với Đinh Vệ:
"Bẩm chưởng lệnh, khi chuyến đi Hoang Trạch Tử Địa kết thúc, đúng là ta muốn cố gắng kiểm chứng. Nhưng sau khi tìm kiếm, ta mới phát hiện khu vực quá rộng lớn. Nhân viên lại phân tán. Ta tìm người còn cực khổ, nói gì kiểm chứng. Là ta nghĩ quá đơn giản. Bây giờ tình huống đã khác, mời chưởng lệnh cho ta thêm một cơ hội, cho ta thêm thời gian kiểm chứng."
Có thể tra được sao? Từng người biết Ngưu Hữu Đạo đều đang cười trên sự đau khổ của người khác, người quan tâm đến Ngưu Hữu Đạo thì lại tỏ rõ vẻ lo lắng.
Đinh Vệ không rung động nói:
"Chỉ cần ngươi nói thật, Phiêu Miễu các tự nhiên sẽ toàn lực kiểm chứng. Người đâu, tạm giam hắn lại đã, mang về nghiêm tra!"
Huyền Diệu nhếch lên cười quỷ dị. Ông ta nhớ tới cảnh kiếm chỉ vào mặt đêm đó, lần này Ngưu Hữu Đạo rơi vào tay ông ta. Ông ta muốn khiến Ngưu Hữu Đạo hối hận đầu thai.
Đã có hai nhân viên Phiêu Miễu các đi ra, muốn bắt lấy Ngưu Hữu Đạo.
"Chờ đã!"
Ngưu Hữu Đạo đẩy tay ngăn cản hai người đang đi tới, lại chắp tay với Đinh Vệ:
"Đinh tiên sinh, ta có manh mối truy tra. Xin cho ta xác nhận tại chỗ. Bằng không, một khi ta bị giam giữ, ta sẽ không gặp được người, cũng không biết tên người, không thể phối hợp điều tra!"
Hai nhân viên Phiêu Miễu các đang tới chấp hành lệnh chợt đứng lại, quay đầu nhìn người trên cao nhất.
Huyền Diệu liếc Đinh Vệ. Ánh mắt Đinh Vệ chập chờn. Đối phương đã muốn chỉ manh mối, y không tiện cắt đứt. Y ừ một tiếng đáp, gật đầu.
Hai người chấp hành lập tức lùi về sau một bước, tỏ vẻ mặc cho Ngưu Hữu Đạo.
"Cảm ơn tiên sinh."
Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, sau đó xoay người, đối mặt với mọi người. Ánh mắt hắn lướt qua nhân viên Phiêu Miễu các tham gia tỉ thí, lớn tiếng nói:
"Ta không quen biết kẻ đã cướp đồ của ta, cũng không biết tên gọi. Bây giờ không thấy người, ta có trăm miệng cũng không thể bào chữa. Nhưng khi ta bị cướp, đã có nhân viên Phiêu Miễu các đi qua. Người này tận mắt nhìn thấy quá trình ta bị cướp. Ta nhận ra người này, ở ngay hiện trường!"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người lại rối loạn. Có điều tất cả đều đè nén giọng nói, chỉ còn tiếng xì xào nhỏ.
Trái tim Ngao Phong thắt lại. Gã biết, Ngưu Hữu Đạo thấy gã không lộ diện nên đang ép gã lộ diện.
Còn có nhân chứng Phiêu Miễu các? Huyền Diệu bất ngờ.
Đinh Vệ đột nhiên híp mắt, nhìn kỹ một lượt các nhân viên Phiêu Miễu các tham dự, quan sát phản ứng từng người.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục lớn tiếng nói:
"Ta biết để ngươi ra làm chứng là làm khó ngươi. Ta cũng không muốn đắc tội ai cả, cũng không muốn ngươi khó xử, nhưng ta thực sự bị ép bất đắc dĩ. Xin mời ngươi chủ động đứng ra làm chứng cho ta. Nếu ngươi không chủ động, ta đành phải vạch trần ngươi ra. Ngươi phải nghĩ kỹ hậu quả. Nếu đợi ta vạch trần ngươi ra, chính là ngươi có ý định giấu diếm. Một khi bị thẩm tra, ngươi cũng bị tội khó thoát. Ta không ngại nói cho ngươi, ta còn chứng nhân khác có thể chứng minh ngươi đã nhìn thấy việc đã trải qua!"
Ngao Phong sững sờ, hiểu rõ ý Ngưu Hữu Đạo. Nói vậy là để gã có đường lui, để gã báo cáo kết quả.
Đinh Vệ lên tiếng:
"Có người tận mắt chứng kiến sao? Có thì đứng ra cho ta. Nếu dám trốn tránh, một khi bị điều tra rõ, nghiêm trị không tha!"
Y nhất định phải tỏ rõ thái độ. Mặc kệ có chuyện hay không, y cũng không thể xem như không biết. Dù sao cũng phải làm dáng trước mặt mọi người một chút.
Ngao Phong dịch bước, tiến lên một bước, hai tay gạt người phía trước ra.
Vừa có động tĩnh, mọi người lần lượt quay mắt sang nhìn. Nhiều người còn nhón chân lên xem. Không ít người nghi ngờ, sao lại là gã?
Lại là Ngao Phong? Đinh Vệ và Huyền Diệu nghi ngờ nhìn nhau.
Ngao Phong biểu hiện vô cảm nhưng bước chân nặng nề. Gã biết, mình bước ra bước này có ý nghĩa thế nào. Gã đã bước ra là không còn đường lui, không khác nào uống rượu độc giải khát.
Nhưng Ngao Phong không còn lựa chọn nào khác, trừ khi muốn chết, trừ khi muốn ngã xuống trước cửa ải này.
Gã cũng biết mình làm vậy sẽ rước lấy vô số phiền phức, ví dụ như phương diện hành tung phải giải thích ra sao? Nhưng tên khốn kiếp Ngưu Hữu Đạo kia vốn không quan tâm đến chuyện đó. Hắn chỉ bảo Ngao Phong nhìn mà làm, chỉ cần đẩy gã ra, sau đó không còn chuyện của Ngưu Hữu Đạo nữa. Còn lại phiền phức đều đẩy cho Ngao Phong giải quyết. Ngao Phong phải nghĩ cách che lấp.
Gã vốn định đánh cược là Ngưu Hữu Đạo không dám nói ra, vì những gì Ngưu Hữu Đạo đã nói với gã cũng không thể mang ra ngoài sáng. Nếu đã lôi gã ra rồi, một khi lời nói dối mà Ngưu Hữu Đạo dặn mình bị lộ ra thì cũng không thoát thân được.
Gã đánh cược Ngưu Hữu Đạo không dám, kết quả vô vọng. Phiêu Miễu các ép Ngưu Hữu Đạo vào đường cùng, Ngưu Hữu Đạo không thèm đến xỉa, thế nên Ngao Phong chỉ có thể lựa chọn.
Hiện giờ Ngao Phong quả thực hối hận xanh cả ruột. Từ khi bị Ngưu Hữu Đạo tìm tới cửa rồi đưa cho câu nói kia, gã đã hối hận rồi. Gã hối hận mình không thể kìm nén dụmc vọng của chính mình.
Tất cả mọi người theo dõi gã đi ra. Ngưu Hữu Đạo cũng theo dõi gã, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Ngao Phong đi ra rồi nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, đứng giữa trường, bình tĩnh nói:
"Ta thấy."
Ngưu Hữu Đạo xoay người, chắp tay nói:
"Đinh tiên sinh, không sai, chính là gã. Trước đây ta bị cướp, chính vị này đã tận mắt nhìn thấy."
Lời này của Ngưu Hữu Đạo đã không còn quan trọng. Bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã không còn là trọng điểm.
Cần phải biết rằng, bây giờ có người có thể chứng minh rằng Phiêu Miễu các làm trái quy tắc. Tính chất nghiêm trọng của vấn đề ngày không hề nhỏ.
Đinh Vệ không nhìn lại Ngưu Hữu Đạo một chút nào nữa, chỉ nghiêm túc nhìn Ngao Phong, trầm giọng nói:
"Nếu ta nhớ không lầm, ngươi là Ngao Phong, đệ tử của Diệp Niệm?"
Ngao Phong hơi chắp tay:
"Chính phải!"
"Ngươi..."
Huyền Diệu vừa muốn nói gì, Đinh Vệ đã giơ tay ra cản. Y muốn đích thân thẩm vấn:
"Ngươi xác nhận ngươi tận mắt thấy người của Phiêu Miễu các cướp đồ của Ngưu Hữu Đạo?"
Ngao Phong gật đầu:
"Ta vừa vặn đi qua, nhìn thấy."
Đinh Vệ: "Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lời nói của ngươi, không được báo láo điều gì, hiểu chưa?"
Thực ra Đinh Vệ vẫn đang nhắc nhở đối phương suy nghĩ kỹ rồi hãy nói. Lời của y vừa thốt ra, dù sao y cũng cảm thấy hơi hối hận rồi. Đinh Vệ cảm giác mình không cần lôi mọi chuyện ra như vậy, nếu truyền tới ta Thánh Tôn thì không tốt.
Ngao Phong: "Ta xác thực nhìn thấy."
Thấy gã kiên trì, Đinh Vệ không miễn cưỡng, vuốt cằm:
"Được! Vậy thì kể lại rõ ràng những gì ngươi nhìn thấy một lượt."
Ngao Phong: "Ta không nhớ rõ thời gian cụ thể, là sau khi tiến vào Hoang Trạch Tử Địa không bao lâu. Ta phát hiện một kẻ mặc quần áo khác màu..."
Gã quay lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, giơ tay chỉ Ngưu Hữu Đạo:
"Chính là hắn. Khi đó ta không biết hắn là ai, mãi đến vừa rồi mới biết. Lúc đó trang phục của hắn khiến ta cảm thấy rất lạ, vừa không phải trang phục của Phiêu Miễu các, cũng phải xiêm y màu đỏ, không biết là ai. Ta không nhịn được lòng hiếu kỳ, muốn biết chuyện gì, cho nên lặng lẽ đi theo."
"Ai ngờ đi theo không được bao lâu, có hai nhân viên Phiêu Miễu các xuất hiện ngăn cản hắn. Ta không biết họ trò chuyện điều gì, dường như vừa thấy mặt đã hành động. Trong quá trình truy sát, Ngưu Hữu Đạo ném lại cái túi của hắn để dụ dỗ. Hai người kia cướp được túi, Ngưu Hữu Đạo cũng chạy. Khi Ngưu Hữu Đạo chạy trốn đã đi qua cánh rừng nhỏ nơi ta ẩn thân, nhìn thấy ta. Ta chỉ thấy hai người họ cướp đồ của Ngưu Hữu Đạo, còn có phải mắt dọc yêu hồ không thì ta không rõ."
Ngưu Hữu Đạo nghe mà thầm khen ngợi, phát hiện ra vị này kể chuyện kín kẽ không chỗ hở, quả thực diễn dịch những gì mà hắn bàn giao một cách chân thực hơn. Ngưu Hữu Đạo lên tiếng phối hợp:
"Đúng, lúc đó hai tên kia cướp đi mắt dọc yêu hồ mà ta săn được."