Thật sự là Trần bá sao? Quản Phương Nghi khó mà chấp nhận sự thật này, vẫn phản bác: “Không thể nào, nhất định là có hiểu lầm!”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Có thể ở bên cạnh ngươi nhiều năm như vậy mà không bị người ta phát hiện, đúng là ẩn tàng đủ sâu. Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, rốt cuộc trên người ngươi có bí mật gì, đáng giá cho người nào đó hoặc thế lực nào đó bỏ ra ba mươi năm trên người ngươi.”
Quản Phương Nghi nhìn hình vẽ con côn trùng trên tờ giấy, cắn răng một cái, bỗng nhiên quay người nói: “Để ta tìm ông ấy đối chất!”
“Dừng lại!” Ngưu Hữu Đạo ngăn cản một tiếng.
Quản Phương Nghi dừng bước, xoay người lại, ánh mắt có chút tức giận: “Có phải ngươi hoài nghi luôn cả ta không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chẳng lẽ xảy ra chuyện như vậy, hoài nghi là có lỗi sao? Hồng Nương, trong lòng ngươi chắc cũng rõ, ta vẫn luôn tin tưởng ngươi.”
Quản Phương Nghi nghiêng đầu sang một bên, hừ lạnh: “Có trời mới biết là ngươi nói thật hay nói dối.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Ngươi muốn ta nói thật? Chỉ sợ lời nói thật của ta, ngươi lại không thích nghe!”
Quản Phương Nghi lập tức quay đầu lại nói: “Nói!”
Ngưu Hữu Đạo nói mà chẳng thèm nghĩ: “Đây chính là ngươi bảo ta nói. Đáng tiếc, tuổi ngươi lớn quá, nếu không, ta nhất định sẽ cưới ngươi.”
Quản Phương Nghi trợn tròn mắt, một đôi giày thêu dưới chân trực tiếp đập tới, sau đó bà ta lao thẳng vào Ngưu Hữu Đạo.
Tình huống vô cùng thê thảm. Quản Phương Nghi cưỡi lên người Ngưu Hữu Đạo, hận không thể bóp chế.t hắn.
Viên Cương đứng bên cạnh cũng không biểu hiện gì, bước sang một bên quan sát tấm bản đồ, mọi việc chẳng liên quan đến hắn ta.
Cho đến khi Ngưu Hữu Đạo trên giường liên tục xin tha, Quản Phương Nghi mới ý thức được bà ta cưỡi lên người hắn hoàn toàn có chút bất nhã, gương mặt không khỏi đỏ lên, vội kéo lại váy áo chỉnh tề, nhặt chiếc giày thêu trên giường mang vào chân, miệng chửi mắng: “Ta sẽ bóp ch.ết tên khốn nhà ngươi!”
Mắng thì mắng, nhưng trong lòng lại thật sự dễ chịu, lòng dạ cũng mềm đi không ít.
Ngưu Hữu Đạo than thở một trận, sau đó ngồi dậy chỉnh trang lại quần áo, thuận tiện nhắc nhở: “Đã buộc ông ấy hiện hình, sự thật có đúng hay không cũng không quan trọng. Ngươi có nghi ngờ gì thì để sau hãy nói. Bây giờ, ngươi đã biết thì tạm thời đừng đánh rắn động cỏ. Ta muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra với Thượng Thanh Tông, không thể mơ hồ tiếp chiêu được, muốn bức người đứng đằng sau Thượng Thanh Tông hiện thân. Nếu bây giờ ngươi phá hỏng, chẳng phải ta uổng phí công sức sao?”
Quản Phương Nghi im lặng, nghĩ lại cũng đúng, nhưng miệng vẫn mắng: “Âm hiểm xảo trá!”
Sau khi mắng xong, bà ta bước đến ngồi xuống bên cạnh giường, gương mặt phiền muộn, trong lòng khó mà tiếp nhận được Trần bá là gian tế.
Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng: “Ông ấy đến bên cạnh ngươi bằng cách nào?”
Ánh mắt Quản Phương Nghi lộ ra thần sắc suy tư: “Ta gặp ông ấy trên đường. Lúc đó ông ấy bị trọng thương, ngã gục bên đường, ta đã ra tay cứu ông ấy. Ta có hỏi lai lịch của ông ấy, nhưng lão không chịu nói. Ta thật sự cũng không cầu ông ấy hồi báo, ông ấy vẫn một mực đi theo ta. Khi ta gặp phiền phức, ông ấy đã ra tay cứu ta. Về sau, ông ấy cũng không cầu ta, ta cũng không miễn cưỡng, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên đi theo ta. Chớp mắt đã ba mươi năm trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, ta gặp qua không ít phiền phức, ông ấy nhiều lần liều mình cứu ta, nhưng chưa hề đòi hỏi ta bất cứ điều gì. Sự thật chứng minh ông ấy đến bên cạnh ta không phải vì tư sắc, làm sao có thể là gian tế, là lừa gạt ta cái gì? Ta vẫn cho rằng ông ấy tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Nhắc đến cũng lạ, cho đến bây giờ ta cũng không biết ông ấy tên gì, ông ấy cũng không nói...”
Nghe bà ta lải nhải một trận, Ngưu Hữu Đạo cảm thấy nghĩ không ra. Gian tế không phù hợp với lẽ thường, khiến cho người ta khó hiểu thật.
Tại một góc hẻo lánh của một con hẻm, một gian nhà nhỏ phát ra ánh sáng lờ mờ.
Có thể nhìn ra được đây là nơi chứa mấy thứ đồ linh tinh, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn vuông bên cạnh chiếc giường, chỗ trống còn lại để di chuyển cũng không nhiều.
Lúc này, trên bàn vuông bày rượu thịt phong phú, chẳng thích hợp với hoàn cảnh nơi này.
Có hai người ngồi đối diện nhau, Lục Thánh Trung đang bồi tiếp một gã đàn ông mặc quần áo rất tồi tàn uống rượu.
Gã đàn ông tên Triều Thắng Hải, là người của thành Vạn Tượng, cũng thuộc tầng lớp nhà nghèo xuống dốc ở đây.
Thời gian trước, Triều Thắng Hải sống cũng rất tốt, có một cửa hàng và một tòa trạch viện, nhưng gã lại đam mê cờ bạc, chẳng những thua sạch tài sản, ngay cả vợ của mình cũng mất luôn. Bây giờ chỉ có thể làm tạp vụ cho người ta, nhưng lại lười biếng. Chẳng ai muốn dùng loại người này, cho nên thời gian qua gã sống tương đối nghèo khó.
Ban đầu, theo lý, loại người này không chết đói ở thành Vạn Tượng thì cũng chẳng còn cách nào sinh sống ở đây. Nhưng vì tổ phụ của gã còn sống, địa vị của ông ấy bên trong Vạn Thú môn không thấp, là Trưởng lão Triều Kính của Vạn Thú môn. Mặc dù người ta không ưa gã cháu này, nhưng chết đói ai cũng không thể để cháu trai của Triều trưởng lão chết đói. Bởi vậy, mọi người đã cho gã một chỗ dung thân nho nhỏ, mỗi tháng đều cung cấp lương thực tối thiểu để qua ngày.
Nếu hỏi vì sao Triều trưởng lão không ra mặt chiếu cố con cháu của mình, để con cháu của mình sống kham khổ như vậy, thật sự cũng rất bất đắc dĩ.
Đầu tiên, một môn phái tất có quy củ của nó. Nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, thân là Trưởng lão, không thể lấy việc công làm việc tư được.
Tiếp theo, Triều trưởng lão cũng khá đa tình, thê thiếp có danh phận hoặc vô danh không ít. Nhiều năm tích lũy lại, con cháu của Triều trưởng lão trong thành Vạn Tượng này cũng có đến mấy trăm. Nếu con cháu nào cũng chiếu cố hết, chỉ sợ cũng chiếu cố không nổi. Ngay chính bản thân ông ta cũng còn không nhận ra hết con cháu của mình.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, thân phận của Triều trưởng lão bày ra đó, vô hình lại là một sự chiếu cố đối với con cháu của ông ta. Ví dụ như, Triều Thắng Hải vốn có cửa hàng và trạch viện của cha gã để lại, hoàn toàn có thể cả một đời cơm áo không lo, nhưng đến đời Triều Thắng Hải thì lại quá thất bại.
Bất kể thế nào, bách tính trong thành Vạn Tượng có Vạn Thú môn che chở, một mực an cư lạc nghiệp, so với dân chúng bên ngoài trong thời loạn thế này thì tương đối an nhàn, ít ra cũng không lo lắng đến tính mạng. Triều Thắng Hải được xem là phần tử ngoại lệ kia.
Sau khi Lục Thánh Trung đi dạo nghe ngóng một phen trong thành, về sau lại chọn trúng cái tên nghèo kiết xác này.
Sau khi nâng ly cạn chén, Lục Thánh Trung rót rượu tiếp, ân cần không thay đổi: “Triều huynh, mong huynh nói thêm vài tiếng cho lệnh huynh bên kia nhé.”
Triều Thắng Hải uống đến mặt đỏ đến mang tai vỗ ngực cam đoan: “Ngươi yên tâm đi, ta và Thập Cửu ca chơi với nhau từ nhỏ, việc này cứ bao hết cho ta, ta nhất định sẽ nhờ Thập Cửu ca ra mặt giúp ngươi hóa giải khúc mắc này. Người ở Tống kinh dám không nể mặt Vạn Thú môn cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”
Triều Thắng Hải khinh thường trong lòng. Gã có thể tìm đến, tất nhiên là đã thăm dò tình huống trước. Trong số các con cháu đông đảo của Triều Kính cũng chỉ có một mình Triều Thắng Hoài, cũng chính là vị Thập Cửu ca này là thích hợp để tu luyện, nhưng thiên phú tu luyện lại có hạn, tiền đồ chưa nói đến quang minh nhưng vì nể mặt Triều Kính, mới kiếm được một địa vị không trên không dưới ở Vạn Thú môn.
Nhưng đây mới là nguyên nhân mà Lục Thánh Trung coi trọng, gã cười lấy lòng: “Vâng, vâng, có mặt mũi của Triều trưởng lão, nhất định sẽ không thành vấn đề.”
“Ợ!” Triều Thắng Hải ợ lên một hơi rượu, ánh mắt giảo hoạt: “Lý huynh, giúp đỡ thì giúp đỡ, nhưng đạo lý thì phải nói cho rõ ràng. Thập Cửu ca cũng không có khả năng bởi vì bữa tiệc rượu của ta và ngươi mà ngàn dặm xa xôi chạy đến Tống kinh giải quyết mâu thuẫn cho ngươi. Dù sao ngươi cũng phải có một lời giải thích chứ?”