Khi còn ở Thượng Thanh tông, Thượng Thanh tông còn quản đầu tóc của Ngưu Hữu Đạo, rời khỏi đó rồi, từ trong xương hắn ta là kẻ sạch sẽ, chỉ cần có thể, sẽ không bỏ thói quen gội đầu hàng ngày. Mỗi lần tháo búi tóc, gội sạch, lại búi lại, ngại phiền, hắn ta bèn lựa chọn phong cách tóc buộc đuôi ngựa.
Nếu không phải vì ngại quái dị quá, hắn ta còn muốn cắt phéng đi đỡ phiền phức.
“Ngươi xác nhận sao?” Chưởng quỹ tỉnh táo tinh thần lại. Muốn không lên tinh thần cũng khó.
Ngưu Hữu Đạo đã giết mấy đệ tử Lưu Tiên tông, vốn đã kết cừu hận với Lưu Tiên tông, đặc biệt là sau cái chết của nhi tử quản gia Tống gia Lưu Tử Ngư, Lưu Tiên tông không thể bảo vệ tốt Lưu Tử Nghư, cũng thẹn với sự chăm sóc lâu dài của Lưu Lộc. Mà lần này có người nói là có người nhà họ Tống giăng lưới rồi, nếu mình có thể đắc thủ, tất nhiên sẽ là một công lao cực kỳ lớn, bất kể là sư môn hay Tống gia, khẳng định đều sẽ không bạc đãi.
Ở Trích Tinh thành căn bản không có hy vọng có thể phát hiện ra tung tích của Ngưu Hữu Đạo, chỉ vì đây là nhiệm vụ của sư môn, phải chấp hành nên ở lại thôi, không ngờ lại có niềm vui bất ngờ.
Hoàng Ân Quý cười khổ: “Dù sao chân dung cũng có thể sai, sư thúc để ta xác nhận đã, ta cũng không dám đảm bảo!”
Chưởng quỹ hơi cuống lên: “Vậy ngươi chạy về làm gì? Còn không theo dõi cho chặt vào? Vạn nhất người ta chạy mất thì phải làm sao? Ngươi không muốn công lao này sao?”
Hoàng Ân Quý nói: “Sư thúc chớ vội, người vào ở trong khách sạn Yêu Nguyệt, xem tình hình tạm thời người ta không thể đi nhanh như vậy, nên ta mới quay về xem lại chân dung xác nhận lại.”
“Khách sạn Yêu Nguyệt?” Chưởng quỹ sờ sờ chòm râu ở cằm, hơi nghi ngờ nói: “Đúng là người ở trong khách sạn Yêu Nguyệt khá phiền phức thật, không tiện động thủ.”
Trầm ngâm một lát, có vẻ đã có quyết định, chưởng quầy gõ lên quầy một cái: “Đi, ngươi gọi người tới khách sạn Yêu Nguyệt trước đi, cần phải xác định rõ ràng thân phận đối phương. Nhớ kỹ, không được đánh rắn động cỏ.”
“Rõ.” Hoàng Ân Quý gật gật đầu, xoay người nhanh chóng rời đi.
Y tới một giao lộ khác trong thành, gọi một sư đệ đồng môn khác đang đứng canh ở đó tới, báo tình hình xong, cả hai cùng tiến thẳng đến khách sạn Yêu Nguyệt.
Vào khách sạn, thả mười viên kim tệ xuống quầy, Hoàng Bình Ân cười híp mắt nói: “Chưởng quỹ, cần phòng.”
Thường thường, người trong thành này tuy không quen nhưng đại để cũng có biết, thấy là đệ tử Lưu Tiên tông, chưởng quỹ cảnh cáo: “Vào ở thì được, nhưng không được gây sự. Bằng không, các ngươi cũng biết hậu quả rồi đấy.”
Lão không biết đối phương muốn làm gì, mà đệ tử Lưu Tiên tông có thể ở lại trong cửa hàng của mình trong thành, chạy tới khách sạn ở có hơi bất thường.
Hoàng Ân Bình cợt nhả: “Chưởng quỹ, ngài nói giỡn, chúng ta nào dám gây sự ở đây. Bên kia chúng ta có khách mời, chỉ muốn thu xếp ở nơi này thôi, không có ý gì khác.”
“Tốt nhất là như thế.” Chưởng quỹ hừ lạnh một tiếng, đăng ký xong, ném ra một thẻ bài.
Hai người khách khí chắp tay cám ơn, rồi được tiểu nhị đưa tới phòng.
Trong phòng khách, Hắc Mẫu Đơn không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm gì. Nói chung, hắn ta bảo nàng chờ.
Viên Phương cũng không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, chỉ thấy hắn ta đang cầm than củi gọt thành một cái côn gỗ nhỏ.
Hai người đều không biết hắn ta đang giở trò quỷ gì, hỏi hắn ta không nói, chỉ bảo chờ lát thì biết.
Gọt than xong, Ngưu Hữu Đạo lại tự sắp xếp trước cửa sổ một hồi, đặt một cái ghế ra, rồi quay sang ngoắc ngoắc Hắc Mẫu Đơn: “Lại đây, ngồi xuống!”
Hắc Mẫu Đơn không hiểu tại sao, chỉ nghe lời nghiêm chỉnh ngồi xuống trước cửa sổ.
Ngưu Hữu Đạo không hài lòng lắc đầu: “Đừng có ngồi nghiêm chỉnh như thế, nghiêng sang. Đóng rồi, cong chân lên. Tay kia thả trên bắp đùi, cánh tay kia gác lên ghế, tỳ vào quai hàm. Đừng có cứng nhắc như thế, tự nhiên một chút. Đúng rồi, tự nhiên chút nữa. Đúng đúng đúng, mỉm cười chút nữa… Được rồi! Cứ vậy đi, đừng nhúc nhích!” Dứt lời, hắn ta lại xoay người lúi húi bận bịu.
Hắc Mẫu Đơn ngồi đó bứt rứt khó chịu, dở khóc dở cười hỏi: “Đạo gia, ngài muốn làm gì?”
“Kiếm tiền!”
“Kiếm tiền?” Hắc Mẫu Đơn ngơ ngác: “Như vậy là có thể kiếm tiền sao?”
“Sau này ngươi sẽ rõ.” Ngưu Hữu Đạo lại nói câu này. Xưa giờ nói gì hắn ta vẫn giữ lại ba phần trống, rất ít khi nói hết.
Hắn ta quay sang chuyển ghế sang ngồi đối diện Hắc Mẫu Đơn, lại vẫy tay với Viên Phương: “Lại đây, ngồi xuống!”
“Ta cũng phải ngồi sao?” Viên Phương có vẻ sợ hãi.
“Bảo ngươi ngồi thì ngồi đi.”
Ngưu Hữu Đạo trả lời vậy, Viên Phương không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ ngồi xuống, rồi bắt chước bộ dáng của Hắc Mẫu Đơn bên đối diện, cũng cong cong chân, ôm quai hàm.
“…” Ngưu Hữu Đạo kinh động như gặp thiên nhân.
“Phụt. Ha ha….”
Đối diện với một ông lão ngồi như vậy, Hắc Mẫu Đơn không nhịn được mà phì cười, cuối cùng không nhịn nổi mà bỏ hết tư thế cười như một cành hoa run rẩy, nghiêng nghiêng ngửa ngửa, ôm bụng cười nói: “Không xong rồi, thực sự ta không nhịn được. Cười chết ta rồi. Ha ha…”
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, đẩy Viên Phương một cái: “Ai bảo ngươi ngồi như thế? Ngồi lại, cúi đầu, cong người!”
Sắp xếp tư thế ngồi cho Viên Phương xong, gác một tấm ván gỗ sau lưng Viên Phương bảo gã vòng hai tay qua bả vai ra đằng sau nắm lấy tám ván gỗ.
“Ngồi lại như vừa nãy đi!” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn đang ôm bụng cười.
Hắc Mẫu Đơn bình tĩnh lại, ngồi lại như lúc đầu.
Ngưu Hữu Đạo cầm bút than, đứng sau lưng Viên Phương, nhìn chằm chằm Hắc Mẫu Đơn một lúc áng chừng, đặt bút than xuống giấy, bắt đầu loạt soạt phác thảo.
Đừng nói tới vẽ người sống, vẽ di ảnh cho người chết hắn ta cũng từng vẽ rồi.
Kiếp trước, khi hắn ta còn nhỏ, khoa học kỹ thuật còn chưa phát triển, di ảnh của người chết đều được vẽ thủ công trên bản sứ.
Thực sự là cầm kỳ thi họa cái gì hắn ta cũng chơi được.
Nghe tiếng loạt soạt sau lưng, Viên Phương quay lại muốn xem cho rõ.
Cạch! Ngưu Hữu Đạo gõ gõ lên tấm ván gỗ: “Ngồi xuống, chớ lộn xộn!”
Viên Phương thành thật khom người ngồi đó không nhúc nhích, chỉ có con ngươi nhìn tới nhìn lui.
Thi thoảng Ngưu Hữu Đạo lại giơ bút ngang trước mặt căn tỷ lệ xa gần của Hắc Mẫu Đơn, nắm được rồi lại tiếp tục vẽ.
Không bao lâu sau, Hắc Mẫu Đơn dựa cằm yên nhiên mỉm cười đã được họa trên giấy rất sống động, dần dần hiện ra toàn cảnh.
Hắc Mẫu Đơn chớp chớp mắt, cũng khá tò mò không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm gì, lẽ nào hắn ta đang vẽ chân dung của mình sao? Không thấy hắn ta dùng bút mực gì, chẳng lẽ dùng than cũng có thể vẽ sao?
Mãi đến khi gần vẽ xong, Ngưu Hữu Đạo mới nhấc tờ giấy lên khỏi lưng Viên PHương, một tay giữ lấy, dặn dò Viên Phương: “Đi, gọi tiểu nhị khách sạn đem một vò rượu tới.”
Viên Phương vận động cái eo đau căng cứng, khi đi ngang qua người Ngưu Hữu Đạo không nhịn được muốn xem thử xem hắn ta đang loạt soạt cái gì.
Không xem thì thôi, vừa xem hai mắt suýt lồi ra, há hốc miệng, chỉ chỉ bản vẽ, lại chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, cái này…cái này…”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt hỏi: “Giống hay không giống?”
“Có có có!” Viên Phương giật đầu liên tục như một kẻ ngốc, ánh mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo càng sùng bái hơn, quả thực là sáng rực rỡ. Dường như gã đã hiểu vì sao Viên Cương cứ khăng khăng đi theo vị này, thì ra vị Đạo gia này thực sự rất lợi hại.
Vẽ chân dung mình thật. Hắc Mẫu Đơn ngồi đó ngứa ngáy trong lòng rất muốn đi tới xem một chút.
“Có nghe thấy ta bảo ngươi làm gì không?” Ngưu Hữu Đạo quay sang hỏi.
“Ồ!” Viên Phương vội bước nhanh đi.
“Nhớ kỹ, không cần ngươi mang lên, để tiểu nhị tự mình đưa lên, hiểu chưa?” Ngưu Hữu Đạo quay lưng lại dặn dò.
“Vâng, rõ rồi.” Viên Phương mở cửa rời đi.
Không bao lâu sau, gã quay lại, chuyển lời: “Tiểu nhị báo sẽ đưa tới ngay.”