Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186: Xích Dương Chu Quả
Edit : Luna Huang

Bản thân Tuyết Lạc Nhi đẹp sẵn rồi, phối cảnh gì đều được, như vậy cũng dễ làm, Ngưu Hữu Đạo cũng không cần lo lắng tranh vẽ ra xong không dễ nhìn.

Hàn Băng bồi ở bên cạnh Tuyết Lạc Nhi, thỉnh thoảng liếc nhìn sang rừng cây bên này, thẳng đến khi Ngưu Hữu Đạo gật đầu ra hiệu, nàng mới tìm cái lý do rời khỏi Tuyết Lạc Nhi.

Trở lại rừng cây, lại cùng Ngưu Hữu Đạo chạm mặt, Hàn Băng hỏi: “Thế nào?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Gặp được các chủ rồi, làm sao để phối bối cảnh trong lòng ta đã nắm chắc, tranh vẽ ra hẳn là sẽ không làm cho các chủ thất vọng, bây giờ đi tuyển cảnh đi.” 

“Tốt!” Nghe hắn nói như vậy, Hàn Băng cũng cao hứng, dẫn cả nhóm cùng rời khỏi mảnh rừng cây này, lại gọi nha hoàn Tiểu Dung tới, dặn dò: “Ngươi dẫn hắn đi chọn cảnh đi, ngoại trừ khu vực trung tâm, địa phương khác đều có thể dẫn hắn đi xem.”

“Vâng!” Tiểu Dung dạ, Hàn Băng khẽ gật đầu, rời đi.

Không còn những người khác, Tiểu Dung bèn hỏi: “Tiên sinh muốn đi xem nơi nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Không có địa điểm cố định, đi khắp nơi nhìn thử xem, gặp được nơi thích hợp sẽ ghi chú lại, đến tối ta sẽ sàng lọc tuyển chọn ra sau.”

“Vâng!” Tiểu Dung đưa tay ra mời.

Một nhóm bắt đầu ở đi dạo loanh quanh khu vực đình vàng điện ngọc này, gặp được nơi thích hợp, Ngưu Hữu Đạo liền sẽ chỉ vào nói: “Nơi này nơi này, ghi lại đi.”

Viên Cương lập tức cầm giấy bút ra ghi lại, rất có mùi vị trợ lý.

Một đường đi dạo khắp, toàn bộ khu vực cây cối xanh tươi, ngoại trừ khu vực hạch tâm ra, trên cơ bản đều để cho Ngưu Hữu Đạo nhìn qua một lần.

Sau đó lại rời đi khu vực cây cối xanh tươi này, Ngưu Hữu Đạo chỉ một ngon núi tuyết cao vút ở phía đằng sau Băng Tuyết các, “Đi lên đỉnh ngọn núi kia nhìn xem.”

“Cái này. . .” Tiểu Dung nhìn về phía núi tuyết, có vẻ hơi do dự, nói: “Sợ là không thuận tiện lắm.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Sao vậy?”


Tiểu Dung nói: “Trên núi là nơi Xích Dương Chu Quả sinh trưởng, có thủ vệ, sẽ không tùy tiện để cho người lạ leo lên núi. Núi này cũng là hang ổ Tuyết Bạt(quỷ), có rất nhiều Tuyết Bạt trông coi, không được cho phép, Tuyết Bạt sẽ không để cho chúng ta tiếp cận.”

Tuyết Bạt, người nào đi vào Băng Tuyết các, ở trên đường đại khái đều sẽ được nhìn thấy, quái vật này sinh sống ở trong thế giới đầy băng tuyết, da cứng thịt dày, răng móng sắc nhọn, chạy trên tuyết như chạy trên đất bằng, tốc độ tập kích nhanh, hung hãn vô cùng, nhìn thấy động vật sống liền truy sát, người bình thường căn bản khó mà tiếp cận Băng Tuyết các.

Bất quá mấy con Tuyết Bạt này chẳng thể làm gì đươc những tu sĩ có thể bay tới bay lui kia.

Nhưng nếu thật sự là đụng phải Tuyết Bạt kết đội kết bè vây công mà nói, đoán chừng tu sĩ bình thường cũng khó đỡ, dù sao bay lên rồi cũng phải rơi xuống đất, bầy quái vật này cũng có lực bật nhảy rất kinh người, cũng sẽ nhảy lên không giết theo.

Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo ngược lại là chợt nhớ đến một chuyện, Hầu Tử làm thế nào tiến vào Băng Tuyết các vậy?

Ngoài ra, cũng chính là vì Xích Dương Chu Quả sinh trưởng trên ngọn núi này, cho nên Ngưu Hữu Đạo mới muốn đi lên nhìn một chút.

Ngay từ đầu, kế hoạch của Ngưu Hữu Đạo chính là nhằm vào Xích Dương Chu Quả, bằng điều kiện của Kim Châu mà Băng Tuyết các cũng không cho, hắn đoán chừng bản thân hắn dùng cách bình thường đi xin cũng rất khó, chỉ là sau khi bị Thiệu Bình Ba âm một vố, thế là không thể dùng thủ đoạn phi thường để lấy nữa, chỉ cần Xích Dương Chu Quả bị mất, Thiệu Bình Ba tuyệt đối sẽ không nương tay, lập tức có thể đưa hắn vào chỗ chết.

Thế nhưng, cái này cũng không có nghĩa là Ngưu Hữu Đạo hắn từ bỏ, nếu đã tới, hay là phải xem coi có cơ hội hay không đã.

Đừng nói vẽ mười bức vẽ, coi như vẽ một bức, hắn cũng phải kiếm cớ đến xem, xem Xích Dương Chu Quả mở mang kiến thức một chút cũng tốt.

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Vậy thì thật đáng tiếc, từ trên đỉnh tuyết sơn này vừa vặn có thể nhìn ra xa thấy toàn bộ Băng Tuyết các, nói không chừng chính là khu vực lấy bối cảnh tốt nhất, bỏ qua không khỏi đáng tiếc.”

Tiểu Dung nghe vậy do dự một chút, nói “Không bằng hai vị tiên sinh chờ một lát, ta đi xin ý kiến của Đại tổng quản.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nữ nhân hẳn là sẽ không cự tuyệt mỹ lệ, khẳng định sẽ đáp ứng, bèn gật đầu cười nói: “Được, chúng ta chờ ngươi.”

Tiểu Dung lập tức bay lượn trở về.

Nhìn chung quanh một chút, không thấy có ai khác, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi Viên Cương, “Gặp Tuyết Bạt rồi chứ?”

Viên Cương gật đầu, “Trên đường tiến vào chốn băng tuyết này gặp qua không ít.”


Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi vào bằng cách nào?”

Viên Cương: “Ta tự làm ván trượt tuyết, trượt tuyết tiến đến đây.”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta không phải hỏi cái này, những Tuyết Bạt kia thấy người liền công kích, chẳng lẽ không có công kích ngươi.”

Viên Cương: “Có, cũng không có.”

Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Có cũng không có là sao?”

Viên Cương: “Trước khi đi, Ngụy Đa cũng đã nhắc nhở ta, cho nên ta đã chuẩn bị một thanh trường thương, để dễ bề ứng phó khi gặp phải. Tiến vào vùng đất này về sau, Tuyết Bạt nhìn thấy ta, đích xác đều muốn lao đến công kích, bất quá, chỉ cần khẽ lại gần ta thì bọn nó lại lập tức chạy mất, nhìn có vẻ là nó hơi e ngại, giống như là có chút sợ ta, giống như sợ mùi trên người ta vậy.”

“Sợ ngươi?” Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, “Sợ mùi trên người ngươi?”

Viên Cương: “Đây chỉ là phán đoán của ta, ta có để ý tới, phía dưới hướng gió của ta thổi tới, Tuyết Bạt ở đó nhao nhao tránh đi, căn bản không dám tới gần.”

Ngưu Hữu Đạo: ” Ngươi bôi thứ gì trên người để đối phó bọn chúng vậy?” Hắn biết Viên Cương được trải qua một số đặc huấn, có một ít thủ đoạn đặc thù, thí dụ như để tiện cho việc ẩn núp che dấu, hắn sẽ chế tạo một ít thuốc có hiệu quả đuổi côn trùng bôi trên người.

Viên Cương: “Không có bôi gì, đối với Tuyết Bạt ở nơi này ta không hiểu rõ chút nào, cũng không biết mùi gì thì có thể xua đuổi được bọn chúng.”

Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, “Vậy thì tại sao lại như thế?”

Viên Cương lắc đầu, “Ta cũng không biết, lúc ấy Ngụy Đa cũng cảm thấy kỳ quái, chút nữa như nhìn thấy Tuyết Bạt, ngươi nhìn một chút liền biết.”

Ngưu Hữu Đạo xích lại gần hắn, cái mũi ngửi ngửi.

Viên Cương nhíu mày tránh lui, “Ta không hôi nách!”

Cẩn thận ngửi ngửi, không ngửi được mùi gì, Ngưu Hữu Đạo kỳ quái buồn bực, sao lại như thế?


Đợi tiếp một hồi, Tiểu Dung trở về, trên tay cầm theo cái hộp ngọc, mỉm cười nói: “Để hai vị đợi lâu, Đại tổng quản đồng ý cho chúng ta lên núi, chúng ta đi thôi.”

Mấy người liền hướng về phía núi tuyết lướt đi, Ngưu Hữu Đạo bắt lấy cánh tay Viên Cương kéo đi.

Còn chưa tới chân núi tuyết, liền có Tuyết Bạt từ trong băng tuyết đột nhiên nhảy lên tập kích.

Quái vật này một thân lông trắng, cùng màu với màu tuyết, thân thể cường tráng như gấu, hình dáng lại có chút giống đại tinh tinh, đầu giống như choàng lên đầu sói có lông trắng thật dài, răng nhọn móng sắc, lực công kích kinh người, lực bật nhảy cũng kinh người, có thể nhảy lên cao hai, ba trượng, lúc ở trạng thái công kích, hai con ngươi màu trắng lập tức ẩn ẩn hiện lên ánh sáng hồng, khá là kỳ dị.

Quái vật này có màu sắc cùng với màu tuyết, trốn ở trong tuyết đánh lén có chút khó mà phòng bị.

“Đinh linh linh!” Tiểu Dung mở hộp ngọc ra, lấy từ bên trong ra một cái ‘linh đang(chuông dạng lục lạc) trong suốt tựa như băng ngọc, cầm trong tay rung vang.

Tiếng chuông thanh thúy đặc biệt, tựa hồ có thể thấm vào tận tim gan.

Tiếng chuông vang lên, Tuyết Bạt lập tức yên tĩnh trở lại, nhao nhao tránh đường.

Mà trong một vài sơn động, thỉnh thoảng có thủ vệ lộ diện, sau khi nhìn thấy linh đang trong tay  Tiểu Dung, thì không có ý đi ra ngăn cản nữa.

Bất quá cũng không có để mặc không quan tâm đến, có hai tên tu sĩ lướt đến, đi theo ở sau lưng.

Mấy người đi thẳng lên núi, mấy con Tuyết Bạt nằm sấp trên núi, hoặc từ trong hang động chui ra lại nhao nhao tránh ra, nhường đường, có chút thần kỳ.

Ngưu Hữu Đạo lại chú ý tới một điểm khác, thỉnh thoảng nhìn về phía bên dưới hướng gió thổi qua bên này, Tuyết Bạt tránh né nhường đường trông không giống với những phương hướng khác, những con Tuyết Bạt kia rõ ràng cúi thấp thân thể lui lại, miệng phát ra thanh âm trầm thấp, vẻ e ngại rất rõ ràng.

Thật đúng là gặp quỷ mà! Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhìn về phía Viên Cương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiền ngẫm dò xét.

Viên Cương nhún vai, biểu thị chính mình cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.

Cả nhóm đi tới đỉnh núi, gió lạnh gào thét, khiến cho tuyết đọng trên mấy tảng đá trên đỉnh núi lộ ra màu nham thạch đen.

Giữa đỉnh núi giống như là một bồn địa*(lòng chảo), tứ phía bồn địa có mấy cái khe, gió thổi qua đó tạo ra âm thanh rít lên thê lương.

Tại chính giữa bồn địa, trong một khe đá mọc ra một gốc cây cao bằng người, thân cành màu đỏ sậm, đỏ gần như thành đen, uốn éo cứng cáp như dây leo già, lá cây lại trắng noãn như băng ngọc.

Trên cây trổ ra chín quả hình bầu dục, từ lớn đến nhỏ đều có, nhỏ như trứng chim cút, lớn như trứng gà, càng nhỏ màu sắc càng giống tuyết trắng, càng lớn màu sắc càng đỏ, trắng rồi trắng nhạt, rồi hồng nhạt, quả lớn nhất thì đỏ tươi, trong thịt quả ẩn ẩn có ánh sáng đỏ lấp lóe, rất thần kỳ.


Mà mấy chỗ chắn gió ở bốn phía bồn địa, có từng đám từng đám Tuyết Bạt nằm sấp ở đó, đoán chừng phải có trên trăm con.

Lúc đầu nghe tiếng chuông thì rất an tĩnh, nhưng mà Viên Cương vừa đến, vừa vặn bồn địa nằm ở cuối hướng gió của Viên Cương, từng con Tuyết Bạt cấp tốc bừng tỉnh, bắt đầu phát ra thanh âm trầm thấp, rồi lục tục bò ra ngoài qua mấy cái khe.

“Đây là Xích Dương Chu Quả a?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào cái cây tò mò lên tiếng hỏi.

“Ừ!” Tiểu Dung khẽ gật đầu.

Đạt được đáp án, Ngưu Hữu Đạo liền không có hỏi nữa, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía quan sát phong cảnh.

Đi đến mặt nhìn về phía Băng Tuyết các, Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên vỗ tay rồi cười một tiếng, chỉ về phía đó hô: “Tiểu Dung, ngươi qua đây nhìn xem, có cây cỏ tươi tốt, có đình vàng điện ngọc, có núi tuyết, có hẻm núi, có dòng sông, bối cảnh này như thế nào?”

Tiểu Dung tới nhìn theo, gật đầu cười nói: “Trông thật đẹp.”

“Ghi chú lại, cái chỗ này nhất định phải dùng tới.” Ngưu Hữu Đạo quay sang Viên Cương phất tay ra hiệu một chút.

Hai tên tu sĩ đi sau giám thị quay mặt nhìn nhau, chẳng hiểu cái gì hết.

Lại đi loanh quanh trên đỉnh núi vài vòng, lại nhìn sang những hướng khác, Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng lắc lắc đầu, tựa hồ không hài lòng lắm, cứ như vậy xuống núi.

Lúc xuống núi, Ngưu Hữu Đạo lại chỉ cây Xích Dương Chu Quả kia, hỏi “Ta thấy đỉnh núi này không có người canh giữ, chẳng lẽ không sợ người ta đến trộm nó?”

Tiểu Dung cười đáp: “Địa thể đỉnh núi cộng thêm khí hậu nơi đây, không tốt cho người đóng giữ. Ngoại trừ có chút tác dụng đặc thù ra, đối với người bình thường mà nói, Xích Dương Chu Quả cũng không có tác dụng gì, ai sẽ muốn mạo hiểm chạy tới trộm chứ? Huống chi trên núi có nhiều Tuyết Bạt như vậy, cho dù có người khống chế phi cầm từ trên trời giáng xuống cũng không được, đừng nói đến đỉnh núi, chỉ cần tới gần, Tuyết Bạt sẽ lập tức báo động, thủ vệ phía dưới sẽ lập tức chạy lên, Tuyết Bạt cũng sẽ ngăn cản, Băng Tuyết các cũng không phải là không có phi cầm để truy sát, có thể chạy đi đâu? Trừ phi cao thủ Nguyên Anh kỳ đến, nhưng người ta cũng không cần thiết đi làm loại chuyện này.”

“Cũng đúng!” Ngưu Hữu Đạo nhìn địa thế chung quanh gật đầu, hắn còn suy nghĩ có thể nhân cơ hội Tuyết Bạt e ngại Viên Cương, để Viên Cương đi một chuyến lên núi trộm hay không, hiện tại xem ra không thực tế, Viên Cương không thể đạp tuyết mà không để lại dấu vết, động tĩnh lúc lên núi cũng có thể kinh động tu sĩ bên dưới, huống chi Tuyết Bạt chỉ là e ngại Viên Cương, muốn không tạo ra tiếng động cũng khó.

Mấu chốt vẫn là bị Thiệu Bình Ba quấy hỏng cục, Xích Dương Chu Quả bị mất một cái, hắn lập tức không may, đành phải bỏ đi ý nghĩ này, nhìn xem có biện pháp khác hay không.

Sau khi xuống núi cũng không vội vã trở về, đã diễn thì diễn cho trót, không thể diễn nửa vời, lại đến cánh đồng tuyết ở bốn phía, rồi lên trên vài núi tuyết nhìn khắp nơi, lúc chạng vạng tối mới trở về, không có về chỗ đình vàng điện ngọc kia, cùng Tiểu Dung mỗi người một ngả, Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương trực tiếp trở về khách sạn.

Vừa về tới phòng ở khách sạn, Viên Cương lập tức phất phất tay với đám Hắc Mẫu Đơn cùng vào theo tính hỏi tình huống, nói “Các ngươi đi ra ngoài một chút.”

Vừa bưng ly trà nóng lên Ngưu Hữu Đạo liếc hắn một cái, hai người hiểu nhau rất rõ, biết Viên Cương có việc gì đó, liền khẽ gật đầu với đám Hắc Mẫu Đơn.

Sau khi đám Hắc Mẫu Đơn rời khỏi phòng, Viên Cương tới gần hắn kề tai nhỏ giọng nói: “Đạo gia, nếu như ngươi cảm thấy thật sự cần thiết, ta có biện pháp lấy được Xích Dương Chu Quả.”
(Luna: Không hiểu, quả này liên quan gì đến anh thịt kho nhà ta???)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK