Mục lục
Đạo Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ bà ta không dám gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, sợ người ở Kim vương phủ hiểu lầm.

Sau khi suy nghĩ kỹ, Quản Phương Nghi nhanh chóng ra ngoài, gọi một thuộc hạ đến: “Chúng ta ra ngoài dạo chơi.”

Đợi đến khi leo lên xe ngựa, Quản Phương Nghi lại nói: “Đi cửa hông.”

Tại cửa chính, lão đầu gác cổng chắp tay nói với Ngưu Hữu Đạo: “Để quý khách đợi lâu, không may là Đông gia đã ra ngoài dạo chơi, không ở trong viên.”

Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn vào trong, hoài nghi hỏi: “Ngươi vào trong thông báo, sau đó là kết quả này?”

Lão đầu cười nói: “Xin quý khách đừng hiểu lầm, Đông gia đi chủ yếu đều bằng cửa hông. Việc bà ấy đi ra ngoài, lão hủ không biết cũng là chuyện bình thường. Nếu có cần mua bán gì, có thể tìm người khác ở trong viên cũng được.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Việc mua bán của ta chỉ có thể tìm bà ấy. Ngươi hãy cho ta câu trả lời chắc chắn, khi nào thì bà ấy về?”

Lão đầu lắc đầu đáp: “Đông gia đi chơi, mọi người đều biết. Vì thế thật khó xác nhận khi nào bà ấy về.”

“Thôi được rồi, để ta tìm người khác vậy.” Ngưu Hữu Đạo nói xong liền đi thẳng vào trong.

Lão đầu sửng sốt, đành vẫy tay gọi người đến dẫn đường.

Mọi người tiến vào trong viên, ngắm nhìn bốn phía. Cảnh quan trong khu vườn này đúng là tao nhã, cảnh đẹp ý vui, khiến Ngưu Hữu Đạo phải khen một câu: “Hồng Nương đúng là người biết hưởng thụ.”

Lệnh Hồ Thu mỉm cười. Không ham hưởng thụ, người đàn bà đó có cần ở lại kinh thành này hay không?

Mọi người bước vào phòng khách, lập tức có người dâng trà.

Một lát sau, một người đàn ông bước vào, chắp tay nói: “Để mấy vị quý khách đợi lâu. Theo quy củ cũ, không hỏi lai lịch, không hỏi thị phi, mấy vị muốn mua gì bán gì?”

Ngưu Hữu Đạo đáp: “Ta muốn mua một lần gặp mặt Hồng Nương.”

Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ nhìn nhau.

Người đàn ông sửng sốt, sau đó đáp: “Đông gia không có ở đây. Bà ấy đã ra ngoài dạo chơi rồi.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Không sao, ta ở đây chờ bà ấy về cũng được.”

Người đàn ông cau mày: “Bằng hữu, ngươi làm như vậy, hình như có chút không ổn.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta ở đây chờ, chờ cho đến khi bà ấy về mới thôi.” Thái độ của hắn rất kiên quyết, không cho thương lượng.

Người đàn ông muốn nói rồi lại thôi. Gã biết Quản Phương Nghi vì muốn tránh mặt người này mà ra ngoài, nhưng cũng không dám làm loạn, đành phải bước ra ngoài.

Về sau cũng không ai dâng trà, không ai nói chuyện, cứ để cho bọn họ chờ ở chỗ này. Bên ngoài, thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua xem xét.

Trời bắt đầu tối, cũng không thấy Quản Phương Nghi trở về, cũng không ai mang cơm canh đến.

Chờ không nổi nữa, Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ ra ngoài tản bộ trong đình viện.

“Tiên sinh, tên tiểu tử kia có chết cũng phải chờ Hồng Nương, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?” Hồng Tụ thấp giọng hỏi.

Chắp tay nhìn màn đêm, Lệnh Hồ Thu hừ một tiếng: “Hắn nói hắn coi trọng với Quản Phương Nghi.”

“Sao?” Hồng Tụ mở to mắt. Vốn muốn nói tuổi tác của Quản Phương Nghi đã cao, nhưng nhớ đến trên đường đi Ngưu Hữu Đạo vẫn luôn ở cùng một chỗ với Hắc Mẫu Đơn, lại thường xuyên có chủ ý với chị em các nàng, không khỏi xì một tiếng: “Biến, thái!”

“Khẩu vị của tên lão đệ này, chắc không người nào có.” Lệnh Hồ Thu lắc đầu nói một câu.

Đợi đến nửa đêm, Ngưu Hữu Đạo bước ra, bước vào trong đình mà hai người Lệnh Hồ Thu đang ngồi. Lúc này, Nguyệt Điệp đang phát sáng trong đình.

Hồng Tụ đứng lên, Lệnh Hồ Thu quay lại, một tay xoa trán, thở dài nói: “Lão đệ, hôm nay đến đây thôi, chấp nhất như vậy để làm gì.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đã trễ như thế này rồi, chẳng lẽ bà ta thường xuyên ngủ qua đêm bên ngoài sao?”

Lệnh Hồ Thu nói: “Phụ nữ bình thường tất nhiên không làm như vậy rồi. Điều này xuất hiện trên người bà ta, lại càng không thể bình thường hơn được nữa.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không phải huynh và bà ta là người quen cũ sao? Không nể mặt ta thì thôi đi, ngay cả huynh chờ mà cũng không chịu về, huynh cảm thấy bình thường sao?”

Lệnh Hồ Thu ngẩn người, đặt cánh tay xuống, chậm rãi đứng lên, cau mày, cảm giác có chút không được bình thường.

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Hôm qua, khi huynh và Ngụy Trừ nói chuyện, huynh khẳng định bà ta không biết?”

Lệnh Hồ Thu hoài nghi hỏi: “Ngươi định nói cái gì?”

Ngưu Hữu Đạo không đáp, chỉ nhìn ông ta, chờ ông ta tự trả lời.

Lệnh Hồ Thu đành phải đáp thay: “Chắc là không biết. Lúc đó, chúng ta nói chuyện trong một căn phòng đơn, bên ngoài còn có người của Ngụy Trừ canh giác. Nói đến chuyện này, Ngụy Trừ giữ bí mật còn không kịp, ông ta không thể nào nói cho bà ta biết được.”

Ngưu Hữu Đạo chậm rãi xoay người lại, nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nói: “Người đâu.”

Một người đàn ông rất nhanh xuất hiện trong bóng đêm, tiến lên chắp tay nói: “Ba vị quý khách muốn đi sao? Để ta tiễn ba vị.”

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Đi cái gì mà đi. Ngươi hãy đi thông báo cho Quản Phương Nghi biết, ta mặc kệ bà ta đang tầm hoan ở chỗ nào, có nằm giữa đống đàn ông cũng phải đứng lên cho ta. Ta đợi bà ta thêm nửa canh giờ nữa. Nếu bà ta không xuất hiện, trước khi trời sáng, ta cam đoan sẽ khiến cho Phù Phương Viên này biến mất khỏi kinh thành hoàn toàn.”

Lệnh Hồ Thu và Hồng Tụ nhìn nhau, không biết hắn muốn làm gì. Hai người phát hiện khẩu khí của Ngưu Hữu Đạo thật lớn. Hắn dựa vào cái gì mà khiến cho Phù Phương Viên biến mất khỏi kinh thành? Hắn dám ra tay ở kinh thành này sao?

Khóe miệng gã đàn ông căng lên, không lên tiếng, cũng không muốn dùng sức mạnh với Ngưu Hữu Đạo. Hắn muốn chờ thì cứ chờ đi. Chờ không nổi nữa thì đi thôi.

Gã đàn ông quay người, biến mất trong màn đêm.

“Huynh đệ, ngươi không cần thiết phải tức giận.” Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh khuyên can.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh đáp: “Ta chỉ thử một chút thôi.”

“Thử cái gì? Ngươi...” Lệnh Hồ Thu nói được một nửa thì sửng sốt, dường như đã kịp nhận ra điều gì đó, nghi ngờ hỏi: “Ngươi hoài nghi bà ta biết nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và Ngụy Trừ?”

Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía bóng đêm: “Trong vòng một canh giờ, huynh sẽ biết rõ thôi.”

Lệnh Hồ Thu im lặng. Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo đã nói quá rõ ràng, cộng thêm vừa rồi hắn nói chỉ thử một chút, ông ta còn không biết vì sao Ngưu Hữu Đạo lại tức giận như vậy. Quả nhiên là nên thử một chút.

Vốn đang chờ không nổi nữa, bây giờ ông ta thật sự có kiên nhẫn rửa mắt mà chờ.

Bên cạnh, Hồng Tụ không hiểu lời nói của hai người là có ý gì, nhưng trước mặt Ngưu Hữu Đạo, nàng không tiện hỏi.

Chưa đầy một canh giờ, chỉ khoảng nửa canh giờ mà thôi, bên ngoài đã truyền đến tiếng vó ngựa. Âm thanh phát ra từ xe ngựa trong đêm khuya vang lên rất rõ.

Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Đến rồi đấy.”

Lệnh Hồ Thu chậm rãi đứng lên, vẻ mặt nghiêm lại.

Một chiếc xe ngựa dừng lại ven đường. Dưới ánh sáng phát ra từ Nguyệt Điệp, một người phụ nữ váy áo hoa lệ chậm rãi bước xuống. Khi nhìn thấy người bên trong đình, bà ta mỉm cười từ xa rồi bước nhanh đến.

“Là bà ta sao?” Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt hỏi một câu.

Lệnh Hồ Thu ừm một tiếng.

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Bà ta trở về, ngược lại sự việc đơn giản hơn nhiều. Đây giống như đang buồn ngủ có người đưa gối đến. Đúng là thú vị.”

Lệnh Hồ Thu hỏi: “Ngươi thật sự có hứng thú với bà ta như vậy sao?”

Ngưu Hữu Đạo cũng không trả lời, chăm chú nhìn người phụ nữ đang bước đến.

Bà ta giống như mới bò dậy từ nơi nào đó, tóc tai rối bù, quần áo không ngay ngắn, bộ ng.ực còn lộ ra hơn phân nửa.

Mặc dù bà ta đã bước vào độ tuổi trung niên, gương mặt đã có nếp nhăn, da thịt hơi nhão, nhưng nét phong tình vạn chủng vẫn còn. Có thể nhìn ra được khi còn trẻ bà ta rất xinh đẹp, hoàn toàn có thể khiến cho một đám đàn ông quỳ dưới gấu váy của bà ta.

“Lệnh Hồ, ngươi đến đòi mạng sao? Ngươi đang làm gì vậy, nửa đêm nửa hôm quấy rầy nhã hứng của ta.” Quản Phương Nghi vừa bước đến đã oán trách Lệnh Hồ Thu một câu, nửa phần ngực lồ lộ dưới ánh sáng của Nguyệt Điệp đúng là hơi chói mắt.

Lệnh Hồ Thu quay sang ra hiệu với Ngưu Hữu Đạo: “Đừng có nhận sai đối tượng như vậy. Không phải ta quấy rầy nhã hứng của ngươi, mà là hắn.” Giọng nói của ông ta hơi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK